Vọng Tình

Chương 39: Na nhất dạ đích quang mang [ Hào quang đêm đó ]




Phan Ngọc mệt chết đi được, giống như trước nay chưa từng mỏi mệt đến như thế.

Vết thương ở ngực tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng một chưởng kia lại làm cho hắn bị thương càng thêm nặng, miễn cưỡng khởi động kết giới đã hao phí nhiều linh lực.

Nửa canh giờ, Hồ Tứ không biết có thể mang về Bích Ly châu hay không?

Hắn không dám khẳng định.

Đáy nước kia tuy rằng nhất không nghiêm trọng, nhưng cũng làm cho hắn cảm thấy chuyện không tầm thường.

Dựa vào vài lần kia, hắn để cho Hồ Tứ đi, không thể không nói là một loại mạo hiểm.

Không biết vì sao, trước kia hắn ít tín nhiệm bất luận kẻ nào, hiện tại, Hồ Tứ tựa hồ đã chậm rãi trở thành một người ngoại lệ.

Đang lúc hắn suy nghĩ sâu xa, thanh âm Nhạc Hòe truyền đến, cách kết giới, nghe có chút khó chịu.

- Ngươi đang đợi tiểu hồ ly kia sao? Phan Ngọc, ngươi thật sự là đứa ngốc, đại ngốc! Đem hy vọng dại dột đặt lên người tiểu hồ ly không thể suy nghĩ, giá trị sao?

Tuy rằng không thể nhập vào, Nhạc Hòe đối với chuyện phát sinh trong kết giới cũng rõ như lòng bàn tay.

Nhớ tới chính mình sơ sẩy, lửa giận nổi lên, dần dần bắt đầu miệng không cẩn thận lời nói.

Đối với Nhạc Hòe đang tức giận mắng mỏ, Phan Ngọc từ chối cho ý kiến:

- Phan mỗ tín nhiệm một người, sẽ vẫn luôn tin tưởng. Đương nhiên, trong thiên hạ người có thể làm cho ta hoàn toàn tin tưởng , có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đôi mắt ngọc chuyển động, tươi cười:

- Ngươi tựa hồ thực khẩn trương.

Nhạc Hòe sửng sốt, cả giận nói:

- Ta có cái gì mà khẩn trương? Hừ, ngươi chống đỡ bất quá chỉ được nửa canh giờ nữa, tiểu hồ ly kia khẳng định sẽ không còn sống mà lên được!

- Vì cái gì khẳng định nàng nhất định không về như vậy?

Nhạc Hòe ngửa mặt lên trời cười to

- Chỉ bằng ngươi và ta đều lấy không được, nàng là một hồ yêu nho nhỏ, không có vài phần bản sự, dựa vào cái gì đến lấy!

Phan Ngọc cười, lắc đầu:

- Có lẽ sự tình là kỳ quái như thế. Có người hao hết tâm tư cũng không lấy được, lại có người đến lấy không cần tốn nhiều sức.

Trong lòng run sợ, Nhạc Hòe nhìn chằm chằm hai mắt Phan Ngọc:

- Ngươi quả thực nắm chắc!

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, lốc xoáy trước mắt dần dần thu nhỏ lại, Phan Ngọc trấn định như trước:

- Ta cũng không nắm chắc chuyện này, cứ đợi việc đến sẽ chắc, sẽ mất đi cơ hội tốt nhất. Nhạc Hòe, nếu là ngươi lúc này ghìm ngựa, ta còn có thể thả ngươi một con đường sống, bằng không ngươi khăng khăng một mực, hừ.

Nhạc Hòe hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay hào quang ngưng lại.

Hắn mẫn cảm đã cảm thấy được kết giới dần dần suy yếu.

- Như thế nào? Ha ha, ngươi thấy ta như thế sao? Phan Ngọc, tự thân ngươi khó bảo toàn, còn dõng dạc, ngày này sang năm, chính là ngày giỗ của ngươi!

Nhìn Nhạc Hòe nâng cao cánh tay cùng bàn tay, Phan Ngọc động đầu ngón tay đều rất khó, nhưng vào lúc này, đàm thủy ở trước lốc xoáy biến mất vô hình.

Phan Ngọc trong lòng rùng mình, còn chưa nói gì, Nhạc Hòe ngửa mặt lên trời cười to, chưởng lập như đao:

- Họ Phan, đến đây nạp mạng đi!

