Vọng Giang Nam

Quyển 1 - Chương 14: Gió cuốn mưa giăng núi




Chu Kỳ đứng nghênh gió trên đỉnh Yên Chi, sau lưng có một vài hộ vệ.

Trăm dặm về bên tay trái là Kỳ Liên thành, nơi Tả hiền vương đang đóng quân, năm mươi dặm về phía tay phải là trấn An Nhạc, nơi bị Đột Quyết tàn sát như lời đồn đãi. Hai nơi này cùng Yên Chi sơn tạo thành một góc mà chỉ sơ sảy một chút thôi đã có thể thay đổi toàn bộ cục diện Thiên Khải.



Tuy rằng cách nhau xa đến mức mắt thường khó thấy, nhưng Chu Kỳ vẫn khóa chặt tầm mắt mình nơi hai hướng đó, tâm như trống nổi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Chu đại nhân.” – có người đi lên, ung dung thong thả.

Chu Kỳ không quay đầu, “Sử đại nhân.”

‘Sử Uyên’ đi tới bên y thì đứng lại, cùng nhìn về trấn An Nhạc.

“Sao thấp thỏm không yên? Chẳng phải ngươi đã trù tính hết cả rồi sao?”

Chu Kỳ nhíu mày, lắc đầu.

Y có cảm giác mọi sự không tài nào thuận lợi như đã tưởng, dầu rằng đêm qua đã suy đi tính lại cũng chẳng thấy sơ hở nào. Người của y đang ở Kỳ Liên thành cò kè với Tả hiền vương, mà người của ‘Sử Uyên’, nếu hắn tuân thủ tín nghĩa như đã hứa thì có lẽ đang ở trấn An Nhạc diễn cảnh thái bình?

“Người của ngươi đáng tin chứ?” – Chu Kỳ hỏi.

‘Sử Uyên’ tự phụ đáp: “Phía ta tất nhiên không sai sót, lời này ta phải ngươi mới phải?”

Chu Kỳ không buồn tiếp chuyện.

Liên thủ với ‘Sử Uyên’ cũng xuất phát từ bất đắc dĩ. Phe cánh thái tử mới gầy dựng sự nghiệp tại Lũng Tây được năm năm, trong khi vây cánh hai đảng còn lại đã cắm chốt khổ tâm kinh doanh hơn mười năm, so cả nhân lực vật lực hay tài lực đều hùng hậu hơn nhiều. Sự việc xảy ra ở An Nhạc trấn, chỉ bằng Thái tử đảng thì không thể bình ổn. Chiến sự lại không chờ người, chỉ đả động nhẹ thôi cũng sẽ bùng nổ ngay lập tức.

‘Sử Uyên’ cả giận oán: “Mà Tĩnh tây vương này cũng ngoan tâm lạt thủ lắm. Chỉ vì muốn giao chiến với Đột Quyết mà sẵn sàng sát hại bình dân, làm ra chuyện tàn độc đến mức thế này!”

Chu Kỳ mím môi: “Việc này chưa thể kết luận được, hiện giờ còn chưa biết rốt cuộc kẻ đứng sau lưng là ai đâu.”

*

Trong chủ trướng, Hiên Viên Phù trầm mặc nhìn sa bàn trước mặt.

Lô Ngang chưa nói lời nào nhưng vẻ mặt thì căng thẳng, dường như vẫn đang đợi chờ điều gì đó.

“Là ngươi làm?” – Hiên Viên Phù đột nhiên hỏi.

Lô Ngang không phủ nhận: “Vương gia quên thù cha rồi sao?”

Hiên Viên Phù đanh mặt: “Thù giết cha tựa núi cao biển rộng. Nhưng chẳng lẽ Lô đại nhân cho nỗi oán thán của những người vô tội ở An Nhạc trấn không đáng đếm xỉa đến sao?”

Lô Ngang giương mắt nhìn gã, giọng điệu trách cứ: “Vương gia, muốn đại sự thành công không nên câu nệ tiểu tiết. Trận Trường Bình[1] chôn hơn bốn mươi vạn quân Triệu cũng không tổn hại tên tuổi Bạch Khởi[2], Sở Bá Vương[3] chôn sống hai mươi vạn quân Tần chẳng phải vẫn xưng danh anh hùng đó sao?”

