Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 37




Sau khi cha mẹ hắn ly hôn cũng là mỗi người một nơi. Tuy rằng bốn năm đại học cũng có vài huynh đệ ở cùng phòng.

Vì thế hắn luôn tận lực tránh cho sinh bệnh, thứ nhất là hắn chán ghét đi bệnh viện, thứ hai là vì hắn cũng không trông chờ người khác chiếu cố, nói không chừng ngày nào đó chết ở trong nhà cũng không chắc có người biết.

Nhưng hắn còn nhớ rõ lần nghiêm trọng nhất là hắn cùng Thiên Nhai hạ phụ bản, vì cảm mạo thêm phát sốt khiến hắn mơ hồ, mở trò chơi ra liền nằm úp sấp ngủ, Thiên Nhai trong trò chơi có hô to thế nào cũng không thể lay hắn tỉnh lại. May lúc đó còn có Thái Dương đoán hắn có chuyện nên mới cấp tốc chạy qua đưa hắn đi cấp cứu, làm cả đội ngũ cũng bị dọa một phen.

Sau lần đó, Thiên Nhai nghiêm cấm Ninh Hòa lúc sinh bệnh login. Lúc hắn khỏi bệnh login được một đống người thi lễ, hỏi han tứ tung, dặn dò đủ kiểu, khiến hắn về sau càng cố tránh sinh bệnh.

Thân là trạch nam có thân thể cường tráng, chính là thật không ngờ, hôm nay mới chỉ trúng chút gió đêm, lại bị cảm mạo.

Nhưng giờ cũng không có ai dùng đủ phương pháp ép hắn logout.

Có lẽ là do cảm mạo nên Ninh Hòa cảm thấy yết hầu có điểm đau. Hắn không nghĩ thừa nhận bản thân khổ sở, cũng không thừa nhận bản thân không thể tự khống chế nhớ tới người kia. Thời điểm sáng sớm tỉnh lại, hắn từng thầm oán người kia, không phải nói là huynh đệ sao, không phải nói cùng nhau ngoạn trò chơi sao, không phải nói nếu trò chơi chưa có ngừng sẽ kiên quyết không đi sao, như thế nào lại không chút lưu tình mà chạy, còn khiến hắn chờ đợi, chờ đợi hắn ngày nào đó sẽ trở lại.

Hắn có thể chờ, chỉ cần Thiên Nhai cấp một lời giải thích, Ninh Hòa có lẽ sẽ vô điều kiện tin tưởng, sau đó bọn họ tiếp tục giống như trước vậy cùng nhau ở trò chơi rong ruổi giang hồ.

Kỳ thật Ninh Hòa trong lòng cũng hiểu được đây cũng là chuyện bình thường, pháp luật cũng không có quy định. Ngay cả Thái Dương thời điểm rời game cũng không có thông báo cho hắn. Ở trong mắt người bình thường, đồng tính luyến ái không phải là chuyện mới mẻ, người phản cảm cũng không nhiều nhưng khi chuyện đấy phát sinh trên người mình vẫn là một chuyện khó chấp nhận.

Cho nên hành động rời đi của Thiên Nhai so với việc dùng hành động đánh người thì ôn hòa hơn. Nhưng nó lại làm Ninh Hòa cảm thấy đau đớn.

Ninh Hòa hấp cái mũi đối Dĩ Phụ Chi Danh nói: “Ân, ta không sao.”

Nhưng mà Dĩ Phụ sao có thể chỉ nghe qua một lần mà nhớ thanh âm của hắn, cũng đã gần một tháng, cũng không có khả năng phát hiện thanh âm hắn có điểm không bình thường chứ.

Bên phía màn hình bên kia Dĩ Phụ nhíu mày, không nói rõ ràng liền bắt đối phương logout nghỉ ngơi. Ninh Hòa còn định lưu lại một lát lại bị Dĩ Phụ uy hiếp.

