Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt

Chương 28: Đã nhớ đến muốn chết. khó trách vừa lên liền làm nũng như vậy




Vũ Trụ Thần Thoại phát tới lời mời tổ đội.

Tịch Lạc Ninh bấm đồng ý.

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh tới làm gì?

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Lại làm nũng

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –|||

Tịch Lạc Ninh quả thật rất im lặng. Anh cho rằng Vũ Trụ Thần Thoại sẽ tức giận, ít nhất trong thời gian này sẽ chiến tranh lạnh với anh. Không nghĩ tới xoay người một cái, anh ta đã tới rồi, còn nói những lời cực phẩm như vậy nữa.

Anh ta rốt cuộc từ nơi nào nhìn ra anh đang làm nũng chứ?

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Có nhớ tôi không

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi muốn anh đi tìm chết!

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đã nhớ đến muốn chết. Khó trách vừa lên liền làm nũng như vậy

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh tha cho tôi đi! o ()o

Tịch Lạc Ninh khóc thét.

Da mặt anh ta phải dày thế nào mới có thể xuyên tạc ý của anh một cách đương nhiên như thế chứ. Tịch Lạc Ninh tự nhân da mặt anh đã rất dày rồi. Tự nhận như thế đã tự kỉ lắm lắm rồi. Không nghĩ tới thật sự là người giỏi còn có người giỏi hơn.

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh đã từng bị P chết qua chưa?

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Một năm nào đó từ rất lâu rồi, từng có vài lần như thế

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –!

Chết qua chính là chết qua. Cái gì gọi là từng có vài lần như thế.

Giọng điệu kia nghe kiểu gì cũng giống như đang kinh bỉ người khác yếu ớt, ngay cả cơ hội giết anh ta, anh cũng không có. Lời này đối với Tịch Lạc Ninh mà nói, chính là im lặng cười nhạo anh quá yếu.

Tịch Lạc Ninh rất muốn mắng anh ta rồi một ngày chết không chỗ chôn. Nhưng trước mắt, trong trò chơi này, quả thật không có ai có thể tùy tiện P chết anh ta. Anh ta có tư cách để kiêu ngạo.

Tịch Lạc Ninh bắt đầu suy nghĩ có nên luyện cấp cao lên hay không, chuẩn bị bộ trang bị cực phẩm hay không, để khi nào Vũ Trụ Thần Thoại chọc vào mình, anh có thể trực tiếp ngay tại chỗ giải quyết luôn.

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Thật muốn hiện tại cường P chết anh. Có thể đừng mặt dày như thế hay không!

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: ^^ Muốn thử không

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không cần

Tịch Lạc Ninh đến nay vẫn còn nhớ, có lần anh quá tức giận mà đánh Vũ Trụ Thần Thoại.

Anh ta trở tay một cái, đã gõ chết anh. Anh sẽ không xúc đụng đến không có lí trí như thế. Mạng rất quan trọng.

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tới thử có sao đâu

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –||| Giọng điệu này là đang quyến rũ tôi sao

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cậu mê mẩn tôi rồi ư (@ ^^@)

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh đừng khiến tôi phun hết số cơm đã ăn đêm qua

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ, em ở sau lưng anh trộm người, đến bây by cũng có rồi T^T

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Mời tư tưởng bình thường chút!!!!

Những lời này của Tịch Lạc Ninh hoàn toàn khiến

Vũ Trụ Thần Thoại trở lại bình thường.

Chẳng qua là xoay chuyển cũng quá lớn, Tịch Lạc Ninh suýt nữa không kịp phản ứng.

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cậu bị bắt nạt sao không nói với tôi

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –||| Con mắt nào của anh thấy tôi bị ăn hiếp hả

Tịch Lạc Ninh im lặng. Vũ Trụ Thần Thoại nhiều lần đưa ra kết luận vô cùng cường đại mà anh chưa từng nghĩ đến.

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Lam Mộng Điệp chèn ép cậu như vậy, còn không phải bắt nạt hả

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi không chấp các cô ấy

Lời Tịch Lạc Ninh nói là thật. Năng lực trong trò chơi của anh không tính là đứng đầu nhưng muốn giết Lam Mộng Điệp thì rất dễ dàng.

Cho dù anh không muốn tự mình ra tay, anh cũng có tiền, muốn xử lí Lam Mộng Điệp vẫn rất dễ dàng.

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Lần sau nhớ phải nói với tôi

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Sau này tôi sẽ bỏ ra hai giờ để ở bên cậu

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không cho phép trèo tường

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không được phép đuổi tôi (╰╯)#

Tịch Lạc Ninh nhìn Vũ Trụ Thần Thoại liên tục đánh chữ… không khỏi nhìn màn hình cười ha hả.

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh đang làm nũng hả?

