Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu

Chương 47: Người đàn ông tốt thế này




Nữ Vương hiếm có rớt ra một cây pháp trượng của Thuật Sĩ, để Khủng Long cầm, còn ít tiền chia ra cho những người còn lại.

Từ Tử Khiêm cho một đống kinh nghiệm, Khổng Tây thoáng chốc thăng lên 99, vui vẻ dạo vòng quanh Lantis. Mấy người cấp 99 bi kịch đứng im như cũ, được kinh nghiệm căn bản không thể dùng, hoàn toàn lãng phí.

Từ Tử Khiêm lại thưởng thêm cho Khổng Tây một phần, giúp bộ trang bị cậu đang mặc thăng cấp từ lamlên tím, thuộc tính tăng cường của trang bị khiến thanh máu cậu tăng lên một khoảng lớn, uy hiếp lượng máu của Giết Chóc.

[Đoàn]Giết Chóc: Tiểu Tây, xinh quá (﹃)

[Đoàn]Giết Chóc: !!! Lantis tại sao cậu lại đánh anh em mình!

[Đoàn]Trà Sữa Cacao: Anh ta chắc chắn muốn nói: “Ai là anh em với cậu, cút qua một bên”

[Đoàn]Giết Chóc: May mà cùng đội, đánh không mất máu

Vì thế, khi cả nhóm ra khỏi phụ bản, việc đầu tiên Lantis làm là đá Giết Chóckhỏi đội, rút kiếm chém tới, không mấy nhát đã quật ngã cậu ta xuống đất.

[Cận] Lantis: Từ nay về sau đừng chảy nước miếng với người của tôi

[Cận] Vô Danh: Thần tượng, quá đỉnh~~~~~

[Cận]Trà Sữa Cacao: Như trên, quá đỉnh~~~~

[Cận] Tiểu Tây: Các cậu quá tàn nhẫn! Xây dựng hạnh phúc trên nỗi đau của người khác

[Cận]Giết Chóc: Vẫn là Tiểu Tây tốt với tôi (﹃)

[Cận] Tiểu Tây: …

[Cận] Tiểu Tây: Tớ cứu lên rồi giết lần nữa, tốt không *mắt lấp lánh*

[Cận]Trà Sữa Cacao: Cậu quả nhiên tàn nhẫn hơn bọn tớ nhiều…

[Cận] Lantis: Để cậu ta tự sinh tự diệt, tôi về đây

[Cận] Tiểu Tây: Vâng~ chờ anh

Lantis logout.

Vô Danh hẹn giờ tới Rừng Xanh kiếm Tinh Thể Trắng với Khổng Tây rồi cùng Vành Mắt Đen, Khủng Long đi mất. Trà Sữa kéo Ete tìm Formandehit chạy thương, cuối cùng chỉ còn lại Khổng Tây và thi thể Giết Chóc mắt to trừng mắt nhỏ.

[Mật] Giết Chóc: Tiểu Tây, cứu tôi lên (﹃)

Còn dám chảy nước miếng với cậu!?

Khổng Tây cười hí hí, điều khiển nhân vật xoay vài vòng, nghiên cứu quần áo mới của mình, sau đó thản nhiên logout, để lại thi thể Giết Chóc đau thương nhìn trời.

Từ lần trước sau khi Khổng Tây cùng Lantis lăn giường trèo giàn kiểu cua về, cậu bị lệnh cưỡng chế cấm không được làm chuyện đó nữa.

Đông Dã lại đặc biệt đi đánh thêm một chìa khóa nhà đưa cho cậu, chiếc ban đầu bị đem làm bảo bối bỏ trong ngăn kéo tiếp tục làm bảo bối.

Đã như vậy rồi, Khổng Tây đành phải chấp nhận sự thật, ngoan ngoãn không tái phạm, cũng không trèo giàn nữa, nhưng lại nuôi thói quen mới ——

Thích ngồi trước cửa nhà Đông Dã chờ anh về.

