Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt

Chương 46: Cuối cùng cũng hôn




Editor: Jung Tiểu Kú

[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Anh mang tôi đi đâu?

Login xong liền bị Địch Vân kéo vào đội, rồi ôm anh lên Phi Sư, sau đó đi thẳng.

Mỗi lần cùng cưỡi đều là bay. Vẫn giống như lần đầu tiên ngồi trên lưng Phi Sư, Tịch Lạc Ninh cảm thấy vô cùng mới lạ.

Bọn họ tới Tuyết Nham Động.

[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Tới đây làm gì?

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chụp ảnh

[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –||| Đầu óc anh rốt cuộc làm sao lớn lên?

Chạy tới đây chụp hình, còn không bằng cùng anh ra ngoài chụp ảnh. Hiện giờ vừa lúc đang là buổi chiều, vườn hoa nhà Địch Vân được xây rất tốt, phong cảnh rất đẹp.

Thấy thế nào cũng là hành vi vô cùng ngu ngốc.

Chẳng lẽ anh ta muốn yêu qua mạng sao? Nghĩ như thế, gương mặt Tịch Lạc Ninh đen xì.

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vẫn là trước đây cậu đáng yêu hơn

Những lời này quả nhiên là suy đoán của Tịch Lạc Ninh.

[Tổ đội] [Mộng Hồi]: (╰╯)# Anh chờ

“Cốc cốc ”

Tịch Lạc Ninh vứt bay con chuột, mở cửa lao ra ngoài. Anh dường như đá văng cửa phòng bên cạnh, vọt vào.

Tịch Lạc Ninh xông vào không nói hai lời, bưng cốc cà phê Địch Vân chưa uống xong phi thẳng vào người anh ta.

Cà phê cách Địch Vân chỉ có mười mấy phân nên đã ném là chỉ có trúng. Tuy nhiên dù có tức giận vô cùng nhưng vẫn không đành lòng ném anh ta nên trong vô thức đã ném chệch đi một chút.

Cà phê ngấm rất nhanh vào thảm, cốc cà phê cũng lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất, rồi sao đó mới lăn đến góc tường.

“Tịch Lạc Ninh, cậu đột nhiên phát điên gì thế?” Địch Vân đứng phắt dậy, quát vào mặt Tịch Lạc Ninh.

Tịch Lạc Ninh cũng không yếu thế, quát ngược lại: “Địch Vân, rốt cuộc là anh có ý gì hả? Anh chỉ thích một đống số liệu thôi đúng không?”

Địch Vân nghe vậy nhíu mày, mắng: “Cậu heo à?”

“… Anh!” Tịch Lạc Ninh giận đến nỗi dạ dày đau quặn lại. Một tay che bụng một tay chỉ vào Địch Vân, thật sự không biết mắng như thế nào đây.

Địch Vân vòng qua bàn đọc sách, giữ chặt anh, cau mày hỏi: “Làm sao thế?”

Tịch Lạc Ninh đau trợn mắt, tức giận nói: “Cút cho tôi.”

Địch Vân giữ chặt tay anh không buông, đi qua sờ chỗ anh đang ôm chặt, “Dạ dày đau sao?”

“Không có nửa xu quan hệ với anh!”

Địch Vân thấy Tịch Lạc Ninh giận đến hai mắt tóe lửa nhưng tay vẫn bụm chặt dạ dày không động đậy, còn không cho anh ta xem, sắc mặt khó coi nói: “Cậu lợn hả? Dạ dày đau còn không biết đường mà nói.”

“Anh là gì của tôi? Tại sao tôi phải nói cho anh biết.” Tịch Lạc Ninh hừ lạnh.

“Cậu …!”

Địch Vân ôm eo Tịch Lạc Ninh, không để anh có thời gian phản kháng, bá đạo hôn lên môi. Thừa dịp Tịch Lạc Ninh còn đang kinh ngạc, cạy mở miệng anh, cắn đầu lưỡi Tịch Lạc Ninh, hút lấy như muốn nuốt chửng anh.