Sau đó mạnh mẽ bổ kết giới ra, nhưng vào lúc này, một thanh âm truyền đến, tâm Nhạc Hòe cả kinh kịch chấn.

Mặt hắc thủy hàn đàm nháy mắt cuồn cuộn nổi lên cơn sóng gió động trời, cành hoa tuyết trắng không tiếng động xoay tròn trong bóng tối.

Trên cao, một người đang đứng, lục quang u ám, ánh sáng xanh biếc chiếu vào trên gương mặt tuyết trắng.

Nhạc Hòe vẫn chưa dừng tay, khẽ cắn môi, hướng về kết giới đưa tới.

Bàn tay sắp sửa gặp phải kết giới, một đạo lục quang bắn về phía hắn.

Phịch!

Nhạc Hòe tay phải ôm ngực trái, lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, miễn cưỡng ổn định thân hình, miệng hé mở, một ngụm máu tươi phun ra.

Hồ Tứ ôm hòm chạy đến trước mặt Phan Ngọc, ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Phan Ngọc ngẩn người, thốt ra:

- Ngươi quan tâm ta?

Hồ Tứ ngẩn người, mày nhăn lại, cả giận nói:

- Ta đương nhiên quan tâm ngươi, ngươi mà chết, ta…

Còn chưa nói xong, đôi mắt đã đỏ lên, vẻ mặt đáng thương này chưa bao giờ ở trên mặt của nàng xuất hiện qua.

Trong lòng Phan Ngọc mềm nhũn, đang muốn nói chuyện, không nghĩ tới nói một câu thiếu chút nữa đem hắn tức chết

- Ngươi mà chết, huyết khế làm sao bây giờ? Có chết cũng phải đem huyết khế giải trừ nha!

Những lời này làm cho Phan Ngọc cảm thấy thật muốn chính mình hộc máu ra, mà không phải là Nhạc Hòe.

Thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền đến:

- Bắt nó cho ta!

Hồ Tứ mạnh mẽ xoay người, trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn miệng vết thượng của Nhạc Hòe:

- Không cho! Nói cái gì cũng không cho, ngươi, ngươi làm hại nàng còn chưa đủ sao? Vì cái gì không buông tha nàng?

- Vì cái gì?

Nhạc Hòe vô ý thức lặp lại, chỉ chậm rãi cúi người.

Rắc rắc.

Một luồng khói trắng từ bàn tay bốc lên, trong mắt điểm hồng quang, áp lực vô hình chậm rãi áp bách ở trên kết giới.

Dần dần, Hồ Tứ cảm thấy khó thở, tựa hồ khí trong lồng ngực đang chậm rãi bị đè ép, thét lớn một tiếng, thân mình có chút lảo đảo, không tự chủ được tựa vào người Phan Ngọc.

Thân mình căng thẳng, bị một đôi tay ôm lấy cánh tay, bên tai truyền đến tiếng hô lo lắng của Phan Ngọc.

Nói cái gì, nàng lại nghe không được, chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng mơ hồ.

Ánh mắt vô lực nhắm lại, duy có cái hòm trong tay không buông ra.

Giờ khắc này, Hồ Tứ trong đầu hiện ra bóng dáng ba mẹ, các ca ca, muội muội.

Chẳng lẽ nàng sẽ chết sao?

Không thể, nàng còn có thời gian rất dài, không thể chết ở chỗ này.

Nhiều điểm nhiệt khí từ đan điền truyền tới, bên tai chỉ nghe “ầm’ một tiếng nổ, khí cực nóng thổi tới trên mặt của nàng, thổi bay tóc dài của nàng.

Hồ Tứ sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt lại, đột nhiên, trong mũi nhè nhẹ bay tới hương ngọt, hương khí kia, rất quen thuộc, tâm niệm vừa động, nhớ tới một người, lập tức mở to mắt.

- Nhạc huynh, biệt lai vô dạng.

Ánh trăng màu bạc chiếu vào Bạch Chước, trên mặt, trên áo, che mặt tươi cười, tao nhã vô hạn, giống như tiên tử, bên người là đại tiểu thư khiếp sợ đầy mặt Vạn Đào Hoa.

Vạn Đào Hoa ngẩn người, ngay sau đó chạy đến phía trước Hồ Tứ, sờ sờ mặt của nàng, lo lắng vạn phần nói:

- Hồ ca ca, ngươi không sao chứ?

