Vụ Cốc

Chương 6: Món ăn mặn thứ hai – Phụ [nhị]




Từ Trinh nghe vậy cười to, “Không cần cái gì? Không cần giết y sao? Thuộc hạ của mình cần phải xử lí thế nào, chẳng lẽ cốc chủ như ta đây không có quyền quyết định hay sao?”

Ảnh thập thất nghe vậy kinh hãi, vừa muốn quỳ xuống, lại bị Dung Thiên Hâm lôi kéo ngăn trước mặt.

“Tình Nhi, cho dù như thế nào, A Phương nói chung vẫn được coi là trưởng bối của ngươi”, giọng nói của tiền cốc chủ đặc biệt nghiêm túc, hắn dừng lại một chút, đơn giản nhưng hạ quyết tâm lại cắn răng nói tiếp: “Vả lại quan hệ của hắn cùng với ta, con cũng sớm biết rồi.”

Dung Tình vẫn luôn cực kỳ chán ghét long dương chi phích, nguyên nhân của việc này là do quan hệ của Dung Thiên Hâm và Ảnh thập thất. Từ lúc có trí nhớ đến nay, hắn chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân của mình, càng không nghe thấy phụ thân có chút nhớ thương nào với nàng. Người kia, không bao giờ nhắc đến thê tử của mình, không nhắc đến mẫu thân Dung Tình, mà từ dầu đến cuối, ở bên cạnh hắn chỉ có một nam nhân đi theo như hình như bóng – tổng quản ảnh vệ đời trước, Ảnh thập thất.

Đối với việc lần này Dung Thiên Hâm không giải thích câu nào, nhưng cũng hiểu rõ suy nghĩ của nhi tử, càng là một mực yên lặng dễ dàng tha thứ. Hôm nay nói thẳng mọi việc khiến cho Từ Trinh trở tay không kịp. Thiếu niên cốc chủ bỗng nhiên sửng sốt, hắn trừng mắt nhìn, hơn nửa ngày mới dở khóc dở cười nói: “Lúc đầu hài nhi không hiểu chuyện lắm, chuyện hôm qua cũng coi như gặp được kiếp nạn trong đời, sống lại trong tuyệt cảnh ngược lại khiến bản thân suy nghĩ rõ ràng, hài nhi nhìn trong mắt, đương nhiên sẽ không nói nữa.”

Hơn nữa, Dung Tình hôm nay đã đổi thành Từ Trinh hắn, tốt xấu gì trước khi xuyên qua, quay xung quanh bên cạnh không chỉ có oanh oanh tước tước dung mạo thướt tha xinh đẹp. Hắn đều ăn cả trai lẫn gái, sao phải ghét vui vẻ với nam nhân chứ, chẳng phải là đang tự giày vò bản thân sao?

Quan trọng hơn là, nam nhân tuy rằng có một vài chỗ không tốt bằng nữ nhân, nhưng cũng không phiền phức như nữ nhân.

Từ Trinh Nghĩ thông suốt, nhưng Dung Thiên Hâm lại không nghĩ đến sẽ có điều đó. Hắn ngơ ngác nhìn nhi tử trong một đêm tính tình thay đổi, ngay cả ít khi biểu lộ cảm xúc ảnh vệ đều lộ ra một ít vẻ mặt khó có thể tin. Vị cốc chủ giả mạo gãi gãi khuôn mặt, tự biết không thể giải thích rõ trong lòng mấy cái quanh co khúc khuỷu này, không thể làm gì hơn là bày ra bộ dáng vân đạm phong khinh, lại quăng vào tâm phụ thân và tình nhân của hắn một cái châm mạnh mẽ khác.

“Hôm qua, dù sao cũng là ta phụ Chung Nghị. Phụ thân yên tâm, hài nhi sẽ để hắn nghỉ ngơi thật tốt, khi khỏi hắn sẽ bồi thường tương ứng.” Nói xong, liền không bao giờ… quan tâm Dung Thiên Hâm nghĩ cái gì, vứt hai người đang hóa đá, quay người lại, phủi mông một cái, thoải mái bước đi.