Tịch Lạc Ninh bị hút thấy đau, khẽ hừ nhẹ.

Địch Vân khẽ liếm quanh đầu lưỡi anh một vòng, mới chầm chậm buông người ra, hôn nhẹ lên khóe miệng của anh, cười nói: “Muốn hôn thì cứ nói với tôi. Cần gì phải giận như thế?”

“…” Ai cáu chứ! Người nào vì muốn anh ta hôn mà phải cáu chứ!

Địch Vân liếm liếm khóe môi, đắc ý cười nói: “Rốt cuộc tìm được cách để bịt miệng cậu rồi.”

“… Trẻ con!” Tịch Lạc Ninh buồn bực đẩy Địch Vân ra, Địch Vân vẫn không nhúc nhích, ôm ngang lưng Tịch Lạc Ninh, khẽ sờ lên, cười nói: “Eo vẫn gầy như thế.”

“…!” Anh đây là bị đùa giỡn nhỉ? Tịch Lạc Ninh trực tiếp dùng sức đẩy Địch Vân ra, mắng: “Cút! Đừng giỡn mặt tôi. Cái giá giỡn mặt tôi anh không trả nổi đâu.”

Địch Vân bị đẩy ra thế mà không sầm mặt xuống, còn khẽ cười, cúi sát mặt vào Tịch Lạc Ninh nói: “Yêu nghiệt, cậu là của tôi, còn muốn một cái giá cao sao?”

Tịch Lạc Ninh hừ lạnh, “Ai nói tôi là người của anh?”

Sắc mặt Địch Vân trầm xuống, chằm chằm nhìn thẳng vào Tịch Lạc Ninh.

Tịch Lạc Ninh sửa lại quần áo bị nhàu, vô cùng tự nhiên xoay người, mông hơi vểnh lên, trực tiếp ngồi lên bàn sách của Địch Vân, vỗ mạnh vào mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Địch Vân, hôm nay anh phải giải thích rõ cho tôi, rốt cuộc anh có ý gì! Bằng không chuyện vừa rồi, tôi tuyệt không để yên cho anh đâu!” Thế mà dám hôn trộm anh!!!

Địch Vân khẽ nhíu mày, có chút đau khổ nói: “Tính cậu xấu như vậy, cậu cũng phải để tôi có thời gian suy nghĩ chứ.”

“Rốt cuộc là tính tình ai xấu chứ!” Tịch Lạc Ninh quát..

“Vừa rồi là người nào xông vào, đập nát cái cốc chứ?” Địch Vân tra hỏi.

Tịch Lạc Ninh mím chặt đầu môi.

Địch Vân từng tập võ dù không phải là người giỏi nhất, nhưng xử lý vài

người thì không thành vấn đề. Mặc kệ có bị chọc giận như thế nào, anh ta cũng chưa từng tự tay đánh người.

Sau khi mắng xong, chỉ cần không đụng phải ranh giới cuối cùng mà thách thức anh ta thì rất ít khi anh ta xử lý người khác. Chứ đừng nói là tự mình ra tay.

So với những kẻ tiểu nhân độc ác mặt ngoài dịu dàng sau lưng đâm cho bạn một nhát thì vẫn cao thượng hơn nhiều. Hơn nữa đừng thấy Địch Vân ngày ngày mắng chửi người, anh ta cũng không mắng tục chút nào, nhiều lắm thì chỉ mắng heo, đầu heo các loại mà thôi. Mười năm đều không thay đổi.

Vừa rồi sau khi xúc động qua đi anh quả thật lại muốn đập người, Tịch Lạc Ninh cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Địch Vân cũng không nói gì nhiều, xem ra không giận gì nhiều. Chỉ xoa xoa chỗ dạ dày Tịch Lạc Ninh đang cố sống ôm chặt, nói: “Không thoải mái thì để tôi gọi bác sĩ đến xem một chút.”

