Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 67: Song long hí châu




Linh hồn em gái anh, khắc em rể anh!

Món ăn mẹ Kiều tuyển chọn là “bò kho”, nhờ ơn món cà ri ướp thịt bò hôm qua Hiểu Ngu để lại, trong đầu Thái hậu hiện tại toàn là mỹ vị của thịt bò.

Đương nhiên, bà không có khả năng lựa chọn làm cà ri thịt bò, gia vị cà ri trong nhà tuy không kém đồ Tiểu Ngư mang đến bao nhiêu, nhưng hai ngày cùng ăn một món này nọ tuyệt đối không phải phong cách của bà, cho nên mới lựa chọn món ăn này.

Hiểu Ngu một bên làm trợ thủ, đeo tạp dề đứng ở cạnh bếp, cả người đều tiến nhập vào trạng thái nghề nghiệp. Điều này khiến mẹ Kiều càng thêm yêu mến đứa con dâu đầy chuẩn mực này, cái bộ dáng nghiêm túc kia, trách sao không chọc người thương yêu. Có Hiểu Ngu đứng ngoài quan sát, nhiệt tình và trạng thái làm việc của Thái hậu đều dâng trào tăng vọt. Đừng nhìn chỉ là một món ăn gia đình, bà nhưng thao tác vô cùng chăm chú cẩn thận.

Thịt bò bình thường phải cắt thành khối, song hôm nay mẹ Kiều cố ý tỉ mỉ cạo màng gân thịt bò ra hết, lúc này mới cắt thành những khối vuông đều đều nhau. Xắt thịt bò xong lại dùng tương ngọt, rượu gia vị, đường, muối, dầu vừng và tinh bột khô ướp thịt. Kế tiếp là chuẩn bị món “đầu cá hầm” thứ hai. Hôm nay, mẹ Kiều đã cố ý chọn một con cá mè hoa lớn tầm 5 cân ở két nước, chặt đầu cá ra, thân cá còn lại giao cho Vương sư phụ xử lý. Đổ lượng dầu lạc vừa phải lên chảo, đợi cho dầu nóng khoảng năm phần thì lấy đầu cá đã ráo nước vào chảo chiên lên. Sau khi hai mặt cá chuyển sang màu vàng, thả hành gừng tỏi xuống chảo, chờ chảo tỏa mùi thì lập tức đổ phân nửa chén giấm đỏ vô.

Phòng bếp trong nhà ăn đều luôn chuẩn bị sẵn canh loãng, nhưng trong phòng bếp tiểu viện nhà mình cũng không quá chú trọng như thế. Mùi chua của giấm tỏa hơi khắp phòng, trong chảo chỉ còn mùi thơm ngát, bây giờ trực tiếp cho vào nước trong hầm là ổn. Hầm đầu cá mè hoa có rất nhiều cách, Hiểu Ngu hiểu cách mẹ Kiều thực nhiên là phương pháp bình thường nhất, nhưng cũng là phương pháp có thể lưu giữ vị ngon vốn có của đầu cá nhất. Chỉ bằng hương khí lan tỏa sau khi đổ giấm chua vào, cậu có thể khẳng định nồi canh đầu cá hôm nay chắc chắn cực kỳ ngon miệng, quan trọng là cá vẫn rất tươi a!

Trong lúc mẹ Kiều xắt khoai tây, Hiểu Ngu hỗ trợ thu thập ớt trái, hai món của Kiều Lân đồng chí đã gần hoàn thành. Một món là đậu hủ trứng muối, ở trên rắc một ít muối tiêu. Một món là gỏi rau cần nước, chính là lá cần tây non mới hái, dùng nước rửa sạch, trộn cùng với lát ớt xanh, lát ớt đỏ, lấy đường, giấm chua, tương, muối, bột gà pha lẫn thành rau trộn. Mấu chốt là, hai món này của anh ta đều là món nguội! Hiểu Ngu khóe miệng giật giật: “Này, anh làm hai món này bịp người hả?”

Ông chủ Kiều cười nói: “Này còn không đủ sao? Người bình thường còn ăn không được những thứ anh làm đâu! Quá lợi cho tên Trình Đại Hổ rồi. Hơn nữa, anh tốt xấu gì cũng dùng rất nhiều gia vị. Em xem cha anh kìa.” Nói xong chỉ chỉ hai món đã sớm được đặt trên bàn.