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đó là độc quyền của cậu ^^

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –||||

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cảm động ư

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Hiểu lầm tai hại, tôi đang nghĩ làm thế nào mới có thể gõ chết anh

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Bạo lực gia đình không tốt

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Bình thường chút được không!

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: ^^

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không cần cười bỉ ổi như vậy

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: ^^ Câu được cá không

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Có một ôn thần như anh ở đây, làm sao mà câu được gì chứ?

Trên thực tế, mỗi lần Tịch Lạc Ninh cũng không đến để câu cá, mà là tới để ngắm phong cảnh.

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ôn thần T^T

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: O (∩∩)O Hôm nay còn chưa out hả?

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Hôm nay đi cùng cậu

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không bận hả?

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cũng phải nghỉ ngơi mà

Tịch Lạc Ninh gần đây có đọc sách của Địch Vân. Hố mới của anh ta anh cũng có theo dõi. Địch Vân mỗi ngày đều có update, ban ngày còn tổ chức kí tên. Có lẽ rất khó có thời gian nghỉ ngơi.

Địch Vân lợi dụng quãng thời gian này để ở bên cạnh anh, trong lòng Tịch Lạc Ninh tự nhiên rất thích thú. Nhìn kị sĩ áo trắng, cảm giác, càng ngày càng thấy vừa mắt.

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ngày mai dẫn cậu đi thăng cấp

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chờ Mộng Hồi thăng lên 80 cấp, chúng ta phải đi kết hôn ^^

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –|||

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Có thể tưởng tượng cuộc sống trò chơi gió tanh mưa máu sau này.

Tình địch quá nhiều!

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi sẽ che mưa che gió cho cậu

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Lời ngon tiếng ngọt sai đối tượng rồi. Anh nên đi tìm một cô gái thì hơn

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: ^^ Đừng thẹn thùng

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –|||

Hai người anh một câu tôi một câu trò chuyện linh tinh, thời gian trôi qua rất nhanh.

Nháy mắt mấy cái, đã 1h rồi.

Hai người nói ngủ ngon rồi logout. Tịch Lạc Ninh đi xem chương mới trong tiểu thuyết của Địch Vân.

Tịch Lạc Ninh vì theo dõi hố mới của Địch Vân, đặc biệt tạo một tài khoản, mỗi chương đều bình luận, ID là – Chỉ Thích Tiểu Thuyết.

Anh thật sự chỉ thích tiểu thuyết, không phải trở thành fan hâm mộ của người nào đó.

Tịch Lạc Ninh từng nghe bọn Địch Vân nói tới, trang web tiểu thuyết này là nghỉ hè lớp 12, Tiêu Duyệt làm cho. Địch Vân là tác giả đầu tiên của trang web tiểu thuyết này.

Từ một người vô danh trong làng tác gia trên mạng trở thành một người nổi tiếng như hiện tại, Tịch Lạc Ninh không biết bên trong bọn họ đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi. Nhưng không thể không thừa nhận, Tiêu Duyệt rất có năng lực.

Tịch Lạc Ninh không nghĩ tới, một ngày nào đó, anh sẽ trở thành một thành viên trên trang web này.

Nhìn hết bài mới post, theo thường lệ bình luận.

Vừa đọc hết những bình luận trước đó, người được xưng là fan của Địch Vân, Tổng Tư Lệnh lại kéo anh vào nhóm các bạn đọc của Địch Vân. Tịch Lạc Ninh không quen nên bỏ qua luôn.

Lúc này mới tắt máy logout, tắm rửa rồi ngủ.

Điện thoại đòi mạng của Trình Tuyết TÙng lại gọi tới một lần nữa.

“Cậu tốt cục chưa có suy nghĩ!” Đại khái là rất gấp gáp liền hỏi thăm này kia cũng bỏ qua luôn.

Tịch Lạc Ninh đang chuẩn bị vào trò chơi, lúc này mới nhớ ra chuyện cân nhấc thu đĩa nhạc, nói: “Được. Để Lưu Tuấn sắp xếp đi.”

“Nghĩ kĩ sao không gọi điện cho tôi?!” Trình Tuyết Tùng ở bên kia gào thét.

Đây không phải là đã quên sao! Tịch Lạc Ninh tự nhiên sẽ không nói rõ ra, chỉ nói: “Xác định tốt gọi điện thoại cho tôi.” Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Tịch Lạc Ninh tắt máy tính đi, chuẩn bị đi luyện giọng.

Giọng của Tịch Lạc Ninh hay không cần phải nói, nhưng đã muốn làm thì phải làm cho thật tốt. Tự nhiên cũng cần chuẩn bị một chút.

Tịch Lạc Ninh bắt đầu công việc thì không muốn sống nữa. Chờ Tịch Lạc Ninh hoàn hồn, mới nhớ tới lời hẹn cùng Vũ Trụ Thần Thoại, nên đi vào trò chơi.

Tịch Lạc Ninh ngay cả cơm tối cũng không ăn, liền trực tiếp đăng nhập trò chơi, lên acc mục sư.