“Đau dạ dày cũng là do anh làm hại đó.” Tịch Lạc Ninh liếc xéo Địch Vân, dùng giọng điệu như đang thẩm vấn phạm nhân: “Tại sao muốn đưa tôi đến Tuyết Nham động để chụp ảnh? Không phải là anh rất thích acc kia chứ?”

“... Tôi đi kêu bác sĩ.” Địch Vân vừa nói xong, xoay người rời đi, giống như chạy trối chết.

Tịch Lạc Ninh đen mặt, chẳng lẽ là như vậy sao?

Tịch Lạc Ninh xoay người, nhìn vào máy tính của Địch Vân. Acc của Địch Vân vẫn một mình đứng ở Tuyết Nham Động. Tịch Lạc Ninh mở túi đồ của anh ta ra, bên trong lại có thêm vài bộ thời trang nữa.

Tịch Lạc Ninh không hề nghĩ gì cả, trực tiếp ném toàn bộ chúng xuống đất.

Tất cả số trang bị sau khi bị ném xuống đất 90s hệ thống liền tự động thu lại.

Tịch Lạc Ninh đang nghĩ có nên xóa nick hay không thì Địch Vân đã trở lại. Thấy anh ngồi ở chỗ của mình cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Bác sĩ đến rồi. Để ông ta xem cho cậu.”

Tịch Lạc Ninh liềm lườm anh ta một cái, “Thật là ngạc nhiên.” Trong lòng nhưng lại rất thoải mái. Anh định kì sẽ đi kiểm tra sức khỏe. Trợ lý, người giúp việc cũng rất quan tâm anh. Nhưng đó là trách nhiệm của bọn họ. Cho nên có từ chối hay không cũng chẳng có cảm giác khó chịu chút nào.

Địch Vân nhíu mày, “Đừng cáu nữa.”

Tịch Lạc Ninh chẳng thèm nhìn Địch Vân. Anh sao lại thành cáu rồi chứ? Giọng điệu kia cứ như coi anh là con nít không bằng ấy.

Bác sĩ kiểm tra đơn giản cho Tịch Lạc Ninh. Bác sĩ đọc ra một đống các thuật ngữ mà Tịch Lạc Ninh nghe không hiểu chút nào, cuối cùng kết luận dạ dày không có việc gì. Chỉ khuyên anh đừng tức giận, lại kê thêm mấy thang thuốc bắc điều hòa tính tình.

Sau khi bác sĩ rời đi, Địch Vân ngồi bên giường Tịch Lạc Ninh, sắc mặt có chút lúng túng: “Cậu thật yếu ớt.”

Tịch Lạc Ninh ngồi dậy, vuốt trán thở dài: “Sớm muộn gì cũng bị anh làm cho tức chết.”

Địch Vân thấp giọng quát: “Cậu heo à. Nói linh tinh.”

Tịch Lạc Ninh không nhịn được cũng rống lên: “Anh không thể sửa tính của mình à?”

Địch Vân thiếu chút nữa cũng không nhịn được rống lại, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ nói, liền nuốt những thứ định thốt ra khỏi miệng vào bụng, chỉ cau mày hỏi: “Rất đau? Ngày mai cần đi bệnh viện kiểm tra toàn thân không?”

Tịch Lạc Ninh xoay người, kéo chăn lên, chùm kín đầu, hừ lạnh: “Anh để ý tôi làm gì.”

“Cậu...” Địch Vân mặt lạnh ngồi bên giường, cách lớp chăn giúp anh xoa bụng, tức giận mắng: “Yêu nghiệt, một chút cũng không làm người ta bớt lo.”

Tịch Lạc Ninh giận dữ nói: “Tôi có tên. Yêu nghiệt đến yêu nghiệt đi có phiền không hả!”

“…Lạc Ninh.”

Tịch Lạc Ninh: “…” Anh có cần phải kêu nghiêm túc vậy không chứ!

Lời bác sĩ quả nhiên rất có tác dụng.

Số lần Địch Vân quát anh giảm xuống rõ rệt. Tịch Lạc Ninh thật sự khiến anh ta khó chịu, nhưng cũng chỉ nhìn chằm chằm Tịch Lạc Ninh, cau mày, âm thầm hờn dỗi mà thôi.

