Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 74




Lúc Tử La Lan mơ mơ màng màng tỉnh lại thì An Nặc đã trở về.

“Buổi tối hảo,” Tử La Lan ngồi ôm chăn nhìn nam nhân bên cạnh, “Tìm được Thái chưa?”

“Tìm được rồi,” An Nặc nói, “hắn sẽ giúp chúng ta.”

“Úc …” Tử La Lan đem cằm đặt lên cái chăn mềm mại, hôm nay mơ mơ hồ hồ ngủ suốt ngày, nên bây giờ có chút mệt.

An Nặc đi tới ngồi bên cạnh hắn, vươn tay đem Tử La Lan ôm vào trong ngực. Tử La Lan vẫn còn ôm chăn trong tay, bộ dáng mơ mơ màng màng, hắn khe khẽ nói: “Chỉ cần mọi chuyện kết thúc thì tốt rồi, Lily tư lần nữa sẽ làm cho công ty quay trở lại quỹ đạo, ta cũng có thể thoát ra.”

“Thoát rồi đi đâu?” Tử La Lan ngẩng đầu nhìn y.

“Đi Anh Quốc, ta có tòa trang viên ở đó.” An Nặc nói.

“Úc, ngươi là nông dân?” Tử La Lan trát trát nhãn tình nói.

An Nặc cười cười: “ta là người nhàn rỗi.”

“Không cần làm việc sao?” Tử La Lan không xác định hỏi.

“Ta là kẻ ăn bám trong gia đình,” An Nặc sờ sờ cằm nói.

Con mắt xinh đẹp của Tử La Lan cong lên, cọ cọ trong lòng An Nặc không nói gì.

Ngón tay An Nặc nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tử La Lan, sợi tóc tuy xinh đẹp, thế nhưng có loại cảm giác băng lãnh ngoài ý muốn, y cúi đầu hôn hôn nó.

“Khi đó ngươi cũng có thể ly khai khỏi Thương Chi Lan Môn.” An Nặc ôn nhu nói, “ta mang ngươi đi Anh Quốc, ngươi sẽ thích nó.”

Tử La Lan tựa ở trong lòng An Nặc, trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta không thích khí trời ở Luân Đôn.”

“Không sao, chúng ta không ở Luân Đôn, thời tiết ở đấy tốt lắm,” An Nặc cười rộ lên, “Suzanne sẽ thích ngươi.”

“Suzanne là ai?”

“Là con mèo ta nuôi,” An Nặc từ tóc hôn xuống má hắn, “nàng là một tiểu miêu hắc sắc.”

Tử La Lan nghiêng đầu, cái hôn của An Nặc dịu dàng và thoải mái, hắn gần như là có chút hưởng thụ y hôn môi.

“… Ta cũng đi Anh Quốc sao?” Tử La Lan đột nhiên hỏi.

An Nặc cởi nút áo sơ mi y ra: “Đương nhiên, đương nhiên ngươi phải đi cùng ta.”

Tử La Lan khe khẽ ừ một tiếng,

Đầu ngón tay hắn chỉ là nhẹ nhàng trượt trên lưng An Nặc, da đầu ngón tay có cảm giác nhiệt độ vô cùng nóng, hắn biết do cái gì gây ra.

Hắn nghe thấy thanh âm hơi thoáng khàn khàn của An Nặc, cùng với tiếng rên rỉ trầm thấp, hắn thấy nửa thân dưới một hồi nhức nhối, liền nắm chặt vai An Nặc.

Hắn nguyên vốn muốn chờ cơn đau qua đi, thế nhưng cơn đau vẫn duy trì không ngừng cho tới bây giờ.

Hắn có chút ủy khuất cắn cắn môi, muốn nuốt nước mắt trở lại. Đối với cái loại chuyện ân ái này, Tử La Lan tựa hồ không thể lĩnh hội được niềm lạc thú, nhưng có điều An Nặc lại thích.

Hắn ủy khuất cực kì, ngẩng đầu đỉnh đỉnh An Nặc, động tác của người kia rõ ràng dịu dàng hơn.

Trong bóng tối, hắn cảm giác được đôi môi mềm mại cùng hơi thở ấm áp của An Nặc.

Phân thân của người kia còn đang tiếp tục động động, y hôn môi hắn, muốn giúp hắn giảm bớt đau đớn 1 chút.

“Thả lỏng chút …” nam nhân trên người ôn nhu nói.

Tử La Lan thở hổn hển làm theo lời y nói, chậm rãi thích ứng, tiếp đó, nhận được khoái cảm cùng tê dại phong phú.

