Võng Du Chi Ta Là Cây Nấm Độc

Chương 5: Lại bị bán




Sau khi được mọi người giải thích thì Phấn Mặc mới hiểu ra, đầu năm nay giết người khó khăn, vì thế còn có các màn bắt cóc tống tiền, lừa bán, nữ thì bán vào Túy Hồng Lâu, nam bán vào Lưu Luyến Các. Hai khu kỹ viện này cách nhau một con phố nên rất thuận tiện. Nếu như bạn có thể xuất ra đủ tiền chuộc thì không sao, bằng không phải ở lại làm việc. Người có diện mạo đẹp có thể ra mặt tiền làm, diện mạo bình thường thì có thể làm nha hoàn hoặc sai vặt bưng trà rót nước.

Nếu như hai nơi này không chấp nhận bạn thì điều đó đồng nghĩa với việc dung mạo của bạn thật có lỗi với nhân dân, có lỗi với quần chúng. Bạn có thể bị quan phủ mua, nhưng đương nhiên không phải cho bạn tiến cung làm thái giám làm cung nữ, mà là bởi vì đương kim hoàng thượng là một minh quân, ngài ý thức rất cao được tầm quan trọng của tường thành vững chắc đối với việc phòng ngự kẻ thù. Vì thế hoàng thượng quyết định phải xây dựng trường thành ngoài biên cảnh phương bắc, những kẻ xấu đều bị bán đến đó, vì tổ quốc mà đóng góp một viên gạch.

Phấn Mặc bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình không bị bán ra ngoại thành. Thật ra ở đây cũng tốt, buổi sáng không có khách, vì vậy rất rảnh rỗi, cả bọn ngồi lại uống trà tâm sự cả ngày, kể về những điều tâm đắc trong trò chơi.

“Cậu là chủng tộc gì thế? Sao tóc và mắt đều có màu hồng?” Những người chơi tò mò về ngoại hình của Phấn Mặc rất là bình thường, vì trong trò chơi này sử dụng bối cảnh võ hiệp, những chủng tộc kỳ lạ rất thưa thớt.

“Tôi là yêu tộc.” Phấn Mặc đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà nói mình là một cây nấm tròn, chỉ nói mình là yêu tộc. Mọi người thấy cậu không có ý muốn nói nhiều nên không ai hỏi nữa.

“Tên cậu là Phấn Mặc à?” Đột nhiên một người hỏi Phấn Mặc điều này, tất cả mọi người đều nhất tề nhìn cậu chăm chú.

“Đúng vậy, sao thế?” Có vấn đề gì à?

“Vậy cậu, Cô Phong Tàn Tuyết và cả Huyết Sát nữa có quan hệ gì?” Vấn đề này phỏng chừng rất nhiều người đều muốn biết!

“Có quan hệ gì đâu, tôi đâu có biết họ!” Ngoại trừ sư phụ, quả thật cậu không quen ai cả.

Bất quá nghe đến Cô Phong Tàn Tuyết trúng độc, Phấn Mặc chợt nghĩ nói không chừng hắn ta chính là người đã giẫm bẹp mình. Vốn định độc hắn ta thượng thổ hạ tả, cả người run rẩy, không ngờ lại độc chết người ta. Nhưng cái gã tên Huyết Sát thì rõ ràng cậu không hề đắc tội với người này, rõ ràng là không có mà!

Lúc này Phấn Mặc cũng đã hiểu ý nghĩa của dải lụa, lụa màu hồng nhạt đại biểu là thân phận của công tử, màu lam là người hầu. Bất quá nhìn một đống đàn ông buộc cái sợi dây này trên đầu trông rất buồn cười.

Buổi chiều, khách dần dần kéo đến, các công tử và người hầu đều bận rộn. Nếu như được gọi tên thì sẽ cùng khách uống trà giết thời gian. Nếu có khách nào đó tay chân không thành thật thì chỉ cần hô to một tiếng, tú bà tất sẽ đến, sau đó bảo khách hàng làm trái quy định của chỗ này, phạt tiền.

