Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 37: Tiết 37




Editor: Toujifuu

***

Lăng thiên lần nữa xuất hiện, là ba ngày sau.

Lúc ta gặp anh ta anh ta cũng không giải thích gì về hành tung của mình, ta cũng thức thời mà không hỏi. Người a, luôn luôn phải có chút tư ẩn, hơn nữa chuyện ta giấu dếm so với anh ta cũng không ít hơn bao nhiêu.

“Cung rất không tồi. Cậu ba mươi?”

Ánh mắt của tên này luôn luôn tốt như vậy, tựa hồ cái gì cũng không thể gạt được anh ta. Ta đảo qua thanh trường kiếm bên hông anh ta, trước đây đã thấy qua, hình như kêu là “Vọng Thư”, cực phẩm của kiếm sĩ cấp ba mươi.

“Anh ba ngày nay cũng không lãng phí a. Làm nhiệm vụ chức nghiệp chưa?”

“Chưa. Cùng đi?”

“Được a, tôi thuận tiện luyện nhóc con này một chút.”

Ta moi Tiểu Hắc từ phía sau ra. Lăng Thiên nhướng mày:

“Trệ? Tìm được nơi nào?”

“Tòa mê cung lần trước kia. Về sau các anh không phải đi trước sao? Lão nhân kia cho tôi.”

“Phần thưởng đặc biệt của Thần Ngữ Giả?”

Từ sau khi Tiểu Bạch xuất hiện, ta liền thẳng thắn với Lăng Thiên về chức nghiệp phụ đặc thù của ta. Bởi vậy anh ta đối với sự xuất hiện của Tiểu Hắc cũng không quá mức kinh ngạc, ngược lại cảm thấy cao hứng cho ta khi lại thêm một danh Truy Tùy Giả.

Thiết chế của trò chơi 《 Thế Giới 》 rất phức tạp, mỗi chức nghiệp dưới cấp mười là kiến tập, giai đoạn cấp hai mươi là sơ cấp, đều không quá khó đạt được, thế nhưng đến thời điểm cấp ba mươi muốn đề cao xưng hào chức nghiệp lại không hề dễ, phải hoàn thành nhiệm vụ chức nghiệp. Đương nhiên, ngươi không đề cao xưng hào chức nghiệp cũng có thể tiếp tục thăng cấp, thế nhưng như vậy sẽ không có biện pháp học tập kỹ năng chức nghiệp cao cấp cùng kỹ năng công cộng cần yêu cầu đẳng cấp xưng hào, dù cho ngươi lên tới cấp một trăm cũng như vậy. Bởi vậy, chúng ta biết rõ quy tắc này đương nhiên chuẩn bị bằng tốc độ nhanh nhất đi hoàn thành nhiệm vụ chức nghiệp trung cấp, sớm một chút học được kỹ năng mới, ưu thế có thể nắm giữ sẽ nhiều hơn. Trên thực tế, nếu như không phải vì chờ cái tên Lăng Thiên vô cớ thất tung kia, ta đã sớm đi.

Địa điểm nhận nhiệm vụ chức nghiệp không ở chủ thành, mà là ở trên một ngọn núi. Có lẽ cũng không nên gọi là một ngọn núi, trên thực tế nó là một dãy núi do sáu đỉnh núi cực đại tương liên hợp thành. Nguyên bản kêu là gì ta không nhớ kỹ, chỉ biết bởi vì nó là địa phương mà tất cả người chơi đều đến nhận nhiệm vụ chức nghiệp, đã được các người chơi kêu là núi nhiệm vụ. Ở trên ngọn núi này, mỗi đỉnh núi lần lượt đối ứng một loại chức nghiệp, mỗi người đều phải độc lập hoàn thành nhiệm vụ của bản thân. Thế nhưng cũng không phản đối mọi người kết bạn cùng đi.

