Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 78




Một đường không nói gì, liền cùng Đường Gia Nhạc đăng kí khách sạn xong xuôi. Cùng nhà của Ninh Hòa cũng không tính là xa. Nghe nói cũng gần với chỗ của cty bố trí, cho nên ở đây cũng thuận tiện để mai chuyển qua.

Lúc đi trên đường Đường Gia Nhạc chính là một bụng oán khí, oán giận nói: “Vốn nghĩ tới tên Trương Kính kia đã ở đây một thời gian, nhất định sẽ có phòng để ta trực tiếp chuyển đến, kết quả ta vừa hỏi đến mới biết được, tên kia hoàn toàn không có qua nhận chỗ của cty phân phó, ta thật sự…không còn gì để nói.”

Xem bộ dáng của Đường Gia Nhạc, Ninh Hòa cũng là một trần cười nhạo, một lúc sau mới nhớ tới: “Hóa ra cty các ngươi có ký túc xá?”

“Đương nhiên, bọn ta đều được phát từ tổng cty xuống, như thế nào không thể an bài tốt được.”

“Vậy sao Trương kính còn nói với ta…nói…” Ninh Hòa thật không khỏi đối với không khí giơ ngón giữa, tên Trương Kính này ngay từ đầu đã không nói sự thật, cái gì mà không có nơi để ở, KTX sẵn có, lại còn đến nhà hắn tự tìm phiền phức, thật là con người nhàm chán.

Xem biểu tình của Ninh Hòa, Đường Gia Nhạc cũng hiểu được phân nửa, liền cười nhạo lại hắn, thẳng đến khi cười mệt mới cầm ba lô cùng di động hướng ra cửa. Ninh Hòa quay đầu hỏi hắn: “Giờ đi đâu?”

“Chuyện này đương nhiên phải hỏi ngươi?”

“Hỏi ta? Ngươi muốn đi đâu ta làm sao biết.”

“Vừa rồi ta đã nói, là đi ăn cơm, đây là địa bàn của ngươi, đương nhiên là nghe lời ngươi.”

Ninh Hòa đối với ăn uống cũng không quá bận tâm, cho nên suy nghĩ mãi cũng không ra địa điểm nào, cuối cùng vẫn là lên một chiếc xe bus kéo người đến phụ cận nhà mình, đây mới đúng là địa bàn của hắn. Về phần địa điểm, cũng là một quán ăn mới khai trương.

Đường Gia Nhạc một bộ không tin tưởng, hỏi: “Ăn ngon thật?”

Ninh Hòa gật đầu: “Thanh Minh nói rất tốt.” Nói xong chính mình cũng sửng sốt một chút, dời đi tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Chỗ này kỳ thật Ninh Hòa cũng mới ăn 2 lần cùng Bán Thanh Minh, bởi vì Thanh Minh chịu không nổi mấy thứ không dinh dưỡng, cho nên lúc không kịp nấu cơm, Thanh Minh vẫn là kéo Ninh Hòa ra ngoài ăn.

Bản thân cũng đi qua rất nhiều quán nhưng lại nhớ kĩ nơi chỉ mới đến 2 lần này, Ninh Hòa cũng không hiểu là tại sao.

Đối với Ninh Hòa, đó có lẽ là chuyện không rõ ràng nhưng Đường Gia Nhạc cũng là hiểu được, nhưng hắn cũng không có nói, chỉ khẽ mỉm cười, hỏi: “Ngươi gần đây cùng mẹ ngươi thế nào rồi?”

Ninh Hòa đưa ánh mắt lại đây, Đường Gia Nhạcmặt không đổi sắc. Bán Thanh Minh cư nhiên ngay cả chuyện này cũng nói với Đường Gia Nhạc. Quan hệ của hai người họ, thật đúng là không sai a. Tuy rằng biết rõ bọn họ không có khả năng là quan hệ như vậy, mà kể cả bọn họ là quan hệ như vậy, cũng không có liên quan đến mình.

Vậy vì cái gì hắn lại để ý… Vì sao…

Hắn lại thực sự để ý.

Hắn cùng Đường Gia Nhạc cũng coi như làbằng hữu, nhưng về chuyện trong nhà, Ninh Hòa vẫn là không nghĩ đề cập, lắc lắc đầu, tránh né đề tài. Đường Gia Nhạccũng coi như thức thời, ngược lại hỏi: “Kia……Thiên Thu Nguyệt, mọi người có khỏe không?”

Đường Gia Nhạc gần đây cũng thường xuyên thượng dũ viễn, thượng một lần chính là lúc bang hội giải tán, hắn cũng liền gia nhập vào bên Không Đảo. Nhưng bằng hữu của hắn trong trò chơi cũng chỉ có 2 người là Ninh Hòa cùng Thanh Minh, nếu bang hội bên Ninh Hòa tan thì hắn cũng tự nhiên qua bên bang hội của Thanh Minh. Huống chi Bán Thanh Minh dạo này cũng không rảnh bận tâm trò chơi, cũng nhờ hắn quan tâm đến bang hội, bởi vì người có thể phó thác…hiện tại…giống như không có tâm tư đi quản trò chơi thế nào. (ám chỉ Chùy Tử đây mà:”>)

Ninh Hòa đã lâu chưa cùng Chùy Tử liên hệ, nhưng thật ra vẫn hỏi qua bọn Quân Lâm, nhưng một đám cũng chỉ có than thở, hỏi lại hắn An Lạc như thế nào, hắn cũng là đồng dạng. Tuy trong trò chơi, hai người dù xa nhau đến đâu cũng có thể ở cùng một chỗ, nhưng hiện tại phát hiện, trò chơi đúng chỉ là trò chơi, dù có cố đến đâu cũng không thể kéo gần được cái khoảng cách thật.

Giống như, cái thời điểm Ninh Hòa cố gắng chờ đợi, cũng không thể nhìn thấy người hắn đang chờ.

Đường Gia Nhạc cùng người bên Thiên Thu Nguyệt giao tình không sâu, cho nên việc hắn gia nhập Không Đảo, mọi người cũng không có phản ứng, mà mấu chốt, bọn hắn cũng không có cái gì tâm trí để phản ứng, việc của bang hội cũng đủ để bọn họ bận rộn. Cho nên khi nhắc tới, Ninh Hòa không khỏi nở nụ cười: “Rất tốt, giống như trở về thời điểm mới lập bang hội.”

Thực ra thời điểm kiến lập của Thiên Thu Nguyệt, hắn không có mặt, hắn lúc đó vẫn đang ở bang hội cũ của mình cùng Bán Thanh Minh.

Tuy nhiên bang hội trong trò chơi mới kiến tạo đều phải trải qua một thời gian khảo nghiệm, đơn giản chính là xem xét tính tích cực của các bang hội thành viên. Cho nên lúc này mọi người hiện giờ đều vội vàng hạ bản hoặc xoát BOSS hoặc tham gia các hoạt động bang hội.

Khi đó……

Ninh Hòa không tự giác lại bắt đầu hồi tưởng quá khứ, hắn không biết đây là vì cái gì, có lẽ là sự tồn tại của Đường Gia Nhạc khiến hắn cảm thấy có một chút bất an, hắn cần không ngừng nhớ lại để xác định, giao tình của mìnhcùng Bán Thanh Minh có thể hay không đột nhiên sụp đổ, hắn lại đột nhiên biến mất, sau đó, không bao giờ gặp lại nữa.

Bán tay cầm chén thủy tinh có chút lung lay, nước bên trong trào ra, Ninh Hòa mới định thần lại, nhìn bàn tay giờ đã đỏ một mảng.

Đường Gia Nhạc lập tức rút khăn tay khoát lên tay hắn, Ninh Hòa tiếp nhận, sau đó liền nghe được Đường Gia Nhạc hỏi hắn: “Ta hỏi ngươi nhiều vấn đề như vậy, ngươi sao không hỏi ta cái gì?”

Có cái gì để hỏi, có cái gì để hỏi. Ninh Hòa liều mạng tránh đi, đơn giản chính là về Bán Thanh Minh. Hắn lắc lắc đầu: “Không tất yếu.”

“Là ngươi không tất yếu hay là hắn không tất yếu.” Đường Gia Nhạc một tay khoát lên sofa, cởi cúc áo khoác, tìm một tư thế thoải mái, còn liền tính cùng Ninh Hòa đối mặt. Trong lúc này người bán hàng cũng đem đồ ăn lên, lại rót thêm nước sôi cho cả hai, mà Ninh Hòa nhìn cái đầu cá to đùng trước mặt, rồi lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hắn không có dũng khí cùng Đường Gia Nhạc đối mặt.

Đường Gia Nhạc này so với Bán Thanh Minh còn đáng sợ hơn.