Bạch Chước hừ nhẹ một tiếng, đối với lời nói và hành động của Vạn Đào Hoa làm như không thấy, quay đầu ôm quyền cười nói:

- Mấy ngày không thấy, Nhạc Huynh phong thái càng lẫm liệt hơn trước!

Khi xuất hiện Bạch Chước, trong mắt Nhạc Hòe không có những người khác tồn tại.

Trong mắt hồng quang như máu, đuôi lông mày khẽ nhếch, cũng không thấy có động tác gì, bàn tay hàn quang thoáng hiện, kiếm đi như điện, hướng Bạch Chước lao đi.

Một tiếng động, Bạch Chước lấy trường kiếm ra.

- Nhạc huynh, vì sao đối đãi tiểu đệ như thế?

- Vì sao? Ngươi hỏi ra câu như vậy, ngươi, đồ tiểu nhân này!

Ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, làm Vạn Đào Hoa hoảng sợ.

Thiên địa chấn động, mặt đột nhiên nâng lên.

Rễ cây to lớn dưới đất chui lên, nhánh cây màu đen uốn lượn như xà, Nhạc Hòe đứng ở ngọn cây, trong mắt quang mang đại thịnh, trường kiếm như tuyết.

- Hôm nay, các ngươi ai cũng đều không được đi!

Dứt lời, ngàn vạn cành cây bắn ra, thẳng hướng đám người Bạch Chước phóng đi, hút máu hắn, công lực càng tăng lên.

Bạch Chước nghĩ rằng, cho dù là bọn họ đồng thời tạo kết giới, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn trở Nhạc Hòe tiến công, công hãm là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

- Uy, họ Bạch, mau nghĩ biện pháp, đừng chỉ ở chỗ này không có làm gì!

Vạn Đào Hoa bên trong kết giới hướng Bạch Chước kêu lên.

Bạch Chước mắt vừa chớp, tức giận đến thiếu chút nữa nói không ra lời.

Hắn không làm gì sao?

Không phải nhờ hắn, chỉ sợ kết giới sớm bị công phá, nhưng là nhìn thấy sắc mặt Vạn Đào Hoa trở nên trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi thảm thương, lại không đành lòng nói lời trách cứ, chỉ có thể dùng hết sức chống dỡ.

Chiếc hộp trong lòng Hồ Tứ bỗng lóe lên tia sáng kì dị.

Cạch, nắp hộp mở ra.

Một phỉ thúy châu tròn xoe lộ ra, xanh như nước, trong suốt trong sáng, chậm rãi bay lên, càng chuyển càng nhanh.

Chỉ nghe trong tiếng gió, từng đạo lục quang mũi nhọn mảnh khảnh bắn ra, chẳng những đánh nát cành cây chắc chắn, đem hóa thành tro bụi, lại trực tiếp đánh bại Nhạc Hòe.

Một khắc trước không ai bì nổi hắn, ngay sau đó đã có người xoay chuyển càn khôn.

Lục quang mũi nhọn xoay tròn, dần dần hóa thành hình người.

Một lục y nữ tử xuất hiện, tóc dài như mây, con ngươi đen bạch quang, vòng eo mảnh khảnh, nhiều điểm lục quang ở quanh thân lóe ra, tựa như ám dạ trung tinh linh.

- Ngươi rốt cục cũng phải đi ra gặp ta!

Nhạc Hòe lộ vẻ cười sầu thảm, phun ra một ngụm máu tươi.

Lục y nữ tử bình tĩnh nhưng trên mắt to gợn sóng:

- Hòe…

- Vô luận ta cầu khẩn như thế nào, ngươi cũng không chịu đi ra gặp ta. Vô luận ta làm như thế nào, ngươi cũng không chịu để ý đến ta, thậm chí còn không liếc mắt nhìn ta một cái. Ngươi, ngươi cũng thật ngoan cố!

Mày liễu nhíu lại, lục y nữ tử tiến về phía trước hai bước:

- Hòe, ta, ta…

Đôi môi run rẩy không ngừng, lại nói không nên lời một câu đầy đủ.

Quay đầu không nhìn nàng, Nhạc Hòe lạnh lùng cười:

- Vừa lòng ngươi rồi, ta rốt cục đã bị báo ứng! Nhiều năm trôi qua, ta như thế nào tới được, ngươi cũng không muốn biết.

Đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ vỗ về mặt hắn, thanh âm run run từ đôi môi tái nhợt phun ra từng chữ, tựa như đập vào trong lòng hắn.