Địch Vân không quát anh, hai người ở chung so với trước kia còn hòa hợp hơn. Tính tình Tịch Lạc Ninh so với một Địch Vân nóng nảy đã được coi là rất tốt rồi. Mặc dù so với người thường vẫn là loại vô cùng không tốt.

Tịch Lạc Ninh và Địch Vân cùng nhau xuống tầng. Còn chưa xuống tầng thì nghe thấy giọng Tiêu Duyệt, hỏi: “Trong nhà tại sao lại có vị thuốc bắc vậy?”

Người giúp việc ở bên dưới trả lời.

Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân đi xuống dưới liền thấy Tiêu Duyệt đã ngồi cạnh bàn, một bộ dạng chuẩn bị ăn chực.

Tịch Lạc Ninh liếc mắt nhìn hắn: “Cậu thật chẳng khách sáo nha.”

“Chị Cà Phê …” Tiêu Duyệt cố ý kéo dài giọng, dưới ánh nhìn soi mói càng ngày càng lạnh của Tịch Lạc Ninh, hắn cười nói: “Mới có vài ngày, đã tự coi mình là chủ nhân nơi này rồi sao?”

Tịch Lạc Ninh còn chưa lên tiếng, Địch Vân đã nhíu mày nói: “Cậu ấy có bệnh. Đừng chọc giận cậu ấy.”

Tịch Lạc Ninh chẳng cảm nhận được tí ti cảm giác vui vẻ nào khi được che chở cả, rất không cam tâm nói: “Anh đang mắng tôi hả?”

“Đừng cáu nữa.” Địch Vân vô cùng nghiêm túc nói anh. Hai ngày nay chỉ cần Tịch Lạc Ninh có chút dấu hiện sẽ tức giận, Địch Vân đều dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh.

Tịch Lạc Ninh im lặng. Suy nghĩ của Địch Vân đã thuộc về cấp bậc Hỏa Tinh. Lời nói của anh rất bình thường có được không?

Tiêu Duyệt cười hai tiếng, dùng giọng điệu vô cùng ‘quan tâm’ hỏi thăm: “Chị Cà Phê, em zai nhỏ sai lầm rồi. Ngài đừng giận nữa. Tăng thêm gánh nặng cho cơ thể sẽ không tốt đâu.”

Tịch Lạc Ninh trừng hắn: “Đi ăn chùa cũng không nhét đủ miệng cậu hả?”

“Miệng cũng có hai công dụng …” Tiêu Duyệt bỗng nhiên dừng bữa, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Tịch Lạc Ninh với Địch Vân, sửa lời nói: “Chắc là với hai người thì không chỉ dừng ở đó. Nhưng nói thế nào thì ăn cơm cùng nói chuyện vẫn là cơ bản nhất.”

Tịch Lạc Ninh kinh hãi nhìn Địch Vân: “Nhiều năm như vậy, tại sao anh vẫn chịu được hắn hả? Quả thực so với một dì lớn bán đồ ăn ven đường còn kinh khủng hơn.”

Địch Vân nhăn mặt cau mày, rất rất không thích cách so sánh của Tịch Lạc Ninh, nhưng nghĩ đến cơ thể anh, liền trầm giọng nói: “Ăn cơm.”

Tiêu Duyệt ở bên cạnh còn ném đá xuống giếng, “Địch Vân, cậu không thể chiều cậu ta như vậy được. Nếu không sớm muộn sẽ có ngày cậu ta nhảy lên đầu cậu đó.”

“Cậu cũng ăn cơm đi.” Địch Vân nói.

Tiêu Duyệt cúi đầu ăn cơm, việc Địch Vân bán bản quyền cho Tịch Lạc Ninh, hắn vô cùng rõ ràng. Địch Vân làm như vậy, đơn giản là cho Tịch Lạc Ninh cùng mình một cơ hội. Cách làm mặc dù không được tự nhiên nhưng rất hợp với phong cách của anh ta.