Mặc dù hứa hẹn ở chỗ Dung Thiên Hâm nhưng Từ Trinh cũng chưa nghĩ ra cách để xử lý chuyện của Chung Nghị.

Ra khỏi rừng đào đã là gần tối, Từ Trinh không chút suy nghĩ trực tiếp trở về phòng nhỏ bên cạnh. Cứ nghĩ sẽ được ngắm nhìn một chút khuôn mặt nam nhân đang ngủ, nào ngờ vừa bước qua cánh cửa, đập vào mặt là hình ảnh người nọ không mảnh vải quỳ thẳng tắp trên đất ở bên cạnh giường.

Từ Trinh kinh hãi, thực sự không nghĩ ra trong cốc lúc nào có quy định “Người bị bị phạt không thể mặc y phục”. Hắn bình tĩnh bước nhẹ chân phải vừa cứng lại, không nhanh không chậm đi vào trong nhà, quét mắt nhìn về phía áo mỏng đặt ngay ngắn ở đầu giường, lại nhìn nam nhân xích lõa đang cúi đầu quỳ thẳng tắp, bỗng nhiên trong lòng hiểu rõ. Thế là chọn tránh đi đề tài mẫn cảm, giả bộ như không có việc gì vừa cười vừa nói: “Sao vậy, ngủ ở đây không quen sao?”

Cả người Chung Nghị run lên, “Phịch” một tiếng dập đầu trên đất, giọng nói lớn đến nỗi Từ Trinh ảo giác sàn nhà cũng chấn động theo.

“Chung Nghị không dám! Thân thể mang tội làm dơ bẩn y phục và đồ dùng hàng ngày, giường chiếu của chủ tử! Chung Nghị không bảo vệ được chủ nhân, làm bẩn thân thể của chủ nhân, xin chủ nhân trách phạt!” Tuy giọng nói của y khàn khàn, cứng nhắc không có phập phồng, nhưng Từ Trinh vẫn có thể nghe thấy sự run rẩy rất nhỏ và sự suy yếu không thể tránh khỏi.

Cũng không biết người này quỳ trên đất bao lâu, nhìn lớp mồ hôi chảy ra từ sau cổ lưng của y, gần như lúc này Từ Trinh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt này tái nhợt đến mức độ nào. Cúi đầu chậm rãi thở dài, Từ Trinh cũng không tiếp tục đùa nữa, chỉ yên lặng đi vào, vòng tay qua hông đỡ hắn lên.

Lúc vừa chạm nào nam nhân bản năng liền muốn tránh ra, rồi rất nhanh lại bình tĩnh lại, để mặc hành động của cốc chủ. Nhưng mà thân thể kia dù kéo căng, cũng không nhịn được run nhè nhẹ, mà ánh mắt luôn nhìn về phía sàn nhà dưới chân Từ Trinh, mặc dù vẻ mặt không cảm xúc, lại hết sức thuận theo.

Không có giãy dụa không có chống lại, Từ Trinh dễ dàng đỡ Chung Nghị dậy. Nhưng dù sao cũng quỳ rất lâu lại không vận công, nam nhân hơi nhấc chân lên một chút liền không khống chế được lảo đảo ngã về phía trước một chút, tiếp theo lại bị một đôi tay ấm áp rắn chắc vững vàng đỡ, bế lên.

Vừa chạm vào liền xoay người một cái, Chung Nghị liền rơi vào trong lòng Từ Trinh, cùng ngồi trên giường với hắn. Tư thế như vậy khiến đầu Chung Nghị trống rỗng, ngoại trừ lúng túng và ngạc nhiên, càng nhiều hơn là sự hoang mang trong lòng và… Sợ hãi. Lúc này, toàn thân hắn xích lõa mà ngồi trên đùi chủ nhân nhà mình, khắp nơi trên làn da màu lúa mạch là các dấu vết xanh tím mà đêm qua để lại, có chút còn bị hở chảy ra máu, thật là xấu xí mất mặt.

Nhưng Từ Trinh lại không chú ý những thứ… này, cho dù chú ý đến cũng coi như không nhìn thấy, chỉ nâng thân thể lạnh như băng của nam nhân, tiện tay xé áo lót hai bên trái phải, cẩn thận lau đi vết máu và mồ hôi của y.