- Ta đương nhiên biết, ngươi như thế nào, ta như thế nào. Chỉ là, ta thật không ngờ ngươi sẽ đi giết người. Hòe, không cần lại giết người, ngươi tạo nghiệt còn chưa đủ sao?

Nhạc Hòe nghiêng đầu nhìn lục y nữ:

- Bích Ly, ngươi vẫn không thay đổi, một chút đều không có thay đổi. Qua nhiều năm như vậy, ngươi dại dột đến làm cho ta buồn cười.

Cúi đầu xem ngón tay chính mình, thon dài, phiếm ngọc bàn sáng bóng.

- Không giết người, ta sẽ không đủ mạnh. Không đủ mạnh, sẽ không thể bảo hộ người yêu trong lòng ta.

Ngẩng đầu lên, khóe môi tươi cười nhu hòa như nước :

- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Ta thật ngốc. Nếu ta không ngốc, sẽ không phải một mình ở trong Long châu cô đơn sống lâu như vậy. Chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao, không rõ ta vì sao phải là sống cuộc sống cô độc này sao?

Khóe miệng Bích Ly khẽ run:

- Ta là vì ngươi đó!

- Nếu không phải Bạch Chước, ngươi sẽ rời ta đi sao? Vì cái gì không nói lời nào, không phải hắn, ta sẽ không đau khổ tìm kiếm nhiều năm như vậy! Bích Ly, ta tìm ngươi suốt ba ngàn năm!

Lông mi Bạch Chước giương lên, miệng giật giật, cũng không nói chuyện.

Bích Ly nở nụ cười, khóe miệng oanh nhuận đỏ bừng, nước mắt rơi xuống.

- Nếu không phải hắn, cho dù là ngươi tìm kiếm khắp tam giới, cũng sẽ không tìm được ta. Chỉ sợ ta đã hồi phi yên diệt, không bao giờ tồn tại trên đời này nữa.

Nhạc Hòe cả kinh, cầm hai vai nhu nhược của Bích Ly:

- Ngươi lời này là có ý tứ gì?

Trong mắt Nhạc Hòe khó hiểu cùng kinh ngạc, xúc động thật sâu nhìn Bích Ly,

Nhưng có thể khiến nàng động lòng, vẫn là cặp con ngươi đen thâm tình kia.

Đúng vậy, lúc trước, nàng đau khổ cầu xin.

Quyết tuyệt của nàng, đã tạo cho hắn thương tổn đến nay khó quên.

Nhưng mà, cho đến ngày nay, trong mắt hắn vẫn như cũ không có nửa điểm hận ý.

- Nếu không phải Bích Ly cam nguyện mất đi ngàn năm đạo hạnh, Nhạc Hòe, ngươi cho là ngươi có thể bình yên sống cho tới bây giờ sao?

Bạch Chước không thể nhịn được nữa, rốt cục nói ra.

- Bạch đại ca, không phải nói, đây là ta tự nguyện.

Nhẹ vỗ về gương mặt Nhạc Hòe, hình dáng góc cạnh rõ ràng:

- Hòe, không cần lại cố chấp như vậy. Vì sự cố chấp của ngươi, ta đã mất đi tất cả, thậm chí còn.. ta, ta mất đi cốt nhục duy nhất của chúng ta, ta…

Lòng đau như một thanh đao sắc nhọn đâm xuống, một chút tâm oan ức của Nhạc Hòe vốn đã vỡ nát.

Huyết lạnh như băng một lần nữa bị thiêu đốt, từng chút, từng chút, tất cả chậm rãi nổi lên đáy mắt.

Tất cả đều là vì Li long châu kia, nghe đồn là bảo vật.

Cướp lấy long tinh bảo châu, không để ý Bạch Chước phản đối, hắn khư khư cố chấp.

Cây cối thành tinh khó hơn so với động vật một ngàn lần.

Hắn không có vận khí tốt như Bạch Chước ,vậy chỉ có thể dựa vào chính mình.

- Hãy chờ xem, ta sẽ làm cho thiên hạ khiếp sợ, ta sẽ làm cho bọn họ nhớ kỹ tên Nhạc Hòe ta.

Hăng hái phát hạ lời thề, tâm kiên nghị ngoan tuyệt.

Lúc ánh mắt đơn thuần minh mị kia nhìn chăm chú, tâm đã sụp đổ, đã không còn có long châu, thế gian tựa hồ chỉ có sự tồn tại của nàng.