Vì vậy, sau khi thoát game, Khổng Tây tắt máy tính, xuống lầu, khóa cửa, đi qua nhà kế bên, ngồi dựa vào cửa nhà Đông Dã, vuốt vuốt chìa khóa trong tay, nhưng không mở cửa vào, chỉ im lặng ngồi chờ.

Lúc Đông Dã về đến nhà, Khổng Tây đã gật gà gật gù ngủ mơ. Anh hoàn toàn bó tay với tên này, bất đắc dĩ bế cậu lên, mở cửa, ôm vào phòng.

Người vốn đang im lặng nằm sấp trên vai đột nhiên cử động, ôm cổ Đông Dã cắn một cái, day day, liếm liếm, cuối cùng còn nhấp nhấp miệng, nhỏ giọng lầm bầm: “Tại sao cổ vịt lại cứng thế này…”

Đông Dã: “…”

Bị xem thành cổ vịt mà cắn một cái, Đông Dã lột sạch người cuộn tròn như trái banh trong ngực anh nhét vào chăn, đảm bảo chắc chắn cậu không lăn lung tung rồi mới vào nhà tắm tắm rửa.





Tắm xong, Đông Dã mang theo một thân hơi nước lên giường, người nào đó vẫn đang cuộn tròn tự giác tựa qua, dùng cả hai tay hai chân bám lấy, đầu dụi dụi lên ngực, tiếp tục an ổn ngủ.

Đông Dã rất hài lòng biểu hiện của cậu, tìm một tư thế thoải mái, ôm cậu tính ngủ.

Ai biết người nào đó an ổn chưa tới một phút đã bắt đầu dày vò người khác, đầu tiên là chụp móng lên eo Đông Dã nhéo nhéo, sau đó theo đường cong cơ thể sờ lên ngực, xoa xoa, miết miết, hưởng thụ xúc cảm xong, rất thuận tiện cúi đầu cắn, vừa cắn còn vừa lẩm bẩm: “Tại sao cả ức vịt cũng cứng thế nà ~~~”

Đông Dã câm lặng, hóa ra tên này xem anh thành cả một con vịt!?

Người nào đó cắn ức vịt xong vẫn chưa từ bỏ ý định, sờ lung tung trên người “vịt”, túm lấy căn mệnh của Đông Dã, sờ, nắn, tuốt, mô tả được hình thể, lại lẩm bẩm: “A, cứng ngắc, ra là chân vịt.”

Đông Dã: “…”

Đông Dã bị trêu chọc không suy nghĩ nữa, trực tiếp đè lên.

Đã bị xem là “vịt”, thế thì cứ tận tình phục vụ cậu ta một phen.

Hôm sau, Khổng Tây eo đau lưng nhức rời giường, đỡ mông xuống lầu. Đông Dã đã đi làm, bữa sáng được đặt trên bàn, gạt tàn thuốc như thường lệ đè lên một tờ note.

Khổng Tây cầm tờ note lên đọc, như mọi khi là mấy lời dặn phải ăn uống đàng hoàng. Cậu xem tờ note như bảo bối gấp lại, cẩn thận nhét vào túi quần. Sau đó đứng ngốc tại chỗ một hồi, hồi tưởng giấc mơ tối qua ——

Là một cơn ác mộng rất khủng bố, rõ ràng lúc đầu rất hép pi ăn vịt quay, kết quả con vịt đột nhiên trở nên cứng ngắc, cuối cùng còn đè lại cậu, đè tới mức thiếu chút nữa đau xốc hông.

Tuy sau khi bừng tỉnh thì thấy gương mặt gợi cảm của Đông Dã, nhưng vẫn cảm thấy giấc mơ này thật quỷ dị.

Bên ngoài ánh dương rực rỡ.

Khổng Tây nghĩ nghĩ, lại trèo lên lầu, mang chăn mền ra phơi nắng rồi mới xuống ăn sáng.

Ăn xong, cuối cùng đã tìm về được chút sức lực, Khổng Tây xách theo xô nước tổng vệ sinh phòng ốc.

