Võng Du Chi Tối Cường Tiểu Đội

Chương 37




Vì cái gì mỗi lần gặp thì người kia cũng đang ngủ vậy

Sở Tiên Thiệu nhìn chằm chằm người ngồi bên trái mình một hồi lâu , kết quả vẫn không ảnh hưởng gì đến việc đối phương đang nằm ngủ mê trên bàn . Nhớ tới sự việc vừa nãy khiến hắn một phen đen mặt ,lúc vừa mới bước vào phòng học thì thấy vị tiểu sư đệ có duyên gặp mấy lần này , cho nên mới an vị ngồi xuống bên cạnh người nọ . Ai ngờ lại khiến cho đối phương lộ ra một bộ dạng rối rắm 

Hử ?? Bộ mặt mình đáng sợ tới vậy sao 

“Hứa sư huynh ~ ” – Trong nháy mắt rối rắm qua đi , người này lại quay sang nở một nụ cười sáng lạn

“Sở” – Cư nhiên lại không nhớ họ của mình …. 

“Sở sư huynh ~ ” – Cậu ta lại xấu hổ nhưng cười càng sáng lạn

Mặc dù nụ cười nhìn qua có chút miễn cưỡng nhưng mà , ách , rất dễ thương , cho nên hắn định không cùng tiểu sư đệ này so đo . Nghĩ là nghĩ như vậy , kết quả …

“Người này chính là ‘nước dinh dưỡng’ đó hả ? ” – Người ngồi bên cạnh nam sinh đẩy đẩy cậu rồi ra sức nhỏ giọng hỏi 

“Suỵt ! ” – Tiểu sư đệ quay đầu sang , phỏng chừng là trừng mắt cảnh cáo nam sinh kia một cái – ” La Tường mày nhỏ tiếng một chút , bị ‘nước dinh dưỡng’ nghe thấy được thì làm sao ? “ 

= =||| Ê nè nè , tôi đều nghe được toàn bộ đó nha 

“Khụ” – Đúng là một đôi dở hơi …

Nhưng mà … La Tường ? Hình như chính là cái người hôm trước không có mặt ở lớp

“Sở sư huynh ~ ” – Tiểu sư đệ đã biết thấu tình đạt lý nịnh nọt hỏi ” Anh cũng đến đây học sao ? Hay là đến dạy thay ạ ? “ 

“Tùy tiện đến nghe một chút “ 

“Dạ ~ ” – Sau một lúc do dự cậu lại hỏi tiếp ” Vậy anh … ngồi ở đây ? “

“Ừ” 

Sao ? Bộ không chào đón tôi hả ? 

Quả nhiên sau khi cậu ấy nghe mình nói xong liền lộ ra vẻ mặt buồn rầu , sau đó lại quay người sang bên kia kéo kéo tay áo của người tên La Tường kia 

“La Tường La Tường ~ chúng ta đổi chỗ đi ~ “ 

“Không đổi !! Đừng bày đặt giả bộ dễ thương với tao !!!!! ” – La Tường lộ ra bộ mặt không chịu được 

“La Tường La Tường ~ thiệt xấu ~ ” – Đây là đang bĩu môi sao ??? Thiệt đáng yêu …..

“Chịu không nổi mày rồiiiiiiiiiii ” – Người tên La Tường kia đang bắt đầu đập bàn , thật là một đứa nhỏ bạo lực 

“Tôi đổi với cậu ” – Sở Tiên Thiệu nghiêm túc nói 

“Cùng anh đổi … Còn không phải là giống nhau sao …..” – Buồn bực buồn bực , rối rắm rối rắm

Tôi thật đáng sợ như vậy sao ? Sở đại sư huynh lại một lần nữa bị đứa nhỏ đả kích 

“Em ngủ đây , anh đừng có méc thầy nha “ 

“Đương nhiên sẽ không … ” – Biết không còn cách nào rồi nên lăn ra ngủ sao ? Méc thầy ?? Bộ tôi là học sinh tiểu học hả ? Mấy đứa con nít bây giờ trong lòng chúng nó đều suy nghĩ cái gì không biết nữa ? Được rồi , tuy rằng mình lớn hơn cậu ấy không bao nhiêu , nhưng mà mỗi lần nhìn đến gương mặt của tiểu sư đệ thì cảm thấy rất trẻ con … Thật đáng yêu …..

