Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 13: Ngoài ý muốn chính là ngoài ý muốn




Hiện tại đối với Nguyên Bảo mà nói thì Bách Độ Sơn chẳng khác nào là hoa viên ở hậu viện nhà hắn, cảm giác vừa quen thuộc lại không có chút gì là nguy hiểm, người chơi lại đặc biết ít, thực thanh tĩnh. Hắn ở bên bờ ao U Linh Trì thưởng sao hết nửa đêm, lại dậy thật sớm, ở trên đỉnh núi thưởng thức cảnh mặt trời mọc mỹ lệ, sau đó Nguyên Bảo mới đi dọc theo sườn núi ở phía tây xuống núi.

Theo như trên bản đồ, ở phía tây Bách Độ Sơn không xa có một tòa đại chủ thành trong hệ thống, Khảm Bối Lạp thành. Nguyên Bảo chưa từng đi qua các thành thị khác, nên dự định thừa lúc mọi người không ai login, bản thân đi nơi nơi dạo chơi, hơn nữa hắn còn chưa quyết định sẽ mua phòng tử(phòng ở)ở đây mà.

Nằm lên lưng Mặc Mặc nghênh diện với gió sớm mát lạnh vù vù thổi tới làm cho Nguyên Bảo nhịn không được, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của Mặc Mặc. Quả nhiên lúc sáng sớm mà phi thiên quả là có chút lạnh, Nguyên Bảo lẩm bẩm, rụt rụt cổ. Thiết kế của trò chơi này không hổ được tự xưng là siêu cấp nhân tính hóa, tự nhiên hóa, thời tiết trong ngày đếu làm rất thật, ngẫu nhiên còn có trời mưa nữa.

“Mặc Mặc, đến chỗ nào rồi?” Nguyên Bảo ngó xuống phía dưới quan sát.

Phía dưới là một mảnh rừng cây xanh um cùng những cánh đồng xanh biếc, tựa như phỉ thúy trân châu điểm sắc trên nền đất đai rộng lớn. Ở trong hiện thực, nếu muốn thưởng thức những mỹ cảnh chân thật như thế này, chắc chỉ có ở rừng nguyên sinh hoặc những cánh đồng cỏ lớn mới có thể thấy được, nếu không chỉ có thể xem qua hình ảnh tư liệu. Cũng bởi vậy, trò chơi này mới có thể hấp dẫn một số lớn người chơi thuần túy tham gia vào chỉ để du ngoạn, thưởng thức cảnh đẹp, mà đã là những người yêu thích phong cảnh, chắc chắn sẽ không thể bỏ qua. Trên diễn đàn, có rất nhiều người trên đăng lên hình ảnh quay, chụp phong cảnh thực tuyệt diệu, làm cho người ta không tự chủ sinh ra một loại cảm giác say mê lưu luyến.

“Mặc Mặc, chúng ta cũng nên đáp xuống thôi, chắc là đã gần đến rồi!” Nguyên Bảo nhẹ nhàng vỗ vỗ Mặc Mặc, dù sao cưỡi cự lang bay lượn trên không, cảnh tượng khoa trương này sẽ vẫn khiến cho người thấy khiếp sợ, vạn nhất để bị người khác thấy được, tuyệt đối sẽ gây nên nhiều xôn xao phiền phức! Nguyên Bảo cũng không muốn bởi vì sự quí hiếm của Mặc Mặc mà làm cho ảnh của mình bị đăng lên diễn đàn, như vậy thật rất mất mặt!

Mặc Mặc từ từ hạ dần độ cao, chậm rãi đáp xuống mặt đấp, thu cánh lại. Từ sau cấp 50, cốt dực(bộ xương cánh)của nó có thể thu lại và ẩn đi, phi thường thần kỳ, cho nên ngày thường nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài của Mặc Mặc, chỉ thấy nó là một hắc lang bình thường, chỉ là có to lớn một chút, uy nghiêm một chút, vương giả một chút.

Sau khi leo xuống lưng Mặc Mặc, Nguyên Bảo quan sát hoàn cảnh bốn phía, trừ bỏ rừng cây cùng đồng cỏ thì không có gì khác.”Ân? Làm sao vậy, Mặc Mặc?” Phát giác góc áo bị Mặc Mặc cắn kéo kéo, Nguyên Bảo khó hiểu hỏi.

Mặc Mặc buông ra, quay đầu hướng về phía bên phải 40 độ, cúi đầu kêu một tiếng.

“Bên kia có chuyện?” Dù sao cùng Mặc Mặc ở chung lâu như vậy, những ý tứ bình thường của nó Nguyên Bảo đều có thể hiểu được.

Mặc Mặc gật đầu.

“Kia…” Nguyên Bảo có chút do dự, một mặt là lo lắng sợ rằng vì đánh quái mà sẽ cùng người chơi khác phát sinh xunh đột không cần thiết, dù sao hắn cũng đã bị một lần PK ngoài ý muốn; mặt khác là do cá tính quái gở của hắn, bình thường đều tận lực tránh né những nơi đông người, không muốn cùng ngưới khác phát sinh quan hệ, cho nên đối mặt với tình huống này, Bảo Bảo lùi bước cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà, Nguyên Bảo lại nghĩ tới mục đích khi tham gia trò chơi này, hơn nữa gần đây tính tình bản thân đã có chút cải biến, lại nhận thức được nhiều tân bằng hữu, cho nên, nếu muốn chân chính thay đổi bản thân, vẫn phải tự mình bước tới một bước!

“Đi thôi, Mặc Mặc, chúng ta đến đó xem thử!” Nguyên Bảo nhẹ nhàng nói, hướng đến nơi không biết đang xảy ra chuyện gì.

Mặc Mặc thì giống như một con trung khuyển, gắt gao đi theo bên người Nguyên Bảo, bởi nó sinh ra là vì Nguyên Bảo mà!

Quả nhiên là một đội sáu người đang đánh quái.

Trốn ở phía sau mấy gốc cây, Nguyên Bảo lặng lẽ quan sát trong chốc lát, chính là càng xem càng hãn, đầu đầy hắc tuyến. Cảnh tượng trước mắt, thay vì nói là người chơi đang đánh quái thì nên nói là người chơi bị quái mần thịt thì đúng hơn. Hắn bất quá chỉ mới quan sát được hai phút, mà những người đó phần lớn đều chết hơn hai lần!

Thật sự là thê thảm, Nguyên Bảo nhịn không được, trong lòng thở dài! Bất quá cũng không có thể nói là mấy người kia vô năng, thật sự là do đối thủ quá mạnh đi, bọn họ đang phải đối mặt với một con BOSS cấp 130 Hoa Ban Cự Mãng. Theo những gì Nguyên Bảo quan sát thì Cự Mãng này uy lực không thua gì Quỷ Đầu Mộ Thiên mà hắn từng đánh qua, tuy rằng chênh nhau tới 20 cấp, nhưng Cự Mãng da dày thịt béo, máu trâu, phòng hậu, lực công kích lại rất mạnh, cho nên nguyên nhân những người này không ngừng bị giết là có thể hiểu được.

Hơn nữa, mấy người kia nhìn thế nào lại có chút quen mắt. Nguyên Bảo nghi hoặc trảo trảo tóc, mặc kệ, vẫn nên tới hỏi xem bọn họ có cần trợ giúp hay không?!

Thu lại Mặc Mặc, Nguyên Bảo từ phía sau đám cây cối bước tới, “Cho hỏi các ngươi có cần ta hỗ trợ không?”

“A, là ngươi?” Vị pháp sư đứng sau cùng đang không ngừng giúp đồng bạn sống lại, đột nhiên ngừng tay, kinh ngạc kêu lên, hơn nữa bởi vì quá mức kinh ngạc nên đã chậm trễ sử dụng kỹ năng.

“…” Nguyên Bảo rất muốn nói chúng ta quen biết sao? Nhưng mắt thấy tình hình khẩn cấp hiện nay không thích hợp để nói chuyện phiếm, vì thế, hắn lại hỏi một lần nữa: “Cần hỗ trợ không?” Nếu như không được đồng ý, hắn sẽ không xuất thủ, bằng không vạn nhất xuất thủ lại khiến người khác không bằng lòng, rước thêm phiền toái chẳng bằng khoan tay đứng nhìn.

“Cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng là ——” Vị Pháp sư đầu đầy mồ hôi đang cùng lúc bổ sung dược thủy cùng sử dụng kỹ năng vội vàng nói: “Liên lụy ngươi cũng không hảo, cho nên…” Một lần tử vong sẽ bị mất điểm kinh nghiệm, nếu liên tục tử vong năm lần sẽ bị giáng xuống một cấp, cho nên hắn không muốn để nam hài còn mặc Bạch bản trang bị liên lụy, hơn nữa bọn họ từng bị hắn làm xấu hổ.

“Không sao cả, ta không phải tân thủ, hơn nữa ta cũng sẽ không lấy vật phẩm thưởng của các ngươi!” Nguyên Bảo hiểu được hảo ý của người này, vì thế cũng biểu lộ ý nghĩ của chính mình.

“A, không phải chuyện đó, chính là…” Pháp sư lại lần nữa giúp một đồng đội sống lại, “Ngươi đã tới cấp 50 chưa? Vạn nhất bị giáng cấp…”

“Không việc gì!” Nguyên Bảo cười cười, “Ta đã chuyển cấp rồi!” Sau đó lấy ra Phán Quan Bút, hướng Cự Mãng liên tục thi triển kỹ năng, hiệu quả lập tức phát huy, hành động của Cự Mãng đã bị trì hoãn.

Mấy người kia nãy giờ vẫn luôn liều mạng cận chiến, rốt cục có được cơ hội để thở, bọn họ kỳ thật đã sớm chú ý tới Nguyên Bảo, chính là bất hạnh không thể thoát thân, bởi vì chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ bạch quanh nhất thiểm, nằm đó chờ được hồi sinh, căn bản không có biện pháp quan đầu lại nhìn cho kỹ, ngay cả nghĩ muốn kêu to hỗ trợ đều sợ không đủ khí lực, ai bảo bọn chỉ mới khoảng cấp 65 lại đụng phải BOSS Cự mãng, thật sự là xúi quẩy mà!

“Được cứu rồi!” Vài người cùng nhẹ nhàng thở ra, cái loại cảm giác như đã bị đẩy tới bờ vực lại đột nhiên có người kéo lên, có lẽ hôm nay không sẽ không toàn đoàn bị diệt!

Mà trong đó có một đại hán, lúc đầu khi nghe được thanh âm Nguyên Bảo, trong lòng liền chấn động, là hắn… sao? ! Rồi sau đó lại nghe thấy đồng bạn hỏi lại một câu “Là ngươi?” Liền càng thêm khẳng định, đúng vậy, lúc trước ở tại khách *** hắn đã khiêu khích thiếu niên kia! Nguyên lai đại hán này cũng không phải ai xa lạ, chính là vị đại gia vì PK Nguyên Bảo mà bị hồng danh!

Kỳ thật, lúc ấy ở khách ***, hắn cũng không biết mình vì cái gì lại muốn kiếm chuyện với Nguyên Bảo, Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Bảo, trong lòng hắn liền dâng lên một thứ cảm xúc không thể giải thích, có chút kích động, còn có cảm giác không thể hiểu được, tóm lại chỉ nghĩ muốn trêu chọc hắn một chút, cũng không lường được hậu quả thành ra thế nào.

Sau lại ngoài ý muốn bị hồng danh, chật vật lẩn trốn hết ba ngày, bị giết hơn mười lần, giáng mất ba cấp, còn liên lụy nhóm đồng bạn cũng bị giáng một bậc, bởi vì bọn họ vì hắn cũng liều mạng. Sau này, trừ bỏ đối đồng bạn nói câu xin lỗi, hắn thế nào cũng không có một chút hối hận, chính hắn cũng không biết vì cái gì lại hội như vậy?

Bây giờ, cũng lại ngoài ý muốn khiến hắn lần nữa gặp lại thiếu niên kia! Hắn thật không biết mình nên dùng bộ dạng gì để đối mặt, nhất thời không chú tâm liền bị đánh ngã xuống, trong nháy mắt hắn nhìn về phía Nguyên Bảo, quả nhiên thiếu niên kia vẫn như ngày đó, một thân Bạch bản trang thanh thanh sảng sảng, đạm nhiên đứng đó.

Nguyên Bảo cũng không chú ý tới biểu tình của mọi người, hắn đang tập trung tinh lực cùng đội ngũ này tiêu diệt Cự Mãng, bằng không bọn họ đều về với ông bà; bởi vậy hắn đã không nhìn thấy biểu tình phức tạp của đại hán có chút quen mắt kia.

Tuy rằng cấp bậc của mọi người không cao, nhưng do đều đồng tâm hiệp lực, cuối cùng đã đem Cự Mãng cấp 130 biến thành một đống trang bị cùng kim tệ. Trừ bỏ Nguyên Bảo, những người khác toàn bộ đều mệt mỏi ngã lăn ra đất, một đám người ngã trái ngã phải thi nhau thở hồng hộc, ngay cả trang bị cũng không thèm kiểm!

Hôm nay, bọn họ gặp phải Cực Mãng quả là xúi quẩy, nhưng nhờ đó lại may mắn có thể gặp lại Nguyên Bảo, nếu không hôm nay bọn họ toàn đoàn bị diệt trong tay Cự Mãng. Dù là như vậy, vẫn có hai người bất hạnh bị giáng một cấp!

“Các ngươi không kiểm sao? Nên lập tức thu thập!” Nguyên Bảo vội nhắc nhở vị pháp sư kia. Khó có cơ hội đánh được một con bạo BOSS, bọn họ hẳn là rất kích động mới phải, chí ít thì trên diễn đàn luôn có mấy người đánh được BOSS đẳng cấp cao mà post bài bốc phét.

“Quá mệt mỏi !” Pháp sư thở dài, còn đang dùng thủy dược để khôi phục, “Ngươi kiểm giúp chúng ta đi, đợi lát nữa rồi nói sau!”

“Đúng vậy, chúng ta thật sự là mệt đến không thể động !” Một vị ngân phát kiếm sĩ cũng lên tiếng.

“…” Nguyên Bảo nhìn một lượt, kết quả mỗi người đều trưng ra biểu tình “Ngươi kiểm”, bất đắc dĩ, Nguyên Bảo đành phải tự mình động thủ, thu nhặt hết vật phẩm trên mặt đất, mỗi lần đều đem tên gọi cùng tính năng trang bị đọc lên. Lúc sau, hắn lại đến bên thân thể Cự Mãng sắp biến mất thu thập, kết quả chỉ kịp thu được một chút mãng bì.

Sau một hồi điên cuồng bồi bổ bằng một đống thủy dược, thể lực của mọi người rốt cục khôi phục hơn phân nửa.

“Hôm nay thật sự rất cám ơn ngươi, nếu không chắc chúng ta đã toàn bộ xong đời!” Một thích khách để tóc đuôi ngựa trưng ra bộ dáng sợ hãi, độ bền trang bị của hắn chỉ còn được 40%, thoạt nhìn có chút rách nát .

“Đông Qua nói rất phải, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, vậy chiến lợi phẩm kia ngươi cứ chọn trước!” Pháp sư cười nói, “Hơn nữa ——” hắn nhìn thoáng qua vị bằng hữu của mình nãy giờ vẫn thực trầm mặc, “Chúng ta cũng nên xin lỗi với ngươi về chuyện lần đó, đặc biệt có một người càng muốn giải thích cho rõ a!”

“?” Nguyên Bảo trên đỉnh đầu đầy dấu chấm hỏi, không rõ hắn đang nói cái gì, vì cái gì phải xin lỗi mình? ! Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào hướng nào đó, vì thế cũng theo đó nhìn qua, là một người trông thực quen mắt, trước kia… đã gặp qua sao? Nguyên Bảo thầm đoán.

“Ta… thực xin lỗi!” Đại hán nhỏ giọng nói.

“A Kiếm!” Pháp sư bất đắc dĩ kêu một tiếng, người này chưa bao giờ nói chuyện nhỏ nhẹ như lần này, cứ giống như một tiểu tức phụ(vợ bé).

Nguyên Bảo nhìn đại hán, tổng cảm thấy hình như đã gặp nam tử này ở nơi nào, chỉ là nghĩ không ra.

Đại khái do phát hiện được vẻ mặt tiểu nhân nhi đầy thắc mắc cùng không hiểu chuyện gì, mọi người đều có cảm giác như đang đạp mạnh lên một đống bông, thiếu chút nữa trượt ngã, dừng nói là tiểu bất điểm nhi(đứa bé)đã quên mất sự tình trong khách *** đấy chứ! Kỳ thật từ lúc vừa nhìn thấy Nguyên Bảo, bọn họ đều lập tức nhận ra hắn, bọn họ trong lòng cũng cảm thấy phải hướng Nguyên Bảo xin lỗi sự kiện lần đó, nhưng bọn hắn lại không biết danh tính Nguyên Bảo, hỏi Trọng Kiếm, Trọng Kiếm lại thủy chung không chịu giải thích, làm bọn họ cũng không có cách nào; hôm nay trùng hợp gặp được, lại nhận được ân tình của Nguyên Bảo, vì thế liền thuận lý thành chương nói lời xin lỗi.

“Ngày đó ở khách *** là ta không đúng, phi thường thật có lỗi!” Trọng Kiếm dưới sự chèn ép mạnh mẽ từ ánh mắt của đám bạn, đành phải lớn tiếng nói chuyện, trên gương mặt đã hơi hơi nhiễm một tầng đỏ ửng.

“A ——” Nguyên Bảo ngộ đạo, “Nguyên lai là ngươi!” Hắn nhớ ra rồi, khó trách cảm thấy thật quen mắt mà!

Mọi người hắc tuyến, phải nói đến như vậy tiểu bất điểm nhi mới nhớ ra, thật là không nói nên lời mà.(nói trắng ra là các anh đều bó tay với em)

“Không sao, ngươi cũng không cần xin lỗi, ngược lại ta lại thấy ngượng ngùng, hại ngươi hồng danh, thực xin lỗi!” Bảo Bảo là một hảo hài tử, gặp người kia chân thành xin lỗi, cũng liền cười mà cho qua.

“Cám ơn!” Pháp sư vội nói xen vào, hắn đối Nguyên Bảo vươn tay, lại nói: “Để ta chính thức tự giới thiệu một chút, ta là Pháp sư, cấp 66, Trì Phong!”

“Ta là… Trọng Kiếm!” Trên mặt vẫn còn chút hồng, Trọng Kiếm tiếp lời.

“Ta gọi là Đông Qua, nhĩ hảo, tiểu bất điểm nhi!” Đông Qua cũng bước tới bắt tay Nguyên Bảo.

Thoạt nhìn là một nam tử nồng nhiệt, nhưng lại gọi hắn là tiểu bất điểm, thật là có điểm thất lễ a, Nguyên Bảo nghĩ thầm.

“Ta là Trúc Can, Đạo tặc cấp 63, chuyện lần trước thực xin lỗi rồi, đều là do chúng ta không trông chừng A Kiếm!” Một đại nam hài vừa ốm vừa cao, bắt lấy tay Nguyên Bảo lắc lắc, xem ra cũng là một người ngay thẳng.

“Âu Dương Cẩn! Hôm nay thật sự đa tạ ngươi!” Nam tử nhã nhặn ở bên cũng tự giới thiệu, chắc là tên thật đi.

“Ta là Xa Thần, Kiếm sĩ, kỳ thật ta là tài xế, nói cho ngươi biết, chúng ta đều là tài xế nga!” Cuối cùng là một vị ngân phát nam tử, thân hình rắn chắc cười nói, còn vui vẻ giới thiệu luôn thông tin cá nhân của bọn họ.

Nguyên lai, sau khi nhận thức mới biết được, những người này kỳ thật đều không phải người xấu, Nguyên Bảo thầm nghĩ, thật sự là làm cho hắn không ngờ; vì thế, hắn nở nụ cười, nói: “Ta là Nguyên Bảo, thỉnh chỉ giáo nhiều!”