Hiên Viên Phù thản nhiên nói: “Quả thật, trong mắt Bản Vương, họ không phải là anh hùng. Nhưng Lô đại nhân, ngươi đừng quên, mấy nghìn người chết thảm ở An Nhạc trấn, tay không tấc sắc, sức không chống trả, càng không phải quân địch lính tốt.”

Lô Ngang còn muốn biện giải nhưng Hiên Viên Phù đã khoát tay ngắt lời: “Đó là con dân Thiên Khải, cần cù lao động cống nạp phú thuế, dù sống nơi hoang dã cũng chỉ có một sở cầu được triều đình bảo hộ, mà không phải,” – nói tới đây gã ngưng lại, mặt đầy vẻ chán ghét, “Mà không phải vì tế thân cho vòng tranh đấu mưu ma chước quỷ. Ngươi cho dưới hoàng tuyền, họ có nhắm mắt được không?”

Lô Ngang cười lạnh, “Nhưng Vương gia chớ quên, món nợ máu tiên Tĩnh tây vương hai mươi năm trước, đám rợ Đột Quyết cũng không thoát khỏi can hệ đâu.”

Hiên Viên Phù bực dọc liếc nhìn hắn: “Chiến một trận với Đột Quyết là tâm nguyện của Bản Vương, không phiền Lô đại nhân nhắc nhở.”

Lô Ngang biết, cuộc đối thoại của hai người đã đến hồi ngã ngũ.

Mành liêm bị Lô Ngang xốc lên, cơn gió lạnh thấu xương khiến hắn thoáng co người, không quay đầu mà chỉ bỏ lại một câu.

“Thám tử hồi báo có người chạy đến Kỳ Liên thành, Vương gia đối đãi với Chu lục sự thật khoan hồng.”

Hiên Viên Phù lặng ngồi trong trướng, như một tòa tượng Phật, bàng quan trầm tĩnh.

Không ngừng có mật báo truyền đến.

Có người giết chết thủ quân lẻn vào An Nhạc trấn.

An Nhạc trấn, hỏa hoạn giăng trời.

Thi thể của những con dân chết tại An Nhạc trấn đều bị hủy thi diệt tích.

Tấu chương về An Nhạc trấn đệ lên triều đình đã bị giữ lại.



Thực lực của Sử đảng gã chưa từng hoài nghi, hành sự gọn gàng sạch sẽ, vô lưu vết tích.

Sự việc lần này cũng mang lại một phần thu hoạch nho nhỏ cho Hiên Viên Phù, ít nhất thì gã cũng biết, ngoại trừ Đột Quyết, thù giết cha gã nên đòi ai, thù mới hận cũ, nên đòi ai, nên trả ai.

Phía Chu Kỳ cũng không có tin tức.

Có lẽ, y đã rời khỏi Lũng Tây rồi?

Mà lúc này, Chu Kỳ đang tiến về trấn An Nhạc.

Còn hơn mười dặm, phương hướng trước mắt đã mịt mùng khói lửa, khói đặc trộn lẫn với mùi hôi dấy lên cơn ghê tởm khôn tả siết. Chu Kỳ ghìm cương, mấy lần muốn mửa.

“Ngày mai, nơi này sẽ trở về dáng vẻ ban sơ của nó. Sổ sách tịch hộ đã được ta cho người viết lại, cho dù có người tới điều tra cũng không tra ra được, chết không đối chứng.”

Chu Kỳ lặng người nhìn từng vòm mây đen cuồn cuộn, “Nhưng trấn An Nhạc này cũng không còn là trấn An Nhạc ban đầu nữa.”