Lúc An Nặc lần nữa bắt đầu trừu tống, Tử La Lan có chút bối rối vì khoái cảm thình lình kéo tới, khiến hắn phát sinh tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Trong đầu chậm rãi trở nên trống rỗng, chỉ biết đi theo tiết tấu của An Nặc.

xxx

Vài ngày sau, Tử La Lan lần nữa đăng kí vào Dã Vọng ol, hơn nữa không phải bằng máy chủ của Thương Chi Lan Môn, mà là ở chỗ An Nặc.

Đây cũng không còn cách nào khác, ai bảo mình đang ở tình trạng nguy hiểm chi – tỷ như nói máy tính kỳ lạ kia của Thương Chi Lan Môn.

Cho nên An nặc kiên trì không cho Tử La Lan về Thương Chi Lan Môn.

Tử La Lan chạy qua chạy lại trên mặt đất, sau đó khe khẽ thở dài một hơi.

An Nặc đem Tử La Lan có dáng dấp Tử Thần ôm vào trong ngực: “Vì sao thở dài.”

Tử La Lan tựa vào vai An Nặc, nhìn lên bầu trời Tinh Linh Thành rồi nói: “Những nơi này về sau đều không tốt xem.” (Yu Ming: là sau khi kết thúc trò chơi thì không thể nhìn thấy nữa ấy.”

“Úc, ngươi sẽ thấy nhiều cái hấp dẫn,” An Nặc sờ sờ đầu hắn, trò chơi có chỗ tốt chính là …. An Nặc cúi đầu, ngay cả hôn ngân trên cổ Tử La Lan đêm qua đều có thể trông thấy, đầu ngón tay y nhẹ nhàng xoa cổ Tử La Lan, Tử La Lan rên rỉ một chút.

Trên quảng trường Tinh Linh thành đều là ngoạn gia và sủng vật, rất nhiều người quay về hướng An Nặc chỉ trỏ.

Tử La Lan có chút ngạc nhiên quay đầu hỏi: “Những người đó làm sao vậy?”

“Cái gì?” An Nặc hỏi.

“Bọn họ đang nhìn ngươi.”

“Úc, cứ để bọn họ nhìn đi.” An Nặc không hề gì nói.

Gần đây, giọng điệu An Nặc phi thường thấp, chính là vào thời điểm Thái đồng ý giúp đỡ y cùng Kiêu Ngạo bọn họ. Dù sao đối với hắn mà nói, trò chơi cần phải kết thúc, rồi sau đó, trong sinh hoạt hiện thực, ai cũng không nhận ra ai.

Lúc Kiêu Ngạo tới, thì thấy Tử La Lan ngồi trong lòng An Nặc, cùng An Nặc nói cái gì đó.

Kiêu Ngạo đứng ở nơi này, làm hại Lôi Na Tư đi ở phía sau thiếu chút nữa đụng phải hắn.

“Cái khiên này, làm gì a,” Lôi Na Tư hiểm hiểm né tránh Kiêu Ngạo rồi nói.

“… Úc, ta thật sự không biết An Nặc là người có dáng tươi cười như thế này nga.” Kiêu Ngạo khe khẽ nói.

“Ngươi cũng có a,” Lôi Na Tư khó hiểu nhìn hắn nói.

Kiêu Ngạo ngẩn người, lập tức ôn nhu nói: “Ta không giống với An Nặc.”

“Không giống chỗ nào?”

“… Ta không có người yêu đáng để làm như thế.” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, sau đó hướng tới 2 người bọn họ bước qua.

“Không ngại ta làm phiền chứ?” Kiêu Ngạo ôn nhu hỏi.

Tử La Lan lắc đầu, thấy Thái cũng theo ở phía sau, vươn tay hướng tới đánh một lời chào hỏi.

Thái nhẹ nhàng cười cười, hắn mặc trường bào pháp sư bạch sắc đứng ở nơi đó. Mái tóc ngắn cùng con mắt đạm tử sắc, khiến hắn nhìn qua vừa ôn nhu lại vừa an tĩnh, giống như một mảnh bóng râm nhỏ, không bị bất luận kẻ nào chú ý.

Tuy Tử La Lan không biết An Nặc dùng cách gì để Thái đáp ứng giúp bọn họ kết thúc trò chơi, bất quá có thể lần nữa thấy Thái cũng khiến Tử La Lan cao hứng.

Chỉ chốc lát sau, Ngải Tư cũng tới, hắn vẫn như cũ một bộ dạng kinh ngạc, Tử La Lan ghé vào trong lòng An Nặc, nhớ tới hắn đã từng biến thành nhân mã xinh đẹp như thế, quả nhiên trong trò chơi, vận khí thật đúng là không chọn người nha.

Lúc Kiêu Ngạo tính nói chuyện, thì thanh âm hệ thống của 4 người đồng loại vang lên, từ hệ thống nhận được 1 tin nhắn.

Lôi Na Tư trở mình trong hòm thư cả buổi mới phát hiện mình không có nhận được.