Lăn lộn một ngày, Phấn Mặc ở đây như cá gặp nước, biết tranh thủ lúc tú bà không để ý mà trộm một bình trà, một đĩa hạt dưa trốn vào một góc không người ăn uống no đủ rồi mới thỉnh thoảng lượn lờ trước mặt tú bà vài lần.

Buổi tối chính là lúc kinh doanh tốt nhất, khách đến nam có nữ có, đều là những người có tiền có thế, còn có vài người chỉ đơn giản là vì tò mò.

Bởi vì khách đến rất đông nên Phấn Mặc cũng bị tú bà đẩy ra tiếp khách. Vừa ra ngoài thì chợt nhìn thấy một người đang lạnh mặt nhìn mình. Ơ? Đây không phải là người đã so tài nín thở dưới nước với cậu sao? Sao hắn lại nhìn cậu với ánh mắt như cậu thiếu hắn mấy trăm vạn vậy nhỉ?  ( Ngươi thiếu người ta hai cái mạng).

Còn có một người mặc áo trắng, cầm trong tay một cây quạt và một đôi mắt hoa đào, thấy Phấn Mặc đang nhìn mình thì anh ta nháy mắt khiến cho Phấn Mặc liếc xéo một cái xem thường..

Bất quá khi nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn thức uống, hai mắt Phấn Mặc sáng rực, không phải cần cậu ngồi ăn uống với khách sao? Phải biết rằng rượu ở đây mười lượng một ly, đồ ăn cũng quý hơn trong mấy tửu lâu bình thường gấp bội.

Vì thế Phấn Mặc liền ôm lấy một cái chân giò điên cuồng mà gặm. Ngon quá, thơm quá, hạnh phúc quá. Quả nhiên mẹ mình nói đúng: cái gì có thể bỏ qua nhưng ăn uống tuyệt đối không được bỏ. Bởi vậy mới thấy sự giáo dục của gia đình quan trọng đối với một đứa trẻ như thế nào!

Bọn họ đang nói gì đó, Phấn Mặc không nghe rõ, bất quá xung quanh bỗng dưng yên tĩnh khiến Phấn Mặc không thể không bứt ra khỏi đám đồ ăn, thấy hai người kia đều đang trợn mắt nhìn mình, cậu bèn chớp mắt hỏi. “Các anh nhìn tôi làm gì? Mau ăn đi!”

Sau đó không để ý đến họ nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn, ăn đến gió cuốn mây tan, một mảnh hỗn độn, hai vị khách bị Phấn Mặc hoàn toàn không ngó đến. Đến khi cả tay và miệng đều bóng nhẫy, cái bụng nhỏ đã căng tròn, ợ một tiếng, Phấn Mặc ngẩng đầu lên thì thấy hai người kia vẫn còn nhìn cậu!

Còn nhìn cái gì vậy trời? Người ta ăn có gì đẹp đâu mà xem? Phấn Mặc kệ xác hai người đó, cầm một chén canh lên uống ừng ực, sau đó nghe thấy bên ngoài có tiếng xôn xao.

Ngay khi tiếng chiêng trống đầu tiên vang lên thì hai người kia đã thi triển khinh công bay ra ngoài, động tác thanh thoát tuyệt không nhiễm bụi trần. Hiển nhiên là đây không phải là lần đầu tiên họ thấy chuyện này. Trước khi khuất bóng, giọng của Cô Phong Tàn Tuyết từ xa xa truyền đến,” Ngày mai tôi còn đến!”

Đến đi, đến đi, anh ta đến thì cậu sẽ có cơ hội được ăn ngon. Vì tú bà ở đây quả thật so với kẻ keo kiệt còn muốn keo kiệt hơn, mỗi người chỉ được phát một cái bánh bao khô, một chén cháo trong như nước, một đĩa dưa muối. Muốn ăn thêm thì được thôi, thêm tiền, không có tiền cũng được, làm công thêm mấy ngày nữa.

Về phần hai người kia vì sao lại chạy nhanh như vậy vì thời gian Lưu Luyến Các đóng cửa rất đúng giờ. Chỉ cần đến giờ thì sẽ đánh chiêng ba tiếng, sau đó những ai không đi ra ngoài thì như vậy thật ngại quá, ngài không cần ra nữa, đêm nay cứ ngủ lại đây. Mặc kệ là ai, chỉ cần ở một đêm thôi thì hôm sau cơ bản chỉ còn lại đúng một cái quần đùi, không một xu dính túi. Nói không chừng còn nợ nần chồng chất.