Đúng vậy , Sở sư huynh của chúng ta có một cái nhược điểm là đối với tất cả những thứ dễ thương đều không có sức chống cự , đặc biệt là dạng thịt thịt , thủy nộn nộn 

Tựa như bây giờ đang có một tên không phòng bị mà lăn ra ngủ … Rõ ràng thân thể nhỏ nhắn gầy gò như vậy nhưng sao trên mặt lại đầy thịt , chẳng lẽ đây là trẻ em béo phì trong truyền thuyết sao ? Trong lúc ngủ mà còn khẽ nhếch miệng , sau đó thì liền … chảy nước miếng , hình như đã muốn tụ lại thành một bãi rồi ( = = )

Nghĩ tới là muốn chọt , thiệt là muốn chọt chọt . Nội tâm của Sở sư huynh đang nhộn nhạo , nhưng mà ngoài mặt vẫn duy trì trạng thái đứng đắn . Nhìn xung quanh một chút , tốt lắm , không ai chú ý đến bên này , sau đó lặng lẽ vươn ngón tay … chọt một chút ….. Xúc cảm thật tốt nha … Lại chọt thêm chút nữa ….. Đối phương vẫn như cũ không có phản ứng gì , vẫn ngủ ngon như thường … Chọt rồi lại chọt , tiếp tục chọt, dùng sức chọt ( chọt đây là chọt chọt gương mặt đầy thịt của em Trạch nha các bạn =)) đừng nghĩ bậy )

“Phốc ” -Bạn trẻ vốn đang ngủ bỗng nhiên há miệng phun nước miếng cái bẹp 

⊙ o ⊙ Sở sư huynh giống như bị điện giật đột ngột , hoàn toàn rơi vào tay giặc . Như thế nào lại có người trong lúc đang ngủ còn có thể phun nước miếng chứ !! Lại còn rất nhiều nữa !!! Hắn có một chút kích động , sau đó không thèm khống chế lực đạo trong tay nữa mà chọt một cái rất ‘xâm nhập’ . 

Vương Vũ Trạch cảm giác được có người đang quấy rầy mình ngủ , nguyên bản liền mở cái miệng nhỏ nhắn ra cắn một cái ngay đầu ngón tay kẻ đầu sỏ 

Nếu như vừa mới nãy giống như bị điện giật thì hiện tại chính là bị gió lốc cuốn qua . Sở sư huynh đã muốn hoàn toàn hôn mê , cảm giác được cái miệng nhỏ nhắn ấm áp , răng cửa nhè nhẹ cắn vừa mềm mại mà vừa ẩm ướt . 

Xoát một cái … gương mặt của Sở sư huynh trở nên nóng bừng lại còn hơi phiếm hồng . Cố gắng rút ngón tay lại ,ra vẻ trấn định nhìn về phía trước nghe giảng nhưng mà hoàn toàn không nghe lọt được chữ nào . Ngón tay vẫn còn cảm giác ướt ướt , hình như đây là lần thứ hai mình dính phải nước miếng của người này 

“Tra Tra … “ 

Hả ? Tra ? Đang nói mớ sao ? Sao lại trùng hợp giống tên ở trên mạng của mình thế nhỉ 

“Triệu hoán thú … ” – Qua nửa phút lại phun ra một câu 

Mình nhất định là sinh ảo giác , đây là nghe nhầm đúng không ? Sở sư huynh lại hỗn loạn , hắc tuyến vừa nãy mới biến mất lại hiện lên trán 

Mà bên này tên đầu sỏ gây ra chuyện rốt cuộc cũng tỉnh . Vương Vũ Trạch dụi dụi mắt mông lung ngẩng đầu lên , thầy giáo vẫn còn trên bục hả ? Tại sao vẫn chưa tan học nữa , La Tường ngồi bên trái thì đang tập trung chơi PSP , còn ‘nước dinh dưỡng’ bên phải thì đang …. hả ….. hình như là đang nghe giảng bài . Nhưng mà vì cái gì mắt lại dại ra vậy ? Bộ người này định hù dọa thầy giáo sao ? Ít nhất cũng phải mỉm cười chứ , trưng ra cái bộ dạng như sát thủ biến thái muốn ám sát thầy giáo này là sao 

“…” – Đối phương không tiếng động đưa qua một bịch khăn giấy 

” Làm chi vậy ? ” – Vương Vũ Trạch khó hiểu tiếp nhận , không cần eyes contact với tôi nha . Làm ơn hãy dùng ngôn ngữ … Xin cảm ơn 

“Lau” – Sở sư huynh phun ra một chữ , sau đó dùng cằm chỉ chỉ thứ gì đó trên bàn mình 

Trên bàn hiện giờ có một vũng nước nhỏ , tựa hồ hình như là ….. nước miếng của mình thì phải . ToT bệnh cũ ngủ đến chảy nước miếng lại tái phát , thật là mất mặt 