‘Sử Uyên’ nheo mắt nhìn y: “Rồi rồi, Chu huynh, người cũng đâu phải chúng ta giết. Chỉ cần Tả hiền vương đồng ý tạm thời rút lui khỏi Kỳ Liên thành, sự tình ở An Nhạc trấn cũng không điều tra ra được, bộ binh không phát chiến lệnh, Tĩnh tây vương kia có độc đoán tới đâu cũng không thể tự ý khởi binh. Hãy nghĩ về trăm vạn dân chúng biên thùy, về thế cục nhân tâm, và buông cái đa sầu đa cảm vô vị đó đi đi.”

Chu Kỳ cúi đầu, sau một lúc lâu mới buồn bã nói: “Cho dù là kẻ tội ác chồng chất tày trời cũng đâu đến mức nghiền cốt dân chúng vô tội, nghiệp chướng nặng nề vậy đâu!”

‘Sử Uyên’ ngắt lời: “Người bên Chu huynh có tin tức gì không? Tả hiền vương trả lời thế nào?”

Chu Kỳ đáp: “Còn đang chờ, Kỳ Liên thành cách đây mấy canh giờ cước trình, xin Sử đại nhân chớ vội.”

‘Sử Uyên’ khẽ hừ một tiếng, không nói không rằng.

Cũng không phải chờ lâu, chừng nửa canh giờ sau liền thấy một hàng bụi mù tức tốc tiến lại, cầm đầu đoàn kỵ mã là một người đã lâu không thấy, Giang Ước.

Chu Kỳ mừng rỡ hỏi: “Thế nào, Tả hiền vương có đáp ứng không?”

Sắc mặt Giang Ước kém hơn hẳn lần gặp gỡ tháng trước, “Hồi bẩm công tử, tuy điều kiện hắn đưa ra có phần hà khắc nhưng chưa đến mức phải lo lắng. Tình thế khẩn cấp nên tại hạ đã đáp ứng ngay.”

Chu Kỳ nhíu mày, ‘Sử Uyên’ đứng bên gấp gáp hỏi: “Vậy hắn có lui binh không?”

Giang Ước cười đáp: “Có đáp ứng, lui binh chín mươi dặm.”

‘Sử Uyên’ cười khẩy: “Không ngờ bọn man di ấy cũng biết nhượng bộ lui binh, chậc, đáng tiếc, cho dù Tĩnh tây vương có là Sở Thành Vương[4] thì Tả hiền vương cũng không thể làm Tấn Văn Công[5] được!”

Chu Kỳ không nói, nhìn Giang Ước: “Hắn đưa điều kiện gì?”

Nửa khuôn mặt Giang Ước ẩn trong bóng cây, âm u khó rõ.

Chu Kỳ thấy hắn khó xử, lòng lại dấy lên cảm giác không ổn, đang muốn hỏi thì thấy một gã kỵ mã sau lưng Giang Ước đột nhiên nhảy xuống ngựa, dán lỗ tai lên mặt đất, sau đấy thì hoảng hốt: “Không tốt, hình như có người đang đuổi tới, cách chừng mười dặm.”

Nhảy lên ngựa, Chu Kỳ hạ lệnh: “Toàn bộ lên ngựa, trước khi trời tối phải tới được Thiện Châu!”

_________

1, 2. Trận Trường Bình: Trận đánh lớn giữa nước Tần và Triệu. Cả hai bên đều thay chủ tướng chỉ huy quân đội và kết quả quân Tần đánh bại quân Triệu, giết hơn 40 vạn quân Triệu. Chỉ huy quân Tần là tướng Bạch Khởi.


3. Sở Bá Vương: Tây Sở bá vương Hạng Vũ, người có công lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.

Khi quân Tần thất thủ đầu hàng, tướng sĩ các nước chư hầu lợi dụng lúc thắng thế, đối đãi với quân Tần như là nô lệ, tù binh, làm nhục. Tướng sĩ nhà Tần nhiều người bàn trộm với nhau và bị các tướng nghe được, đem báo lại với Hạng Vũ. Hạng Vũ liền ra lệnh cho quân Sở ban đêm đến đánh úp và chôn sống hơn 20 vạn lính Tần ở phía nam thành Tân An.

Cả 2 sự kiện trên đều được liệt vào 1 trong những vụ thảm sát lớn nhất trong lịch sử Trung Hoa.