Lời này nói thật, hắn vẫn cảm thấy Tịch Lạc Ninh không thích hợp với Địch Vân. Hai người đều tính tình không tốt, là người không hiểu được thông cảm, nhưng mấy năm nay Địch Vân cũng lần lượt có vài người bạn trai. Cuối cùng vẫn chia tay trong bi kịch.

Địch Vân nhiều bạn trai như vậy cũng chỉ hợp mỗi Diệp Quân Trì. Tính cách Y với Địch Vân có thể bù trừ cho nhau. Thời gian hai người ở chung kia, tính của Địch Vân vẫn như cũ nhưng ở chung lại rất hài hòa. Chưa từng thấy hai người cãi nhau bao giờ. So với đoạn thời gian Địch Vân ở cùng Tịch Lạc Ninh, hoàn toàn khác nhau. Chỉ là lúc Diệp Quân Trì cùng Địch Vân chia tay cũng không mấy vui vẻ.

Hiện tại Diệp Quân Trì đã từ nước ngoài trở về, muốn quay lại với Địch Vân nhưng rõ ràng anh ta không hề có ý định đó.

Tiêu Duyệt nghĩ Địch Vân vẫn rất để ý sự ra đi của Diệp Quân Trì. Dù sao cách làm của Diệp Quân Trì đối với Địch Vân mà nói chẳng khác gì phản bội. Tiêu Duyệt cũng rất để ý nên hôm nay mới tới đây một chút, muốn xem cách hai người Địch Vân và Tịch Lạc Ninh ở chung với nhau.

Tịch Lạc Ninh ở chung với Địch Vân, vấn đề lớn nhất chính là tính tình.

Hai người đều là thiếu gia được chiều hư, thấy không thích thì sẽ mắng. Mà một khi đã mắng thì sẽ nói những lời rất khó nghe, khiến người bị mắng vô cùng khó chịu. Nhưng sau khi mắng, tuyệt đối sẽ không mang thù.

Bây giờ, cơ thể Tịch Lạc Ninh không tốt, Địch Vân rất đau lòng Tịch Lạc Ninh, Tiêu Duyệt rất hiểu.

Địch Vân vẫn rất kiềm chế. Vì cơ thể Tịch Lạc Ninh, nhất định Địch Vân sẽ thu liễm tính tình.

Chỉ cần Địch Vân thu liễm tính tình, với tính tình hiện tại của Tịch Lạc Ninh, hai người chắc sẽ không có vấn đề gì lớn? Tiêu Duyệt nghĩ thế.

Cơm nươc xong xuôi, Tịch Lạc Ninh mới uống thuốc. Mùi thuốc đông y khiến Tịch Lạc Ninh rất khó chịu, mỗi lần chỉ cần vừa ngửi thấy nó Tịch Lạc Ninh đã cảm thấy bực bội vô cùng, Tịch Lạc Ninh tìm cớ không chịu uống, thậm chí có lần còn trộm đổ thuốc đi.

Sau khi Địch Vân biết liền bảo người giúp việc sắc thêm một phần nữa. Dùng cách miệng đối miệng đút cả chén thuốc cho anh.

Vì cách này, Tịch Lạc Ninh giận một ngày không thèm nói chuyện với Địch Vân.

Hôm nay Tiêu Duyệt đến, Địch Vân lại ngồi bên cạnh giám sát, Tịch Lạc Ninh sợ Địch Vân lại làm trò ngay trước mặt Tiêu Duyệt, không thể làm gì khác hơn là cố gắng bặm môi, đen mặt uống sạch sẽ cả chén thuốc đắng ngắt kia.

Tiêu Duyệt ở bên cạnh kinh ngạc nói: “Tịch Lạc Ninh, không nghĩ tới hóa ra cậu lợi hại như thế. Một chén lớn vầy mà có thể một ngụm hết luôn.” Hắn còn tưởng Tịch Lạc Ninh sẽ lại cáu kỉnh nữa chứ.