Một khắc kia, hắn thật cam tâm.

Sau là cái gì mê hoặc tâm hắn, làm cho hắn mất đi bình tĩnh, đánh mất lý trí, hắn thầm nghĩ muốn giết chóc, từ máu tươi chảy xuống tìm được khoái cảm.

Nếu không phải do lệ của nàng, chỉ sợ hắn sẽ hoàn toàn biến thành kẻ cuồng sát.

Trên hàn đàm, rồng nằm bên cạnh, máu tươi từ trên mình rồng hòa vào trong nước, lại theo suối nước chảy tới hạ sơn.

Trên trời đều là tiếng kêu oan hồn của Li Long.

Mà nàng, chân trần đứng ở trong nước lạnh như băng, mặt đầy nước mắt, thân mình đơn bạc run run, tựa như hiện tại.

Bạch Chước xuất hiện ngưng hắn giết chóc lại.

Rõ ràng là hắn đắc tội, cuối cùng lại là nàng gánh vác.

Bả vai gầy yếu như vậy phải gánh chịu tội nghiệt.

Hắn vốn tưởng rằng Ngọc Đế sẽ giáng tội, kết quả lại là nàng biến mất.

Tìm kiếm, ba ngàn năm tìm kiếm cơ hồ làm cho hắn đã quên mục đích tìm kiếm lúc ban đầu.

Trong biển người mờ mịt, bầu trời hạ hoàng tuyền, chờ đợi vô tận cùng truy tìm ma binh.

Lúc ban đầu oán hận, hắn rốt cục tìm được nàng, nhưng là Bích Ly châu cự tuyệt làm cho hắn lại lần nữa phát cuồng.

Bạch Chước là người hắn hận nhất, nếu không phải hắn xuất hiện cùng cản trở, có lẽ bọn họ đã ở cùng một chỗ.

Huyết tinh lại lần nữa chiếm cứ cảm quan của hắn, bị lạc trong đó, có lẽ là vì trả thù, có lẽ là vì theo đuổi vị ngọt trong nháy mắt kia.

- Hòe, giết người sẽ đền mạng, thiên địa có phép tắc, cho tới bây giờ cũng không thể thay đổi. Ngươi giết Li Long kia, nhất định ta sẽ ở trong ngọc châu thay ngươi chịu tội, nay ngươi giết người…

Ánh mắt buồn long lanh, trên mặt Bích Ly hiện lên tươi cười

- Ngươi hẳn là biết hậu quả.

- Gần ba ngàn năm, pháp lực của ta tiêu hao gần hết. Thân hình này, cũng bởi vậy mà mất đi.

- Cùng ta ở một chỗ đi.

- Cùng một chỗ?

Hắn vô ý thức lặp lại , trong lòng nổi lên nhiều điểm gợn sóng.

- Đúng vậy.

- Lúc này đây, ngươi sẽ không lại gạt ta sao?

Tin tưởng nàng một lần, một lần nữa lừa gạt làm cho hắn chờ đợi ba ngàn năm.

- Sẽ không.

Một giọt nước mắt rơi trên mặt hắn, chảy dài đến khóe miệng.

Nhạc Hòe nhắm mắt lại, ấm áp đã lâu nay lại vây quanh hắn, lửa giận bị nước mắt dập tắt, chung quanh hắn chỉ có bình tĩnh như nước.

Lúc này đây, hắn rốt cục không hề cô độc.

Ánh sáng tỏa ra khắp một vùng.

Ánh đỏ thiên vũ, hào quang kia, chiếu sáng suốt một đêm.

[ Giải thích:

Nhạc Hòe kia là muốn cướp lấy long châu của rồng để sớm tu thành chính quả.

Nhưng trong lúc tìm kiếm long châu, đã gặp Bích Ly Châu hóa thành hình người, được Li Long canh giữ.

Hắn đem lòng yêu nàng nhưng Bích Ly Châu do sợ thiên quy nên trốn tránh hắn, kết quả khiến hắn điên cuồng chém giết, giết chết Li Long.

Rốt cuộc về sau Bích Ly thay hắn gánh tội nghiệp, bị thiên đế giam cầm trong chiếc hộp dưới hàn đàm 3000 năm.

Còn cái kết của Bích Ly và Nhạc Hòe là một cái kết mở, họ sống hay chết là do người đọc tự quyết định ^^.]