Ta cùng Lăng Thiên thông qua truyền tống trận rất nhanh đã tới chân núi nhiệm vụ, một loạt mười truyền tống trận cực đại trước mắt không có nửa điểm khác biệt với trong trí nhớ của ta. Duy nhất bất đồng, chỉ có sự biến hóa trên nhân số. Tuy rằng truyền tống trận trước mắt càng không ngừng có người xuất hiện, thế nhưng so với tình cảnh người đông nghìn nghịt chật như nêm cối khi sơ kỳ của trò chơi trong trí nhớ của ta khác khá xa. Khi đó cơ hồ người mỗi ngày tới nơi này đều có mấy vạn, thử nghĩ mười đại chủ thành toàn đại lục phương đông đều có một tòa truyền tống trận đi thông nơi đây, hết thảy người chơi đều phải hoàn thành nhiệm vụ chức nghiệp tại địa phương này, đó là một con số đáng sợ cỡ nào, mà năng lực dung nạp của ngọn núi này lại là kinh người biết bao! So sánh thì số lượng vạn người hiện tại thực sự quá ít. Đây cũng là bởi vì giai đoạn sau luyện cấp không dễ, mọi người lúc nhanh lúc chậm kéo dài cự ly, tạo thành dòng người phân tán.

Đứng bên cạnh truyền tống trận, ta nhìn ra phía ngoài. Hướng ra phía ngoài trăm mét, chỉ có một mảnh vụ khí trắng xoá, cái gì cũng nhìn không thấy.

“Đang suy nghĩ gì?”

Lăng Thiên thấy ta nhìn đến mức chuyên tâm, đi qua hỏi. Ta chỉ chỉ sương trắng vây quanh cả tòa dãy núi kia nói:

“Tôi đang suy nghĩ bên ngoài kia là gì. Từ khi trò chơi bắt đầu đến bây giờ tất cả mọi người đều thông qua truyền tống trận mà tới, không ai biết tòa núi nhiệm vụ này đến tột cùng ở địa phương nào. Anh nói xem nếu như tôi từ đây chạy ra ngoài, có khả năng tìm được phương vị cụ thể của nơi này hay không?”

Lăng Thiên nhìn ta cổ quái, nói:

“Cậu có thể tìm được hay không tôi không biết, chỉ biết cậu khẳng định sẽ lạc đường bên trong đó. Loại chuyện này cũng không phải chưa ai từng làm. Đừng nói với tôi cậu chưa bao giờ xem diễn đàn.”

Ta cười:

“Bài viết nổi danh như vậy tôi thế nào có thể chưa thấy qua. Hình như từ sau khi cái tên không may kia tự sát trở về thành liền không ai làm loại chuyện này nữa. Yên tâm đi, tôi còn chưa nóng đầu đến loại trình độ đó.”

Ánh mắt Lăng Thiên nhìn ta tràn ngập không tín nhiệm, ta thoạt nhìn như người không động não như vậy sao?! -_-

“Được rồi, đi nhanh đi.”

Mang theo Tiểu Bạch Tiểu Hắc nhà ta, ta đi hướng cầu thang lên núi rộng đến mức đủ cho hai mươi người đi song song kia. Đoạn cầu thang này rất dài, lúc tới khoảng chừng một phần ba còn chia làm sáu đạo phương hướng bất đồng, phân biệt đi sáu đỉnh núi. Tiểu Hắc đã lớn hơn một chút, nó hiện tại lớn cỡ như tiểu cẩu, lại biểu hiện ra đầy đủ phong phạm vương giả tương đồng khi ở thể trưởng thành, ngẩng cao cái đầu nho nhỏ, bước tiến thong thả mà theo ta. Còn Tiểu Bạch thì đổi vị trí qua lại giữa hai nơi đầu vai ta cùng trên lưng Tiểu Hắc. Xem ra cảm tình của hai nhóc con không tồi, Tiểu Hắc cũng không phản đối trên người mình thường thường xuất hiện một tên “lính nhảy dù”.