An Nặc điểm khai hòm thư thấy được 1 tin nhắn chưa đọc.

Trong Dã Vọng ol, nếu chưa đọc tin nhắn thì tin nhắn sẽ phát sáng màu phấn hồng, mà đọc rồi thì là hôi sắc, An Nặc chính là nhận được, nhưng lại hiện ra một bức hắc sắc chừa từng thấy.

Nó âm u ngốc ở nơi này, tản ra khí tức không rõ, có tên là vong linh.

An Nặc điểm khai bưu kiện có tên Vong linh, trong nháy mắt lúc điểm khai, khung nhiệm vụ của 4 người đồng loạt nhận được nội dung.

“Ở trạm cuối Dã Vọng ol, vong linh chờ ngài đến cùng tử thần khả ái.”

Chủ đề là Vong linh.

“Hệ thống lúc nào thì ra cái nhiệm vụ này?” An Nặc hỏi Tử La Lan trong lòng.

Tử La Lan có chút mê man trảo trảo đầu: “Không có a, trạm cuối là bất luận kẻ nào tới đều có thể khiêu chiến, không có quy định phải nhận nhiệm vụ vong linh trước a.”

“Hình như mấy ngày này trò chơi không có cập nhật mới a,” Kiêu Ngạo nhìn tin nhắn một chút rồi nói: “Vong linh nói, còn phải mang theo tử thần …” Kiêu Ngạo nhìn về phía Tử La Lan.

“… Vong linh đã tách ra khỏi hệ thống,” Tử La lan nắm lấy góc y phục của An Nặc lúng túng nói.

Kiêu Ngạo nhìn Lôi Na Tư rồi nói: “Ngươi không có sao?”

Lôi Na Tư nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vong linh tách ra khỏi hệ thống, hắn không cần phục tùng hệ thống, nhưng có thể cùng hệ thống tồn tại,” Tử La Lan trừng mắt nhìn hòm thư An Nặc, “hắn biết chúng ta đã tìm được Thái, chẳng khác nào cùng chung tình báo của hệ thống.”

“Đó là tình huống gì?” An Nặc hỏi.

“Trong trò chơi, hệ thống giống như một cái đài khống chế, rất tự do nhưng cũng bị quy tắc ràng buộc, mà vong linh thoạt nhìn so với hệ thống tự do hơn rất nhiều, tỷ như phát đi một cái tin nhắn …” Tử La Lan vươn tay lên không trung, đầu ngón tay xuất hiện 1 tin nhắn hắc sắc.

Nó là một phong thư thật dày cùng chữ viết mạ vàng.

Tử La Lan cầm trong tay ngắm nghía, tay hắn dị thường trắng nõn mềm mại: “Trạm cuối là lãnh địa của vong linh, đó là nơi mà hệ thống cũng không thể nhúng tay vào.”

“Chỗ đó … cùng chỗ chúng ta đi lần trước có giống nhau không?” Kiêu Ngạo hỏi.

“Không biết,” Tử La Lan từ trong lòng An Nặc đứng lên, áo choàng hắc sắc không có phát sinh ra một chút thanh âm, cặp mắt hắc sắc nhìn vào thiệp mời trong tay, “hình như hắn biết chúng ta định làm gì, hắn lúc nào cũng không ngoan như thế.”

“Ngươi … ngươi đem tin nhắn biến thành thực thể?” Ngải Tư đột nhiên hỏi, chỉ vào thiệp mời hắc sắc trên tay Tử La Lan.

“Cái này …” Tử La Lan nhìn thiệp mời trong tay một chút, trong nháy mắt, thiệp mời kia bị một đoàn hỏa diễm vây quanh, thẳng đến khi biến thành một đống tro tàn, “đây là thiệp mời vong linh viết cho ta, xem ra, xem ra chúng ta phải cùng đi làm nhiệm vụ trạm cuối này.”

“Ngươi cũng muốn đi?” An Nặc bất mãn trừng mắt nhìn Tử La Lan.

Tử La Lan nhún nhún vai: “Xem ra không đi là không thể được, dù sao ở một mức độ nào đó, ta đại diện cho hệ thống.”

“… Vậy tính hai giờ tập hợp ở chỗ này, để chuẩn bị đi trạm cuối.” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng nói.

Lôi Na Tư ngẩn người: “Chờ một chút, rất vội vàng đi, còn chưa biết vong linh đã tới trình độ nào a.”

“Không còn thời gian,” Kiêu Ngạo ôm vai nói: “Ta nhận được tin, ngày mai Tạp Thác Nhĩ chuẩn bị động thủ, lỗ hổng của Dã Vọng ol nhiều lắm, nếu không lập tức kết thúc trò chơi này, thì lập tức sẽ bị Tạp Thác Nhĩ bắt được.”