Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 51




Lộ trình cũng không xa.

Rượu chưa tan hẳn, Ninh Hòa vẫn là ngất ngư đi trên đường. Bán Thanh Minh nhìn không được, mấy lần định tiến lên đỡ người nhưng chưa đến gần đã bị người kia quay lại dùng ánh mắt hung dữ nhìn hắn, như là nói: Đừng tới gần ta.

Vì thế, Bán Thanh Minh cũng không thể không nhấc tay đầu hàng: “Hảo, chính ngươi đi.”

Nhưng, Ninh Hòa ngất ngư nửa ngày, cuối cùng ở ven đường nôn khan, nhưng ói nửa ngày cũng phun không ra cái gì, Bán Thanh Minh rốt cục tiến lên vỗ vỗ phía sau lưng hắn, đợi cho Ninh Hòa đỡ hơn, đỡ vai hắn nói: “Vẫn là ta đỡ ngươi đi.”

Ninh Hòa vốn muốn cự tuyệt, nhưng không lay chuyển được Bán Thanh Minh cậy mạnh, hắn cũng chỉ có thể chỉ vào tiểu khu nói: “Bên kia.”

Một lúc sau, cả người vì tựa vào Bán Thanh Minh, Ninh Hòa thả lỏng, liền mơ mơ màng màng. Mãi khi nghe được Bán Thanh Minh hỏi hắn số tầng, hắn cũng không thể nói chính xác.

Đến khi lên được lầu ba, Bán Thanh Minh liền ấn chuông cửa, chờ một lúc cũng là không có người, Bán Thanh Minh lại nhấn thêm 2 lần nữa, giống như trước là không có ai.

Một lúc sau mới nghe được Ninh Hòa: “Đừng nhấn nữa, không có người.”

“Ngươi không ở cùng cha mẹ?” Thời điểm quen biết Ninh Hòa cũng chỉ biết hắn hiện là sinh viên, hắn cũng rất ít khi nói…thật ra là chưa bao giờ nói, Bán Thanh Minh cũng hoàn toàn không biết gia cảnh của Ninh Hòa, có lần hỏi qua cũng thấy người lấy cớ chuyển đề tài.

Lần này, Ninh Hòa không đáp lại, mò túi lấy ra cái chìa khóa, khó khăn mới sáp trúng cái chìa để mở cửa.

Bên trong một mảnh tối đen, thật không giống có người ở cùng.

Bán Thanh Minh đứng ở cửa không có đi vào, thời điểm Ninh Hòa bật đèn cũng chỉ thấy hai đôi giầy thể thao, dép đi trong nhà cũng chỉ có hai đôi mà thôi.

Nếu đã đưa được người về, nhiệm vụ của Bán Thanh Minh cũng đã xong, là nên ly khai. Nhưng nhìn Ninh Hòa bộ dáng lắc lư, Bán Thanh Minh cao giọng hỏi: “Người ở một mình, không còn ai sao?”

Ninh Hòa đưa lưng về phía Bán Thanh Minh gật đầu, cũng không tự chủ kéo mạnh cái cửa, Bán Thanh Minh cũng bị động tác này làm cả kinh.

Đứng ở ngoài cửa, ai cũng không động, thẳng đến khi trên lầu có tiếng tiểu hài tử, hai người mới hồi phục. Bán Thanh Minh buông lỏng tay, lui ra phía sau, nhượng Ninh Hòa mở cửa, mà Ninh Hòa cũng hướng sau một bên nói: “Ngươi…vào ngồi chút đi.”

Trên lầu lại vang lên tiếng chạy của tiểu hải tử, Ninh Hòa liền hướng Bán Thanh Minh giải thích: “Trên lầu có một lão sư, cuối tuần này có đứa nhỏ phải đến học bù.”

Bán Thanh Minh hồi tưởng lại chính mình trước đây, cảm khái nói: “Hiện tại tiểu hài tử thực vất vả, ta trước đây cuối tuần cũng chỉ cố chơi, ba mẹ đều không có biện pháp.”

“Nga, thật không.” Ninh Hòa gật đầu, nhưng không có nói tiếp.

Bán Thanh Minh cũng có chút xấu hổ cười cười, nói: “Đúng rồi, ta mượn toilet dùng một chút.”