Hiện tại thể hình của Tiểu Bạch không thay đổi, thế nhưng sau khi thăng cấp năng lực lại càng tiến thêm một bước. Đầu tiên là tốc độ của nó nhanh hơn, khi toàn lực phát động dường như một đạo bạch tuyến, có lúc ta còn theo không kịp tốc độ của nó. Hơn nữa khiến ta cao hứng chính là ta có thể nghe hiểu nó đang nói gì. Tuyệt không phải Tiểu Bạch học được tiếng người, mà là ta có thể thể hội ra ý tứ của nó từ trong tiếng kêu. Có lẽ sau khi nó thăng cấp, độ thân mật với ta càng cao, cái gọi là “tâm linh giao lưu” trong năng lực của Thần Ngữ Giả cũng càng thêm lưu sướng.

Chúng ta hai người hai thú đi trên đường, hấp dẫn được vô số đường nhìn hiếu kỳ. Có không ít người chơi nữ thấy bộ dáng khả ái của hai nhóc con, còn la hét muốn mua chúng nó. Đương nhiên, loại ngôn luận đó đều không ngoại lệ bị ta dùng nhãn đao giết trở về. (Khối mặt băng kia của Lăng Thiên tại loại thời điểm này cũng có tác dụng nhất định. ^^)

“Lăng Thiên, chờ lát nữa hoàn thành nhiệm vụ chức nghiệp thì chờ ở dưới chân núi.”

Lăng Thiên gật đầu, không nói một lời đi hướng đỉnh núi của kiếm sĩ. Ta thì tốn chút thời gian hơn, tìm đến đường của cung tiễn thủ. Trước đây không chú ý, chỗ của cung tiễn thủ xếp bên cạnh đạo sĩ, bất đồng với thềm đá chạm khắc đầy các loại thú của ngự thú sư bên kia, trên con đường này chạm khắc chính là các loại cố sự, tựa hồ là Hậu Nghệ bắn mặt trời trong truyền thuyết. Hoa văn rất tinh mỹ, có chút vị đạo của tranh liên hoàn xem khi còn bé. Ta say sưa đánh giá những bức vẽ đó, không chú ý tới một đội người đi đến từ phía sau.

“Ám Dạ, có muốn chúng tôi chờ anh hay không?”

“Không cần, nhiệm vụ cấp chín mươi đều không dễ chịu, Nam Cực cùng lão đại đều qua vất vả như vậy, tôi cũng sẽ không ngoại lệ. Các cậu vẫn nên về trước đi. Tiểu Vũ, em cũng nên chuẩn bị làm nhiệm vụ đi, trang bị không phải còn chưa thu thập đủ sao?”

Thanh âm quen thuộc khiến cho ta hoảng hốt một trận, mạnh quay đầu lại, vài người quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh giao lộ. Ám Dạ Vô Thanh, Nhạc Thiên Phái, còn có Tiểu Vũ. Xem bộ dáng của bọn họ thần thái phi dương. Ám Dạ là tới làm nhiệm vụ chức nghiệp cấp chín mươi? Cũng đúng, đã vài tháng rồi, bọn họ cũng nên hơn cấp chín mươi. Trong lòng ta vừa kích động vừa khẩn trương, dùng sức nắm chặt tay, sợ tay sẽ phát run. Lúc gặp thoáng qua, bọn họ cũng không chú ý tới ta, ta hiện tại sớm đã biến thành bộ dáng bọn họ nhận không ra. Thấy bằng hữu khi xưa sống rất khá, ta cảm thấy cao hứng, thế nhưng tràng diện cảnh còn người mất lại khiến cho lòng ta sinh bi thương. Một loại tâm tình nói không rõ tỏ không tường nảy lên, ta đứng ngốc một hồi lâu. Khi lần nữa ngẩng đầu, đã không còn thấy bọn họ. Như vậy cũng tốt, tất cả mọi người ở trong cuộc sống của mỗi người nỗ lực, chỉ cần biết đối phương vui vẻ là tốt rồi. Quay đầu lại, ta kiên định bước trên con đường hướng lên đỉnh núi.