Cảm giác thực giống…

Ninh Hòa cũng nghĩ hắn không thể nào trùng hợp gặp lại Thiên Nhai, bởi Thiên Nhai vẫn xuất hiện ở kênh cũ, chứng tỏ hắn chưa có san hào. Vạn nhất đối phương ở kênh khác lập hào, cũng không có lý do xuất hiện trước hắn…bởi vì Thiên Nhai…hắn sẽ không nguyện ở bên mình làm cái gì sư phụ… Nếu không cũng là đợi hắn biến mất mới xuất hiện.

Là bởi có sự tương đồng, khiến cho hắn sinh ảo giác. Ninh Hòa đều không có cảm thấy được khóe miệng mình không biết khi nào hiện lên một tia mỉm cười, cười ngây ngô hai tiếng, vẫn là ngoan ngoãn hạ tuyến.

Thời gian vốn sẽ không sớm, hơn nữa dưới tác độngcủa cảm mạo, Ninh Hòa ở trong ổ chăn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ninh Hòa cảm mạo như là tăng thêm, làm cho hắn không thể không đi phòng khám. Sau đó liền ở nhà ngủ thêm mấy tiếng.

Sau khi hạ sốt, tuy chưa khỏi hẳn nhưng so với trước vẫn là tốt hơn. Ninh Hòa vẫn là lên trò chơi.

Vì logout ở rừng rậm, vì thế hôm nay xuất hiện vẫn là ở chỗ cũ, chính là bên người một người cũng không có. Hắn nhìn danh sách bạn tốt, mấy người kia cũng không ở tuyến, nhưng 3 người hôm trước hắn mang đều ở tuyến. Ninh Hòa vốn định hỏi bọn họ có muốn đi phụ bản hay không nhưng lại thấy bọn họ đều đã vượt cấp 40, gần được 50 làm hắn hoảng sợ.

Tuy trò chơi nâng cấp cũng mau nhưng Ninh Hòa cũng phải mất một thời gian mới lên được cấp 60 mà mấy người này mới vài ngày đã lên được chục cấp, thật khiến người nghi ngờ có phải họ được ai dẫn đi không.

Người mới bên Không Đảo, hơn phân nửa đều là đồ đệ của người nào đó trong bang, cũng giống hắn – đồ đệ của Dĩ Phụ Chi Danh. Chỉ là không rõ sư phụ của 3 người kia là ai.

Suốt một ngày, Dĩ Phụ cũng không có xuất hiện, ngay cả Nhã Hà, Quân Lâm cũng thế. Mới có một thời gian ngắn mà mấy người quen thân cũng đều biến mất. Mà khi ở kênh bang hội hỏi thăm, ai cũng đều không biết tung tích họ.

Nhận thức mọi người không có mặt, nhiệm vụ cũng đều hoàn thành, Ninh Hòa có điểm mất hứng, đang chuẩn bị logout, cũng là nhận được tư tín của Tinh Hận: “Đại tỷ, ngươi ở đâu? Hôm nay náo nhiệt như vậy mà cũng không có gặp ngươi.”

Xưng hô lại khiến Ninh Hòa một trận run run. Ngày đó thời điểm mang họ đi phụ bản, vốn là muốn sửa thành đại ca, nhưng lại thấy bản thân là nữ hào, cũng ngại giải thích.

Nhưng hắn nói xem náo nhiệt là chuyện gì xảy ra.

“A? Ngươi không thấy trên thế giới hô to a, Thiên Thu Nguyệt tìm Bán Thành Yên Sa đánh nhau, người vây xem rất đông a.”

Ninh Hòa lúc này mới chú ý hắn chỉ mở kênh bang hội, cái khác đều ẩn đi. Hắn cũng rất ít khi ra kênh TG bởi vì tin tức ở đấy rất nhiều. Với máy tính cà tàn của hắn rất dễ bị lag.

Ninh Hòa liền cố xem lại lời bình cũ, tuy cũng mất đi rất nhiều nhưng hắn vẫn nắm được trọng điểm: Bán Thanh Minh cùng An Lạc.