Ninh Hòa hướng tới bên trong chỉ, nói: “Bên kia, khăn có sẵn ở trong, ngươi tự mình vào đi.”

Trong toilet cũng chỉ có một bộ khăn, bàn chải đánh răng.

Xong xuôi đi ra, Ninh Hòa đã nằm ở sofa ngủ, Bán Thanh Minh đi qua, trên cao nhìn xuống người đang ngủ, trong lòng cũng là bất đắc dĩ nghĩ: Người này cũng quá không có chút phòng vệ, đây chính là lần đầu tiên gặp mặt a, cư nhiên cho người ta vào nhà rồi tự mình ngủ.

Di động rung một chút, Bán Thanh Minh vội vàng lấy ra tắt tiếng chuông, đi tới phòng bếp bên cạnh nói nhỏ: “Chuyện gì?”

Điện thoại là Quân Lâm gọi tới, đơn giản cũng chính là hỏi Bán Thanh Minh có qua hay không. Lúc này là Bán Thanh Minh định đem người về rồi quay lại, nhưng hiện tại trong căn nhà vắng vẻ chỉ có mình Ninh Hòa, Bán Thanh Minh làm sao yên tâm rời đi, “Giúp ta nói với họ một tiếng, ta không đi, các ngươi tiếp tục vui vẻ đi.”

“Ai ai ~ Thanh Minh ngươi thật là, không phải ngươi hô to chúng ta đi tụ hội sao, như thế nào chính ngươi giờ trốn thoát a.” Quân Lâm bất mãn oán giận nói.

Bán Thanh Minh còn chưa trả lời, chợt nghe thấy tiếng Chùy Tử: “Thôi đi, ăn đến vui vẻ như vậy, hay là không mang tiền nên hô to Thanh Minh trở về tính tiền.”

“Phi, ta là cái loại này người sao!”

“Vậy đêm nay là do ngươi bao.”

“Ta…… Nha đợi lát nữa, lời này không đúng a!”(Nguyệt: đây là cp phụ sao?)

Bỗng nhiên im bặt, cũng không biết có phải 2 người kia lại quay sang oánh nhau rồi không. Bán Thanh Minh lần nữa tắt di động, trở về phòng khách đánh giá một chút.

Phòng ở rất lớn, trang hoàng cũng tốt, gia cụ nhìn cũng không tiện nghi, Bán Thanh Minh ít nhất có thể suy đoán, đây không phải phòng ở Ninh Hòa thuê. Hắn biết Ninh Hòa là người địa phương, cũng biết hắn không nghề nghiệp, trong lòng là cảm thấy hắn hẳn là cùng cha mẹ ở một chỗ, đến hôm nay mới biết được nguyên lai cũng không phải.

Phòng ở có đủ loại dấu hiệu Ninh Hòa là ở một mình, nhưng là Ninh Hòa cũng không nói chuyện cha mẹ của chính mình. Bán Thanh Minh cũng không dám đoán lung tung, đến bên cạnh sofa ngồi xổm xuống đẩy Ninh Hòa, gọi hắn: “Tống Thời, đừng ở chỗ này ngủ, dễ bị cảm mạo.”

Ninh Hòa hiển nhiên đã mơ hồ ngủ, cũng không biết có nghe được Bán Thanh Minh hay không, hừ hừ lật người, thiếu chút nữa từ trên sofa lăn xuống.

“Tư thế ngủ thực kém.” Bán Thanh Minh bất đắc dĩ thở dài, quyết định làm người tốt đến cùng, trực tiếp hai tay đem người bế lên. Thoạt nhìn chỉ so với chính mình nhỏ hơn một chút mà thể trọng so với hắn cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Đi một vòng cuối cùng tìm được phòng ngủ, thoạt nhìn giống như vài ngày không có dọn dẹp, chăn gối lộn xộn. Vừa mới nằm xuống, Ninh Hòa mới giãn ra, điều chỉnh tư thế thoải mái, hơn nữa phi thường chủ động ôm chăn.

Mà tay kia thì, cũng là không biết khi nào thì nắm lấy tay áo Bán Thanh Minh nắm chặt.

Bán Thanh Minh dở khóc dở cười nhìn cái tay kia, trong lòng lại có chút tư vị. Hắn cúi xuống, nhẹ giọng nói: “Tống Thời, thực xin lỗi.”