Anh vẫn cho rằng Vũ Trụ Thần Thoại đang chờ.

Quả nhiên, vừa mới lên mạng liền thu được mật của Vũ Trụ Thần Thoại.

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu rốt cuộc tới rồi

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ý, không cẩn thận quên mất

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: –||| bận rộn lắm sao

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Có chút xíu. Sau này thời gian vào trò chơi sẽ ít đi.

Nếu đã thu nhạc, Trình Tuyết Tùng nhất định sẽ tổ chức mấy concert cho anh. Đến lúc đó, sẽ chạy khắp nơi. Thời gian vào trò chơi khẳng định đã ít lại càng ít hơn.

Vũ Trụ Thần Thoại cũng không nói gì. Anh ta cũng là người rất coi trọng công việc.

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Đang đâu đó, tôi tới đón cậu

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cửa hàng

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Lĩnh song đi xoát chiến trường. Kinh nghiệm nhiều hơn

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ

Sau này thời gian vào trò chơi sẽ ít, hiện tại nhất định phải thăng cấp.

Bằng không không biết năm nào tháng nào mới có thể kết hôn.

Không thể kết hôn, luyện acc lần nữa không có ý nghĩa.

Vũ Trụ Thần Thoại cưỡi Phi Sư rất nhanh bay tới, đem Tịch Lạc Ninh đi chiến trường.

Bọn Shin – chan đều đến giúp anh thăng cấp. Ngoài ý muốn chính là Công Tử Phong Lưu lại không có ở đây. Tịch Lạc Ninh thấy rõ ràng cậu ấy đang online mà.

[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Phong Lưu đâu?

[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chị dâu, chị ghét bỏ em sao /(ㄒoㄒ)/

[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Không phải. Chỉ là có chút tò mò.

[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đồ Lessbian đó theo đuổi Quấn Chỉ Nhu. Người yêu dĩ nhiên quan trọng hơn!!!

[Tổ đội] [Mộng Hồi]: …

Tịch Lạc Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn giọng điệu của Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung, có vẻ như thật sự không thoải mái.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Ồ ố, vị chua thật nồng nha

[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Dù sao thì đó cũng là vợ của cậu ta. Gái Shin, hãy lí giải con người đó đi mà.

[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Ai có quan hệ với cậu ta.

[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –! Có khi thẳng thắn chút sẽ tốt hơn.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu chính là đang nói. Thừa dịp tình cảm Phong Lưu đối với Nhu Nhu còn chưa sâu sắc, nỗ thêm chút lực, có thể túm người trở về. Chờ bọn họ thật sự tình cảm mặn nồng, Tiểu Sửu à, cậu nhất định sẽ thất tình đó.

[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Thất tình em gái cậu!

[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Gái Shin, tại sao cưng lại nói như thế. Cho dù là sự thật cũng không thể nói toẹt ra như vậy được. Phải nghĩ đến tâm trạng của Tiểu Sửu chứ.

[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Toẹt ra em gái cậu!

[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Tiểu Sửu bình tĩnh

[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Gái Shin, Hoa Hoa Nhi, các cậu sao không làm bách hợp đi, đến nơi này làm gì chứ!

Tịch Lạc Ninh thấy phản ứng kịch liệt của Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung, không giống giả, không khỏi hỏi tình huống cụ thể.

[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Đang đâu vậy?

[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Đang tổ đội với thần tượng xoát KL

[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Cậu thật sự thích cậu ta hả?

Quấn Chỉ Nhu là đồng loại, còn thất tình giống như Công Tử Phong Lưu, cùng giúp nhau chữa thương, sưởi ấm, tình cảm thật sự cũng không nhất định có.

[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: –||| Ai bịa đặt vậy?

[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Chỉ là bạn bè cùng bệnh mà yêu thương nhau. Huống chi tình cảm sao có thể co dãn tự nhiên được?

[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Suất Suất thiếu nam của nhà cậu ở trong đội giận dữ lắm đó. Tức giận cậu theo đuổi Quấn Chỉ Nhu đây này.

[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Chị dâu, chị tha cho em đi. Thẳng nam em cũng không thể trêu vào được! Cậu ta tức giận là bởi vì gần đây em không để ý cậu ta. Giận dữ giữa anh em thôi mà.

[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Vậy cậu từ từ chơi đi!

Tịch Lạc Ninh không biết nói gì cho phải. Gần đây Công Tử Phong Lưu quả thật cố ý bỏ qua Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung, làm cậu ta tức giận cũng không quá kì quái.

Tịch Lạc Ninh có thể hiểu được cách làm của Công Tử Phong Lưu, nhưng Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung không rõ mọi chuyện, quả thật cũng là một người vô tội.

Tình cảm tất cả đều là rách nát. Tịch Lạc Ninh không có hứng quản nhiều.