Đông Dã không thích người lạ vào nhà, cũng không thích người khác chạm vào đồ của mình, vậy nên chưa từng mướn người giúp việc đến quét dọn. Không may cả ngày anh đều bận chuyện siêu thị không có thời gian, trong nhà đã tích một lớp bụi mỏng. Mấy hôm trước Khổng Tây phát hiện hiện tượng này, sớm muốn tìm một ngày nắng giúp anh dọn dẹp nhà.

Mặc dù vẫn cảm thấy toàn thân rụng rời đau nhức, nhưng con trai sao có thể nhõng nhẽo như vậy, giúp anh ấy làm chút chuyện cũng tốt.

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Khổng Tây đang vểnh cái mông bị thương hút bụi dưới sô pha.

Tắt máy, Khổng Tây hơi cứng ngắc xoay người đi mở cửa.

Ngoài cửa là một ông lão mặc quần áo cầu kỳ.

Khổng Tây ngây người, không kịp phản ứng.

Ông lão vuốt cằm, giọng nói cứng rắn: “Xin chào, tôi tới tìm thiếu gia Đông Dã.”

Khổng Tây nhíu mày, đối với ngữ khí cao cao tại thượng tự cho mình hơn người trong giọng ông rất không thoải mái, lạnh nhạt không thân thiện trả lời: “Anh ấy không có nhà.”

Ông lão cũng không dây dưa nhiều, liếc mắt nhìn cậu, hừ mũi, nói: “Tôi sẽ tới tìm thiếu gia sau.” Nói xong xoay người ra sân, tiến vào xe hơi đậu bên ngoài, nghênh ngang rời đi.

Ra vẻ con khỉ!

Khổng Tây bị chọc tức không nhẹ, cũng không biết đang tức điệu bộ vênh váo của ông lão, hay tức Đông Dã có chuyện giấu mình. Dù sao chính là rất tức, tức đến mức xoay người giậm chân mấy cái vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới bốc lửa.

Kết quả biên độ động tác quá lớn, xoắn mạnh tới eo, ngay sau đó xoắn tới chỗ nào đó đó tối qua được “vịt tiên sinh” tận tình yêu thương, đau đến mức cậu hét “A ——” một tiếng, lấy tư thế vặn vẹo ngã lên sô pha, nửa ngày không dậy.

Cả ngày sau đó, Khổng Tây bị vây trong trạng thái áp suất thấp, lúc nấu cơm hận không thể đổ Mengniu[1] vào, độc chết tên đàn ông khốn khiếp kia.

Nhưng chờ đến khi cậu nhìn thấy Đông Dã thì chỉ còn lại sựtủi thân.

Dựa vào khỉ gì từ đâu nhảy ra một ông lão có thể dựng mày quắt mắt với cậu, dựa vào khỉ gì trước giờ không thèm nói bối cảnh gia đình với cậu, dựa vào khỉ gì khi cậu toàn tâm toàn ý đợi anh xuất hiện lại nảy sinh nhiều chuyện phức tạp như vậy, dựa vào khỉ gì cậu đã cho anh đè mà vẫn không một lòng với cậu, dựa vào khỉ gì khỉ gì khỉ gì!!

Khổng Tây bị một đống “anh anh cậu cậu” luẩn quẩn trong đầu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy tủi thân, chỉ còn kém cắn chăn bật khóc.

Đại khái ánh mắt cậu quá nóng bỏng, người kia cuối cùng cảm nhận được, kỳ quái nhìn cậu.

Ánh mắt này, khiến sự tủi thân trong Khổng Tây tích tắc bộc phát, mím môi, nhịn không được, “Anh không thèm nói với em chuyện trước kia…”



[1]

Mengniu là một nhãn hiệu sữa có chất melanineĐông Dã sửng sốt.

Một thoáng sửng sốt của người kia, khiến Khổng Tây với lối tư duy kỳ quái cộng thêm ưa nghĩ lung tung lại xoắn xuýt lên, cho rằng anh chột dạ nên mới chần chừ.