Ngày hôm sau, Cô Phong Tàn Tuyết lại tới nữa. Lần này chỉ có một mình hắn, hắn cũng không gọi một bàn đầy đồ ăn mà chỉ gọi mấy bình trà, càng không mở miệng nói chuyện, chỉ cùng Phấn Mặc mắt to trừng mắt nhỏ, hại Phấn Mặc uống no cả một bụng nước trà.

Thật keo kiệt, thật nhỏ mọn, không chịu gọi chút đồ ăn. Vì thế Phấn Mặc mở to đôi mắt mà trừng hắn nhưng người nọ vẫn chậm rì rì mà uống trà, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, hơn nữa xem ra không có vẻ muốn ăn gì cả.

Vì thế suốt cả ngày hôm nay, Phấn Mặc ngoại trừ uống nước trà chính là ăn bánh bao khô, húp cháo loãng. Gần hết ngày Cô Phong Tàn Tuyết mới chịu đi, Phấn Mặc nghi ngờ người này là đến đây chỉnh cậu, làm gì có ai dư cả ngày chạy tới đây ngồi, còn không tìm ai mà lại cứ tìm cậu. Một gã đàn ông mà tại sao lại nhỏ mọn vậy chứ?

Đến nửa đêm, Phấn Mặc đói đến không ngủ được, những người kia thì nếu không ngủ cũng logout, không có ai thức.

Không còn cách nào, Phấn Mặc chạy xuống bếp lục lọi, không tìm ra được thứ gì để ăn nhưng có ít thịt, rau xanh, xem ra chỉ còn cách tự mình động thủ. Giờ Phấn Mặc mới phát hiện ra mẹ mình thật khôn khéo, lúc trước ép cậu học nấu ăn ( Đó là bởi vì mẹ lười), lúc này đã phát huy công dụng.

Đóng cửa bếp lại, chuẩn bị thịt và rau xong, khó khăn nhất chính là đốt lửa, bất quá tốn hơn một giờ sau, mặt mũi dính đầy nhọ nồi, cậu cũng nấu được canh thịt rau.

Múc một chén lớn nếm thử, không sai không sai. Mùi thịt thơm lừng, tay nghề quả nhiên không suy giảm, ăn rất ngon. Hơn nữa nhờ nồi canh này mà Phấn Mặc được danh hiệu Đầu bếp học việc, tuy là cậu không phục lắm, cái gì mà học việc chứ? Tay nghề nấu nướng của cậu rất tốt đó, là một trong số ít những ưu điểm mà cậu có thể khoe ra được.

Ăn xong, Phấn Mặc ở trong sân đào một cái hố, tình cờ đào được một cái thùng gỗ bị khóa. Cậu thử mở ra nhưng không được, vì thế cậu rất tự nhiên mà chiếm cái thùng nhỏ này làm của riêng, nhét vào vòng cổ trữ đồ.

Sau đó đem toàn bộ xương cốt còn thừa chôn sạch để xóa dấu vết, chỗ nước canh còn dư cũng bị cậu bỏ vào vòng cổ trữ đồ mang đi. Ăn uống no nê, Phấn Mặc ngoan ngoãn về phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi bọn họ còn chưa rời giường thì nghe thấy tiếng ông chủ ở trong sân gào thét, “Con chuột…… Có chuột, mọi người mau dậy bắt chuột cho ta….”

Mọi người bị bắt dậy sớm bắt chuột, Phấn Mặc cũng giả vờ chui xuống gầm giường tìm chuột. Tất nhiên là không ai có thể tìm ra được con chuột nọ, thế là mọi người đều bị ông chủ cưỡng chế mà tổng vệ sinh Lưu Luyến Các, khiến cho Lưu Luyến Các càng thêm sạch đẹp và vệ sinh, vì thế hấp dẫn thêm nhiều kẻ đến nộp tiền.