Hiểu Ngu nhất thời đầu đầy hắc tuyến. Cha Kiều quả nhiên là cao thủ trong cao thủ. Một dĩa gỏi thịt nguội tươi ngon mọng nước, phía trên có rau xà lách, rau diếp, rau đắng và dưa leo xắt thành lát, chính giữa dĩa còn để một chén bơ đậu phộng. Nhìn đích thật rất mê người, cũng đảm bảo vô cùng vừa miệng. Một dĩa khác là một khối đậu hủ lớn và hẹ nhỏ được xắt thành đoạn, gồm hai chén gia vị bên cạnh. Một chén bơ đậu phộng, một chén tỏi tương ớt. Có thể nói là chọn lựa khác biệt hương vị bất đồng. Vấn đề là, cái này thật đúng là bớt giờ bớt lực lại bớt tiền a! Chẳng lẽ nói cha Kiều mới chính là người sống có tư duy nhất trong nhà sao!

Mẹ Kiều lúc này quay đầu lướt qua tác phẩm của thằng con trai và ông chồng, tức khắc trừng mắt: “Hai cha con quá lắm rồi!!! Khi nãy đã nói thế nào? Tôi phải tăng mặt mũi cho Tiểu Phong! Mấy người là cố ý phá đám phải không?!”

Ông chủ Kiều cười với mẹ mình: “Mẹ, mẹ nói sai rồi, không phải có câu bốn nóng bốn nguội tám dĩa thức ăn sao. Con với cha đã làm xong bốn nguội, mẹ với Tiểu Ngư làm bốn dĩa nóng không phải đúng điệu sao. Làm nhiều khổ nhiều đó.”

Hiểu Ngu nội tâm rối rắm. Mình vừa rồi kích động muốn hoàn thiện món ăn rốt cuộc là vì cái gì? Rõ ràng chỉ cần đậu hủ trộn hành lá là có thể giải quyết chiến đấu a! Quá gian xảo!!!

Hiểu rõ tính nết con trai và ông xã nhà mình, mẹ Kiều cũng không ý kiến gì. Lúc trước có khách tới nhà, còn không phải một mình bà cả một bàn lớn. Con dâu lớn người ta là phóng viên, cũng sắp hai tay không dính nước dương xuân [1], không trông cậy được gì. Bây giờ có đầu bếp nhí kiêm con dâu thứ hai ở đây, Thái hậu Lão Phật gia đã cảm thấy phi thường hạnh phúc.

Đuổi cổ hai tác giả chế tác món rau trộn, mẹ Kiều thở dài: “Sớm biết không nên trông cậy vào hai người này! Tiểu Ngư à, con muốn làm cái gì? Mấy thứ xà lách đậu hủ này, có cũng như không.”

Hiểu Ngu cũng tràn đầy đồng cảm. “Con vốn định làm gà xào nấm hương và tôm bóc vỏ xào. Không biết có thể cải tiến hơn hay không…”

Kiều mụ bóp trán: “Đều do hai cha con kia! Vậy đi, tôm bóc vỏ thì lấy tôm hùm làm cũng được, này không phải cải tiến rồi sao. Nấm hương có ở chỗ nhà ăn lớn, vừa lúc, bảo Tiểu Lân mang tới đây. Con muốn mấy con tôm hùm?”

Hiểu Ngu vô cùng cảm khái với sự mạnh tay của mẹ Kiều. Phải biết, thực phẩm hải sản bây giờ không còn giống như mấy trăm năm trước ngư dân tới biển tùy ý vớt được. Hải sản hiện tại đều là cá biển nuôi dưỡng cố định. Nói là thầu vùng nuôi dưỡng hải sản của riêng cá nhân, nhưng nếu không có cửa ở ZF không có người làm chỗ dựa thì chắc chắn sẽ không bắt được miếng thịt béo này, đa số thầu khoán đều có bối cảnh quan to chức lớn. Sản lượng hạn chế khiến số hải sản nhất là những thực phẩm biển sâu trở nên vô cùng đắt đỏ. Hiểu Ngu đã xem qua giá cả hải sản mấy trăm năm trước khi Tai Họa Lớn xảy ra, khi ấy 1kg tôm hùm đã hơn năm trăm đến một ngàn, bây giờ còn mắc tới thái quá, 1kg ít nhất cũng phải qua hai ngàn đồng. Đó là tiền a! “À… Con chưa từng làm qua… Sợ làm không tốt lãng phí đồ ăn.”

Kiều mụ khoát tay chặn lại: “Không sao. Tiểu Lân và nhà thầu nuôi dưỡng là bạn cùng lớp cũ, chúng ta nhập hàng rất hời, vả lại hàng chúng ta nhập cũng không phải hàng cao cấp, không tốn quá nhiều tiền. Yên tâm, cứ ấn theo tôm bình thường mà làm là được.”