Mặt Tịch Lạc Ninh lập tức tái đi.

Địch Vân kịp lúc đút một viên kẹo đường vào miệng Tịch Lạc Ninh.

Tiêu Duyệt nâng cằm: “…” Cảm giác ở chung so với hắn nghĩ còn tốt hơn!

“Hai ngày nữa cùng nhau ăn cơm đi. Từ sau khi tốt nghiệp, bốn người trong phòng chúng ta còn chưa tụ tập lần nào.” Tiêu Duyệt đề nghị, ánh mắt lại chiếu thẳng vào Tịch Lạc Ninh. Cú điện thoại lần đó, anh rất để ý sự tồn tại của Diiệp Quân Trì. Nhưng kiểu gì cũng là bạn bè, trước kia khi còn học, quan hệ giữa Tịch Lạc Ninh và Diệp Quân Trì cũng không tệ.

Tiêu Duyệt hiểu Tịch Lạc Ninh. Dù sao Diệp Quân Trì cũng hoàn toàn khác biệt với anh. Trở thành tình địch thật sự là khó chịu. Nhưng nếu Tịch Lạc Ninh đã ở chung một chỗ với Địch Vân, thật sự không cần thiết quá để ý những điều đó. Hơn nữa cũng nên tuyên bố quan hệ của hai người cho Diệp Quân Trì biết.

Tịch Lạc Ninh nhìn Địch Vân một chút. Mặc dù anh ta không có trực tiếp thổ lộ nhưng tất cả các hành vi đủ để nói rõ lòng anh ta rồi. Còn rất để ý bạn trai trước của anh nữa. Tịch Lạc Ninh thật cũng khá thoải mái.

Tịch Lạc Ninh gì cũng được nói: “Định thời gian đi rồi cho bọn tôi biết.”

“Được.” Tiêu Duyệt đồng ý, rồi nói với Địch Vân: “Thật sự bây giờ cũng không gấp lắm. Tiểu thuyết cứ chậm rãi viết cũng được.”

“Không sao cả.” Địch Vân thản nhiên

nói.

Tiêu Duyệt cũng không nói nhiều. Tiểu thuyết có thể liên tục ra tất nhiên là rất tốt. Nhưng Địch Vân còn muốn viết kịch bản nữa, thời gian còn lại rất ít. Cơ thể mệt mỏi như vậy làm sao mà chịu đựng được.

Tịch Lạc Ninh ở bên cạnh nghe nhưng không lên tiếng.

Sau khi Tiêu Duyệt rời đi, Tịch Lạc Ninh mới hỏi Địch Vân: “Có làm được không?” Viết tiếp tiểu thuyết lại vẽ tranh minh họa, viết kịch bản. Những chuyện này rất không thoải mái.

“Ừ.”

“Đã bắt đầu viết kịch bản hả?” Tịch Lạc Ninh giờ mới nhớ đến việc này. Chương Tiết cũng bắt đầu tuyên truyền rồi.

Địch Vân có chút không vui nhìn anh: “Cậu cho rằng tôi giống cậu ngày nào cũng chơi game hả?”

Tịch Lạc Ninh cũng chỉ biết im lặng trước chỉ trích của Địch Vân. Là Địch Vân thích tự mình làm đó chứ. Ví như tranh minh họa cho tiểu thuyết hoàn toàn có thể đưa người khác làm. Những họa sĩ của Y Minh cũng không phải ngồi không. Ai bảo anh ta cứ thích tự mình làm hết cơ.

“Viết đến đâu rồi? Tôi muốn xem trước một chút.” Tịch Lạc Ninh bày ra bộ dáng giải quyết công việc chung, tiểu thuyết Địch Vân có thể sáng tác rất hay không có nghĩa cũng viết kịch bản giỏi. Trước kia anh ta chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này.

Thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp, xem trước một chút, không được thì có thể thay người khác.

Địch Vân hừ lạnh một tiếng, bảo người lấy kịch bản đã viết xong đem đi in rồi đưa cho anh đọc.