Sau này Phấn Mặc không dám chui xuống bếp nữa mà ngoan ngoãn hơn. Ban ngày thì đấu mắt với Cô Phong Tàn Tuyết, buổi tối tâm sự với các bạn bè, thảo luận về những mỹ nữ xinh đẹp, luyện nội công, nghiên cứu rương nhỏ, rốt cuộc cũng trôi qua mười ngày.

Không còn cách nào, mặc dù mấy ngày qua Phấn Mặc không hề lập được công lớn gì nhưng cũng không hề phạm lỗi, tú bà chỉ còn cách trả lại khế bán mình cho cậu.

Phấn Mặc vừa rời khỏi Lưu Luyến Các, đi lang thang trên đường, nhìn những món ăn ngon lành được bày bán trên đường khiến cho cậu ứa nước miếng. Nhưng mà bây giờ thì cậu chẳng có xu nào trong túi cả. Hơ? Sao mọi người trên đường đều nhìn cậu, nhìn cái gì vậy, có tin tôi xử mấy người không, còn nhìn nữa thì…

Kỳ thật Phấn Mặc sớm đã nhận ra, lần trước khi luận võ thì cậu vẫn chưa để ý nhưng giờ thì cậu mới thấy, xung quanh cậu đều là người tóc đen mắt đen như bình thường, chỉ riêng cậu là có vấn đề.

Người vây xem cậu càng lúc càng nhiều, trong đó còn có cả Cô Phong Tàn Tuyết. Hắn từ giữa đám đông đầy sát khí từng bước từng bước đến gần cậu ( Ngươi độc chết lão đại nhà người ta, ai mà tốt với ngươi được). A? Hắn mang theo nhiều người như vậy để làm gì? Muốn dánh nhau à?

Trên con đường đông nghẹt người nhưng lại rất yên tĩnh, Phấn Mặc và Cô Phong Tàn Tuyết đứng nhìn nhau từ xa xa. Sau đó Cô Phong Tàn Tuyết từng bước từng bước tiến lại gần Phấn Mặc. Mọi người xung quanh không ai dám hít thở, chuẩn bị nghe một màn thổ lộ kinh thiên động địa, quỷ thần sợ hãi. Người người đều mở to mắt nhìn, chỉ thấy Cô Phong Tàn Tuyết ghé vào bên tai Phấn Mặc không biết là đang nói gì, vì thế ánh mắt của mọi người càng thêm cháy bỏng ( Bởi vì bọn họ không nghe thấy gì hết).

“Anh nói gì thế?” Thanh âm quá nhỏ, Phấn Mặc không nghe thấy gì cả, đàn ông con trai sao nói chuyện lí nhí vậy?!

Cô Phong Tàn Tuyết không thèm để ý ánh mắt khinh bỉ của Phấn Mặc, tiếp tục thì thầm bên tai cậu, hơi thở ấm áp phả vào tai Phấn Mặc khiến cậu ngứa ngáy.

“Tôi nói….” Lần này mặc dù thanh âm vẫn không lớn nhưng Phấn Mặc nghe thấy rất rõ, “Đi chết đi!” Lần này là âm lượng bình thường, những người xung quanh xem náo nhiệt cũng nghe thấy rất rõ ràng, hóa ra là tình nhân giận nhau.

…… Phấn Mặc ngẩng đầu, chỉ thấy Cô Phong Tàn Tuyết đen mặt nhìn cậu, Phấn Mặc chớp mắt,… đột nhiên cảm thấy cổ mình đau buốt, trước mắt lại đen kịt. Nháy mắt trước khi té xỉu, cậu còn kịp nghĩ, tình huống này sao thấy quen quen!

Quả nhiên, cậu lại bị bán đi, lần này là bị bán đến trường thành ở biên quan. Kỳ thật cậu không phục, rõ ràng có thể đem cậu bán vào Lưu Luyến Các, chỗ đó có nơi ăn chốn ở (Mặc dù không có đồ ăn), quan trọng nhất là không phải vác gạch.

Vì thế ngày hôm sau, dưới những ngọn roi da, ánh mặt trời chói chang trên đầu, cậu phải vất vả vác gạch. Không ngờ người bị bán tới nơi này không ít, bởi vậy có thể thấy nghề bắt cóc này được hoan nghênh đến thế nào.