Một câu một “chúng ta” trực tiếp khiến Hiểu Ngu mặt mày đỏ bừng. Không có biện pháp, lúc Kiều Lân đồng chí nói cậu cảm thấy đó là kiếm hời của mình, nhưng khi mẹ Kiều nói, cậu còn có loại cảm giác mình đã được tán thành, được trở thành người một nhà. Hiểu Ngu bao nhiêu năm qua chưa từng được cảm nhận tình mẫu tử rất khó không sinh dao động trong lòng. Huống hồ, bản thân mẹ Kiều cũng là một người phụ nữ rất dễ làm người khác muốn thân cận. “Con theo Kiều Lân đi lấy vậy.” Thật ra cậu muốn đi lựa, cậu không phải tiết kiệm tiền cho nhà họ Kiều, mà là thật sự lo rằng mình lần đầu tiên làm sẽ làm hỏng đồ ăn, cho nên lựa loại nhỏ vẫn tốt hơn một chút. Về phần Trình Đại Hổ có hài lòng hay không thì chẳng phải trong phạm vi suy xét của Hiểu Ngu đồng học, cậu tin người nọ tới chỗ này chỉ để gặp Khâu Phong, chứ thật sự không phải là vì nhấm nháp nhiệt tình tiếp đại của người nhà họ Kiều a… Lệ ròng…

Chờ Tiểu Ngư cầm hai con tôm hùm đã được Vương sư phụ bóc vỏ sẵn, món bò kho của mẹ Kiều đã sắp chuẩn bị xong.

Chiên sơ mặt ngoài những khối khoai tây đã xắt sẵn và lát hành tây trong nồi, sau đó đổ thịt bò đã ướp vào nồi xào đảo qua đảo lại thật nhanh. Đợi khối thịt bò săn lại thì cho nước vào, kế tiếp là khuấy nước trong nồi bắt đầu hầm. Đậy nắp nồi sau, mẹ Kiều nhìn nhìn hai con tôm hùm trên bàn, vừa lòng gật gật đầu. Một lần nữa cực kỳ tán thưởng ánh mắt thằng hai nhà mình. Đứa nhỏ này, thật sự rất khiến người người yêu thích! “Tiểu Ngư à, muốn bác gái giúp gì không?”

Hiểu Ngu vội vàng từ chối: “Bác đã mệt mỏi nửa ngày rồi, nên về phòng nghỉ ngơi một chốc đi. Con nãy giờ đứng cạnh bếp vẫn còn sức, bác yên tâm, con chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Mẹ Kiều cũng biết đứa nhỏ Tiểu Ngư này ngượng ngùng, bà ngay bên cạnh khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Đương nhiên, bà sau khi ra ngoài cũng không có khả năng để Tiểu Ngư một mình bận rộn ở phòng bếp. Lại nói, người ta bây giờ còn chưa qua cửa, lần này lại là lần đầu tiên tới nhà, nhờ giúp nấu ăn đã không tốt lắm rồi. Bà chỉ là không muốn Tiểu Ngư cho rằng bà xem cậu là người ngoài cho nên mới làm như vậy. Vì thế ông chủ Kiều một lần nữa được chấp thuận tiến vào phòng bếp, nguyên nhân là phải hảo hảo “hầu hạ” bà xã tương lai. Phải đáp ứng mọi nhu cầu của Tiểu Ngư đồng học, cũng chính là – ô-sin!

Đối với Kiều Lân đồng chí, Hiểu Ngu đương nhiên sẽ sử dụng không nề hà gì. Hai người họ trong trò chơi vốn đã quen “một xem một làm” ở phòng bếp. Bây giờ chẳng qua là không cần giao dịch hay tổ đội cùng đối phương mà thôi. Cho nên, mấy chuyện thái miếng rửa sạch nấm hương đều đổ hết lên người ông chủ Kiều. Dĩ nhiên, đồng chí da mặt dày vui vẻ nhận việc.

Vừa nãy đi lấy tôm hùm thuận tiện lãnh giáo Vương sư phụ cách làm tôm hùm, cách bảo trì nguyên vị nhất không thể nghi ngờ là hấp. Đương nhiên, tôm hùm có thể phối hợp cùng với nhiều nguyên liệu nấu ăn khác, bất quá vì không quen, Tiểu Ngư vẫn lựa chọn cách đơn giản nhất. Một con tôm hùm hấp cho ráo nước, con còn lại thì cắt thành tôm viên cho vào chảo dầu rán nhanh, rồi rải muối tiêu lên. Tuy chưa từng thử nghiệm lần nào, nhưng hai cách này dùng để làm tôm biển bình thường cũng không tệ lắm, cậu thấy dù không xuất sắc, nhưng chung quy cũng không lãng phí này nọ…

Ướp tỏi băm nhuyễn hết lên lưng tôm hùm, tuy có vỏ tôm ngăn cách, nhưng vì đã tách đầu tôm đuôi tôm ra khỏi thân tôm, cho nên lúc hấp, vị tỏi sẽ đều đặn thấm sâu vào trong xác tôm, lại không quá lấn át vị tươi ngon vốn có của nó.