Nghĩ nghĩ thế nhưng cậu lại ra vẻ bình tĩnh mà rút ra một tờ  , chùi chùi lau lau rồi còn thành thật đem trả lại cho đối phương ” Cám ơn “ 

“Còn nữa” 

ToT biết biết rồi , một tờ vẫn chưa đủ chứ gì . Không cần phải vòng vo ám chỉ nước miếng tôi nhiều chứ . Cậu oán hận một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn rút ra một tờ rồi lại lau lau chùi chùi . Lần này là được rồi chứ gì ? Đã rất sạch sẽ rồi đó , anh cứ thử nhìn vào xem, có thể làm gương soi được luôn 

“Miệng…”

ToT rốt cuộc anh muốn thế nào ?? Nội tâm Vương Vũ Trạch chảy một đống lệ , sau đó lại rút khăn giấy ra lau lau miệng mình

Rengggggggggggggg

Tan học , rốt cuộc cũng đã tan học rồi !!!!!!

“Sở sư huynh , tạm biệt ” – Hôm nay thật sự là rất mất mặt ,bạn học Vũ Trạch nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi kéo cái tên đang say mê PSP kia ra khỏi phòng học 

Sở sư huynh trong lòng có chút nghi hoặc , nhìn thân ảnh mau chóng rời khỏi phòng học kia rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số , sau một hồi do dự vẫn là ấn nút gọi 

[Bây giờ anh đang ở đâu , em mỗi ngày đều nghĩ về anh , đều nhớ đến những lúc chúng ta ở bên nhau , nhớ về ánh mắt xấu xa của anh ]

“Alo” – Vương Vũ Trạch lấy điện thoại ra , nhìn vào màn hình cư nhiên hiện ra ? ? ?

Đúng là cậu ấy … Nhìn người đang đứng ở cửa cầm điện thoại khiến cho trong lòng Sở Tiên Thiệu có cái gì đó lộp bộp nhưng rồi kinh ngạc nhanh chóng qua đi và thay vào đó là một cảm giác vui sướng không nói nên lời 

“Alo ? ” – Thanh âm đối phương ở trong điện thoại cùng với ngoài cửa đồng dạng truyền vào

Sở Tiên Thiệu hoảng loạn ấn nút tắt , hắn cần phải có một chút thời gian để nhìn nhận sự thật , thật sự là rất kỳ diệu . Cho tôi một chút thời gian để tôi có thể đem ngụy đại thúc ở trong trò chơi dung hợp thành người thật ở bên ngoài . Nhưng mà cho tôi hỏi một chút vì sao trong nội tâm mình lại mang một cảm giác vui sướng như vậy chứ , rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra ?

“Kỳ quái thật ” – Vương Vũ Trạch lầm bầm lầu bầu nhìn màn hình điện thoại tự động ngắt , là nhầm số sao ? Cậu nhanh chóng quăng việc đó ra khỏi đầu rồi kéo tay La Tường chạy đi mà hoàn toàn không phát hiện phía sau mình đang có ánh mắt hổ ‘lang’ nhìn chằm chằm , trong đó còn toát ra một chút mê mang 

— Phong ca ——

Sở Tiên Thiệu chỉnh đốn lại tâm tình một chút , vừa định bước ra khỏi phòng học trống thì điện thoại bỗng vang 

“Alo”

“Đội trưởng “ 

“Ừm”

Đối phương tựa hồ nghe ra người kia đang vui vẻ không phủ định cách xưng hô của mình cho nên nhỏ giọng cẩn thận hỏi ” Đội trưởng , chuyện đó giải quyết thế nào rồi ? Trận đấu cũng sắp bắt đầu rồi , chúng ta phải báo danh “ 

“Ừ , có thể “

“Thật sự ? Cám ơn anh ” – Đối phương có chút kích động ” Sự việc lần trước là do tụi em không đúng , em , lão Thử cùng với Thiên Không đều rất mong chờ anh trở về “ 

“Nhưng tất cả đều dựa theo yêu cầu của tôi ” – Dừng dừng suy nghĩ một chút , nhớ đến thân ảnh kia rốt cuộc có thể hình dung được cái người cùng mình chơi game ra hiện thực ” Thời gian do tôi sắp xếp “ 

“Dạ được , cám ơn anh ” – Chỉ cần đối phương đáp ứng , yêu cầu gì cũng được 

“Ừ ” – Hắn cúp điện thoại, lúc đi ra khỏi khu lớp học thì trời đã bắt đầu tối. Phải nhanh chóng trở về để cùng ‘đại thần’ làm trang bị giầy nữa , ha ha , nghĩ đến đây tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên