Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 20: Tiết 20




Editor: Toujifuu

***

“Đi thôi, các cậu không phải muốn tìm Hải Chi Hoa sao?”

Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng trên bầu trời, nói với ta. Ta nhẹ nhàng sửng sốt, không nghĩ tới anh ta sẽ nhiệt tâm với chuyện này như thế, ta còn tưởng rằng anh ta nhất định sẽ đi giao nhiệm vụ trước đây, dù sao ở đây cách công hội dong binh gần như thế.

“Anh đi giao nhiệm vụ trước đi, chúng tôi không vội.”

“Không, chúng ta hiện tại liền đi.”

Thái độ của Lăng Thiên có chút kiên quyết, ta hơi chút nghĩ lại, có chút hiểu. Xem ra, Hải Chi Hoa kia quả nhiên không phải vật phẩm bình thường tùy thời có thể thấy.

Kêu gọi ba nữ hài, năm người chúng ta lần nữa xuất phát. Ở dưới ánh trăng, bãi cát vàng kim không còn, biến thành một mảnh ngân sắc. Từng hạt bụi nhỏ bé phản quang hỗn tạp trong đó, so với nhiều màu sắc của ban ngày, phiến bờ biển dưới ánh trăng trắng trong thuần khiết này có một loại mị lực khác.

“Đã lâu không thấy qua cảnh đêm đẹp như thế, bãi biển mộng ảo, danh bất hư truyền.”

Tâm tình của Lăng Thiên tựa hồ rất tốt, ghé mắt nhìn qua:

“Cậu là luyện lại phải không? Vì sao chọn cung tiễn thủ?”

Ta cười, anh ta hỏi vấn đề này, biểu thị cái gì?

“Phải, rất dễ nhận ra sao? Tôi còn tưởng rằng tôi biểu hiện rất giống một tên gà mờ đây. Anh chẳng phải cũng vậy sao. Bất quá anh trước đây cũng là một kiếm sĩ đúng không? Lại còn là người rất lợi hại.”

Lăng Thiên giương giương khóe miệng, gật đầu thừa nhận. May mắn ta hiện tại thị lực tốt, mới nhìn thấy tiếu ý nho nhỏ của anh ta. Ta cũng cười, nói rõ như vậy, tuy rằng không phải là tư ẩn chân chính gì, nhưng thế này biểu thị song phương đang chậm rãi tiếp cận, đây là một loại tiếp cận về tâm, trước khi trở thành bằng hữu chân chính, song phương đều phải tiến hành lý giải cùng giao tiếp thiết yếu, chậm rãi làm sâu thêm cảm tình. Quá trình này không phải một hai ngày có thể hoàn thành, bất quá đó là một hiện tượng tốt không phải sao? Chí ít chúng ta đang tiếp cận nhau, ta tin tưởng chúng ta rất nhanh có thể trở thành bằng hữu thậm chí là huynh đệ, bởi vì chúng ta trong mấy ngày ở chung này, là hợp ý như thế.

Sự mỹ lệ của bãi cát dưới ánh trăng khiến người ta lóa mắt thần mê, vào thời điểm hai đại nam nhân chúng ta tiến hành giao tiếp, ba nữ hài tử sớm đã hoan hô chạy tới phía trước. Mấy nhỏ ở trên bờ cát cười huyên náo, tựa như ba tinh linh vui vẻ vô ưu vô lự. Sự vui sướng của mấy nhỏ cũng cảm nhiễm ta. Có lẽ bởi vì ngày hôm nay tâm tình của ta tốt kỳ lạ, đột nhiên có loại xung động muốn cùng mấy nhỏ chạy đuổi nhốn nháo. Trời biết loại xung động này ta đã bao lâu không có? Hình như là… Hình như là sau khi xảy ra chuyện kia, liền không còn vui sướng như vậy nữa. Ta có thể ép buộc tâm bản thân bình tĩnh không gợn sóng, nhưng vui sướng chân chính lại làm không được.

Có chút chột dạ mà nhìn nhìn Lăng Thiên bên cạnh, nếu như anh ta thấy ta với ba nữ hài tử kia cùng nhau điên, không biết sẽ có cảm tưởng gì? Hơn nữa, hiện tại cũng rõ ràng không phải thời điểm tốt để cho mấy nhỏ tùy tính, ngoại ô buổi tối cho dù đẹp thế nào, cũng đều sẽ có một chút nguy hiểm không khiến người chú ý, người không có thực lực nhất định, là không thích hợp đi ra thưởng thức cảnh đêm. Nếu như là ở mấy toà thành thị phía đông, ta còn có một chút nắm chắc, đáng tiếc ta đối với Hải Duyên Thành còn lâu mới có thể nói là hiểu rõ.

“Các tiểu thư, hiện tại không phải lúc chơi đùa, chúng ta còn phải đi xem Hải Chi Hoa thần kỳ, muộn liền không còn.”

Ta giương giọng kêu gọi, nhóm nữ hài tử đang chơi vui vẻ, bị người quấy rầy đương nhiên sẽ không quá cao hứng. Thế nhưng mấy ngày này mấy nhỏ nghe theo lời nói của ta đã thành thói quen, mặc dù không vui vẫn lui trở về.

“Ca, để cho chúng em chơi một chút có sao đâu, Hải Chi Hoa kia còn có thể chạy hay sao?”

“A, trong trò chơi này a, có vài thứ là có hạn chế thời gian, bỏ lỡ liền nhìn không thấy. Chúng ta lúc ban ngày đi không phải không thấy được sao?”

“Thực sao?”

Sự tình hiếm lạ này bỗng chốc liền hấp dẫn sự chú ý của nhóm tiểu cô nương, mấy nhỏ trở nên so với ta còn tích cực hơn. Rất nhanh, nhai động ban ngày đã tới lần nữa xuất hiện ở trước mắt. Thế nhưng bất đồng với ban ngày chính là, ta phát hiện nước biển dâng lên. Nhai động ban ngày còn lộ ra một đoạn mặt biển hiện tại đã có hơn phân nửa bị ngâm trong nước.

Ta dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Lăng Thiên. Tình huống như vậy, anh ta dự định mang chúng ta qua thế nào? Lăng Thiên biểu hiện đối với nơi đây thập phần quen thuộc, rất nhanh tìm được một con đường nhỏ do đá vụn cấu thành ở bên cạnh vách đá. Đường nhỏ này thoạt nhìn căn bản không giống như là đường nhỏ, cơ hồ tất cả đều là vài điểm dừng chân do từng khối đá có chút bằng phẳng cấu thành. Cũng may tất cả chúng nó đều hoặc cao hoặc thấp hơn một chút so với mặt biển, vừa vặn để cho chúng ta có thể giẫm lên đi qua. Nếu như không phải người phi thường quen thuộc đối với nơi đây, cho dù là ban ngày cũng không có khả năng tìm được, càng không cần phải nói tại ban đêm không quá sáng sủa này. Ta một bên nhảy lên trên mấy hòn đá, một bên đoán, Lăng Thiên “tiền sinh” hơn phân nửa cũng là người vùng này, cho nên mới hiểu rõ như thế.

So với sự ung dung của ta cùng với Lăng Thiên, động tác của nhóm nữ hài chậm hơn nhiều. Mấy nhỏ dìu đỡ nhau, từng bước một cẩn thận đi tới trên những hòn đá có chút ẩm ướt trơn trượt, kinh hô liên tục, rồi lại hưng phấn dị thường, ngay cả ta đưa tay qua muốn kéo mấy nhỏ cũng bị hất ra. Ta bất đắc dĩ nhún nhún vai, nữ hài tử độc lập tự mình cố gắng như vậy chúng ta nên cổ vũ không phải sao? Ta sớm đã theo sát Lăng Thiên nhảy lên một khối đài cao lớn hơn một chút ngay cửa động, buồn cười mà nhìn mấy nhỏ đang lảo đảo đi tới nửa đường.

Chờ mọi người đến đông đủ, Lăng Thiên mới mang chúng ta đi đến bên kia của đài cao, theo một góc độ đặc biệt nhìn vào trong động. Tình cảnh vào một khắc kia, khiến cho ta trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người.

Bộ phận nhai động bị nước biển nhấn chìn đã nhìn không ra là nhai động, chỉ thấy ở trong gợn sóng, từng tầng quang ảnh màu phấn hồng tản ra, như là một đóa hoa cực lớn vô cùng nở ở trong nước, “cánh hoa” tầng tầng triển khai, theo sự lay động biến hóa không ngừng của gợn sóng, đóa hoa này cũng không ngừng thay đổi hình dạng, như là hoa của mộng ảo vĩnh viễn sẽ không lặp lại. Hoa kia như thực như mộng, diễm lệ tuyệt luân.

“Đây là gì?”

Tiểu Lộ run thanh âm hỏi. Trong bóng tối truyền đến thanh âm của Lăng Thiên:

“Đây là Hải Chi Hoa. Nó chỉ vào buổi tối trăng rằm mới có thể thấy, cũng chỉ có một góc độ này mới có thể thấy.”

Ta nhớ lại những đường văn như cuộn sóng thấy ở trên vách động ban ngày, đột nhiên hiểu rõ, đó có lẽ chính là chân tướng của Hải Chi Hoa đi. Nghe thấy thanh âm “Đinh” quen thuộc, ta biết nhiệm vụ lần này thuận lợi hoàn thành, kỳ cảnh như vậy cũng không uổng chúng ta mất nhiều sức lực như vậy tìm được nó. Đột nhiên, ta phát hiện tại trung tâm đóa Hải Chi Hoa có cái gì đó phát sáng, đó là một quang điểm nho nhỏ, nhìn kỹ, hình như là một viên tinh thạch gì đó. Ta nhìn chằm chằm nó, thứ kia là thật? Hay là giả? Hình như cùng đóa hoa xung quanh không quá giống nhau. Nhìn chăm chú hơn nửa phút, ta nghe thấy âm thanh hệ thống gợi ý vang lên bên tai. Chẳng lẽ là vật phẩm đặc thù gì?

Mở ra tin tức hệ thống, một dải gợi ý đang lấp lánh, nói ta phát hiện một loại vật chất đặc thù tên là “Nam Hải Huyễn Tinh”.

“Nam Hải Huyễn Tinh? Nguyên lai ở chỗ này a…”

Ta kinh ngạc một trận trong lòng, thứ này đã từng phí vô số công phu của chúng ta cũng không tìm được, không nghĩ tới là ở chỗ này.

Cứ như vậy, chúng ta đứng trên khối đài đá này nhìn kỳ hoa thần kỳ chỉ vào đêm trăng rằm mới có thể thấy kia, thẳng đến khi phương đông lộ ra một tia bạch quang, hoa kia chậm rãi đạm đi. Ba nữ hài tử ở trên đường trở về thành vẫn còn hồi tưởng lại cảnh tượng kia, nhớ mãi không quên.

“Chúng ta logout, ngày mai gặp.”

Tiễn bước ba nữ hài, ta cùng Lăng Thiên phất tay từ biệt. Liên tiếp mấy ngày không logout, ta cũng phải nghỉ ngơi một chút. Ngay khi ta sắp rời khỏi trò chơi, Lăng Thiên cười nói:

“Ngày mai ở chỗ này chờ cậu.”

Một tiểu đội mới, vì một câu này của anh ta chính thức thành lập.