Trong nồi bên kia hấp tôm hùm, Hiểu Ngu bên này bắt đầu gỡ đầu đuôi tôm ra, lấy thịt tôm cắt thành viên, nhờ Kiều Lân dùng tinh bột khô và mẩu bánh mì vụn để rán. Thịt tôm trắng noãn dính tinh bột khô, sau đó lại lăn thêm một vòng qua lòng trắng trứng, tiếp đến lại bám thêm một tầng bánh mì vụn. Đừng thấy đầu tôm hùm này không lớn, nhưng kỹ xảo Hiểu Ngu rất tinh tế, thoạt nhìn vẫn rất ra hình dạng. Nhất là khi bật lửa rán chảo, tôm viên từng chút từng chút lăn qua lăn lại trong biển dầu, do Tiểu Ngư dùng dầu sôi lửa lớn, nên vỏ ngoài nhanh chóng bị rán sang màu vàng kim. Thừa dịp này, Hiểu Ngu vội vàng tắt lửa, dùng cái giá vớt tôm viên ra ngoài, sau đó đặt ở chậu dầu cho nhỏ giọt. Nhìn sắc mặt tên bên cạnh một bộ muốn ăn, Hiểu Ngu cuối cùng gắp một miếng tôm viên đưa sát miệng Kiều Lân: “Ừm, nếm thử xem.”

Ông chủ Kiều lập tức há họng đớp tôm viên, cẩn thận nhai kỹ vài lần, vẻ mặt say mê không thôi: “Hiểu Ngu nhà chúng ta quả là thiên tài! Lần đầu tiên làm trình độ đã tốt như vậy! Tuy không nêm gia vị, nhưng cái ngon của tôm hùm vô cùng nổi trội, nhất là bên trong còn chưa chín hết, phần mềm cháy bên ngoài và hương vị đều rất tuyệt! Bà xã, anh thật sự không nỡ để người khác ăn đồ em làm.”

Hiểu Ngu trừng mắt nhìn anh: “Anh bớt nói xằng nói bậy, không nhớ đã đáp ứng tôi gì sao?!”

Kiều Lân “hề hề” bật cười: “Sao có thể chứ. Anh đây không phải là kìm lòng không đặng lỡ miệng kêu sao, em phải tin, đây là tình cảm anh đã khắc sâu vào trong linh hồn, sẽ thường xuyên vô ý biểu lộ ra.”

Hiểu Ngu khóe miệng run rẩy: “Được rồi! Ngoại trừ buồn nôn anh còn thứ gì mới mẻ để nói cho tôi nghe không? Bình thường một chút có hại cho anh chắc?”

Ông chủ Kiều dường như ăn năn gật gật đầu: “Em nói đúng, anh phải nghiêm túc tự hỏi một chút.”

Hiểu Ngu bóp trán: “Đừng có vướng bận chỗ này, nấm hương rửa chưa?” Nhìn còn vài cây “lềnh bềnh” trong chậu, cậu cố ý hỏi.

Kiều Lân lập tức quay về “cương vị công tác” của mình. “Tiểu Ngư, mấy con tôm hùm này có cái tên vang dội nào không?”

Hiểu Ngu khó hiểu: “Vì sao lại phải đặt tên? Cũng chẳng phải thực đơn tiệm cơm.”

Kiều Lân lắc đầu: “Mẹ anh nói, đồ ăn đều có cấp bậc. Cho nên, có tên mới khí phách. Hai con tôm hùm này em định đặt cùng trên một dĩa?”

Hiểu Ngu gật đầu: “Đúng vậy, bác gái còn cố ý đưa tôi một cái mâm lớn. Lát nữa tôi còn định trang trí thêm bằng cải xanh, bởi vì hai con tôm tôi chọn có hơi nhỏ.”

Kiều Lân cân nhắc: “Em lấy củ cải tròn đi. Hai tôm hùm một củ cải tròn, không phải là song long hí châu sao! Thế nào, ông xã em rất có văn hóa đi!”

Hiểu Ngu không chút khách khí nhấc chân đạp một đạp lên bắp chuối ông chủ Kiều: “Anh đừng có được nước làm tới!” Linh hồn em gái anh, khắc em rể anh! Anh căn bản chính là thường xuyên không quên chiếm tiện nghi tiểu gia ta mới đúng!

Chú thích:

[1] Hai tay không dính nước dương xuân: “nước dương xuân” là chỉ nước của ba tháng mùa xuân. Nước dương xuân rất lạnh, câu này ý nói vào ba tháng mùa xuân không cần tự tay giặt quần áo. Đây chủ yếu là nói những nam/nữ chưa bao giờ nấu cơm làm việc nhà, những thiên kim công tử lớn lên trong hoàn cảnh an nhàn sung sướng.

————-

Than thở -ing: chương này làm cực vô cùng Ọ A Ọ