Bọn họ quen biết thời gian cũng không lâu, nhưng người này lại giống như biết rõ chuyện của hắn, hiểu rõ nhược điểm của hắn, rõ ràng biết hắn đang sợ hãi cái gì. Ninh Hòa kỳ thật rất muốn biết vì cái gì lại sợ, đáp án cùng suy đoán của hắn giống nhau.

“Ninh Hòa, nếu ngươi không thích hắn, không cần lợi dụng tình cảm của hắn đối với ngươi.”

Ninh Hòa đột nhiên ngẩng đầu, đáp lại tầm mắt của Đường Gia Nhạc. Hắn xác định, lúc này trong mắt Đường Gia Nhạc là sựghen tị, cũng không phải bởi vì bằng hữu bị cướp đi, mà là……

“Ngươi thích hắn.”

Đường Gia Nhạckhông có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, hắn sờ soạng trong túi áo một gói thuốc lá, lấy ra một điếu đưa lên miệng, lại không điểm lửa, cắn lọc nửa ngày, vẫn là run run, nói: “Ta nhận thức hắn so với ngươi lâu hơn, chúng ta từ cùng một cái trung học đi ra, cùng trú ở một phòng ngủ, mọi người nói chúng ta là huynh đệ thân thiết. Sau đến đại học, ta cùng hắn đậu vào một trường học, sau tốt nghiệp lại cùng hắn ở cùng đơn vị, ta nói huynh đệ cùng một chỗ có thể chiếu cố lẫn nhau, rất tốt, hắn cũng gật đầu, nói rất tốt. Nhưng rất tốt đó của hắn với ta là cùng ý tứ sao.”

Đường Gia Nhạc như kích động, hít sâu một hơi, thở ra bạch khí rất nhanh ở không trung tiêu tán, vẻ mặt ưu thương kia thật lâu cũng không tiêu tán, Đường Gia Nhạcđại khái ý thức được trong lời nói của mình có điểm buồn cười, nở nụ cười nói: “Nói với ngươi mấy chuyện này liệu có ích gì.”

Nhưng Ninh Hòa buông xuống chiếc đũa, hỏi hắn: “Sau đó thì sao?” Nghiễm nhiên chính là một bộ muốn nghe chuyện xưa.

“Sau đó, thế nào còn có cái gì sau đó. Sau đó hắn chạy tới ngoạn trò chơi, còn nói với ta hắn ở trò chơi có được một lão bằng hữu tốt, sau đó bạn tốt nói thích hắn, sau đó hắn bỏ chạy. Nếu chuyện xưa như vậy liền chấm dứt, ta cảm thấy ta đại khái còn có cơ hội. Bằng hữu trong trò chơi, thế nào có thể so với huynh đệ trong hiện thực. Nhưng là tái sau đó, ngươi có biết……”

Việc này, Đường Gia Nhạc đã nghĩ cả đời nuốt xuống mang vào quan tài, hắn vụng trộm âm thầm yên lặng thích một người lâu như vậy, cư nhiên ẩn nấp đến không ai phát giác. Nhưng mà hôm nay đối mặt Ninh Hòa, cũng là nói thẳng ra. Lúc trước tiến vào trò chơi, hắn kỳ thật chính là muốn nhìn một chút Ninh Hòa là người như thế nào, nhưng tiếp xúc còn không có vài lần, Đường Gia Nhạc liền nhận thua, bởi vì Trương Kính nói: “Ta không bỏ xuống được.”

Loại chuyện này đương nhiên Đường Gia Nhạc có thể hiểu, bởi bản thân hắn cũng như vậy. Cho nên Đường Gia Nhạc liền ngàn dặm xa xôi chạy đến W thị, vì công tác chỉ là lý do, hắn thật sự là đến để hỏi Ninh Hòa: “Nếu đã muốn buông tha, sao ngay từ đầu liền không có cự tuyệt.”

Ninh Hòa nghĩ Trương Kính chạy đến ở nhờ, có lẽ ỷ vào chuyện mình từng thích hắn. Nhưng nếu chuyển góc độ, giống như Gia Nhạc nói, nếu đã muốn buông tha vì sao ngay từ đầu lại không có từ chối. Ninh Hòa không phản kháng, cứ để cho Trương Kính tiến nhập cuộc sống của hắn. Nếu như nói Trương Kính lúc này đây lại biến mất, Ninh Hòa liệu sẽ lại đau thương, như vậy cũng là hắn tự tìm đến.