Khổng Tây buồn bực ngoáy ngoáy trên sô pha, nắm chặt móng vuốt, như đang bơm hơi cho mình, bơm một luồng lên não rồi nói ra chuyện hôm nay: “Hôm nay có một… người đàn ông khá lớn tuổi, nói đến tìm ‘thiếu gia Đông Dã’, em nói với ông ta anh không có nhà, ông ta còn đặc biệt khinh bỉ liếc nhìn em. Em không nói anh nhất định phải dành mối tình đầu cho em, dù người anh yêu trước kia có lớn tuổi như vậy, em cũng sẽ không nói gì mà. Nhưng mà anh không chịu nói gì với em sẽ khiến em không vui… ai ai, anh phun bia làm gì vậy, em mới quét dọn xong đó!”

Khổng Tây trừng mắt nhìn người kia bị sặc không ngừng ho, bực bội đứng lên lấy cây lau nhà đẩy, vừa đẩy còn vừa không ngừng niệm: “Mới nhắc đến đã… A, đúng rồi. Anh chọc em không vui cẩn thận em cho anh mỗi ngày uống Mengniu nha, ung thư đấy, trúng độc đấy, liệt dương đấy. Cho dù nói thế nào… anh cứ không ngừng phun bia xuống sàn là sao đây!!!”

Đông Dã mặt đầy ý cười nâng chai bia đang lăn lăn trên bàn lên, dùng sức xoa xoa đầu Khổng Tây, kéo cậu đến ôm trước người, chôn bên hông cậu cười không ngừng.

Khổng Tây bị ôm không thể không thả cây lau nhà ra, buồn bực chọt chọt cái lưng rộng lớn của người kia, bĩu môi nói: “Cho dù bán rẻ tiếng cười cũng vô dụng, hôm nay không nói rõ ràng em sẽ không để anh yên nha~”

Bất kể là động tác của Khổng Tây hay ngữ điệu nói chuyện đáng yêu của cậu cũng khiến Đông Dã thích vô cùng, thích đến mức anh không nén nổi nói ra một câu Khổng Tây mong đợi đã lâu ——

“Tiểu Tây, tôi yêu em.”

Vốn còn đang lải nhải “Nếu anh không nói em cho anh uống sữa bò tinh khiết trộn cam vắt thiên nhiên nha, hỗn hợp melanin cùng thuốc trừ sâu, đảm bảo nhà nhà hài lòng, uống vào vừa sảng khoái vừa tiêu hồn” … Khổng Tây đột nhiên không phát ra âm thanh nào, ngơ ngác hỏi: “A?”

Đông Dã chỉnh lại biểu tình trên mặt, nghiêm túc ngẩng đầu lên từ hông Khổng Tây, bình tĩnh nói: “Không có gì.”

Khổng Tây lập tức phát điên: “Anh rõ ràng nói ‘Tôi yêu em’!! Không có gì cái quái gì!! Có dám lặp lại lần nữa không!!”

“Không dám.”

“…”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi. Khổng Tây dẫn đầu treo cờ trắng, mặt như đưa đám tách chân ngồi trên đùi Đông Dã, quyết định tốt xấu phải hỏi cho ra lẽ——

“Vậy người đàn ông hôm nay…?”

“Chỉ là quản gia của nhà họ Đông.”

“Ồ…”

“Có lẽ tới khuyên tôi về phụ tá Nhị thiếu gia. Lần trước em bị bệnh cũng là lúc về bên đó một chuyến, đi xử lý hậu sự của lão gia.”

“Ẩy???” Khổng Tây giật mình.

“Đừng lo, tôi và cả nhà họ không có mấy tình cảm, sẽ không về. Lần trước đã nói với em, chỉ là được nhận nuôi, đào tạo thành quân cờ.”

Giọng Đông Dã nghe như hờ hững, nhưng Khổng Tây lại cảm thấy có chút khổ sở, sờ sờ mặt anh, thì thầm: “Sau này có em thương anh.”

“… Ừ.”

Người đàn ông tốt thế này, tại sao có thể không có aiyêu thương anh ấy chứ.