Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 260: Nhường ta ba chiêu?




Cầm âm nhẹ nhàng vang lên, quanh quẩn trên lôi đài. Dù là người ngồi trong đại điện Thất Huyền cốc cũng nghe từng tiếng lọt vào tai, vô cùng rõ ràng.

- Ta sao lại nghe cầm âm của ngươi?

Tĩnh Thiền Ngọc hừ lạnh một tiếng, dùng chân nguyên bịt kín hai tai.

Không cần nghĩ cũng biết cầm âm này có cổ quái, Tĩnh Thiền Ngọc đem chân nguyên thúc giục đến tận cùng. Đối mặt Cầm Vô Tâm, nàng ngay từ đầu phải toàn lực ứng phó, nếu không ngay cả cơ hội toàn lực ứng phó đều không có.

Tầng phòng ngự màu vàng đất dày dặn trải rộng chung quanh thân thể, Tĩnh Thiền Ngọc bước chân không nhúc nhích, tay biến thành đao, muốn dùng ra Minh Thiện Bàn Nhược chưởng. Đây cũng là võ kỹ mạnh nhất Tĩnh Thiền Ngọc có thể thuấn phát.

Nhưng mà đúng vào lúc nàng chuẩn bị dốc hết toàn lực một kích, thân thể của nàng lại đột nhiên khựng lại. Nàng không thể tin nổi mở to đôi mắt đẹp, trố mắt nhìn tầng phòng ngự chân nguyên mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, không hiểu nguyên do xuất hiện vết rạn, vết rạn vừa mới xuất hiện liền trong nháy mắt phủ kín toàn bộ tầng phòng ngự.

Tang!

Theo một tiếng giòn vang, tầng phòng ngự tính dai mười phần lúc này lại như pha lê bị đông lạnh hóa giòn ầm ầm vỡ nát, biến thành mảnh vỡ chân nguyên rải đầy đất.

Tĩnh Thiền Ngọc ngây ra, tầng chân nguyên phòng hộ vỡ nát, nàng lại không bị đến nửa điểm công kích, thậm chí không biết công kích của đối phương là như thế nào tác dụng lên lồng phòng hộ của nàng. Bên tai nàng vẫn vang lên cầm âm như “Cao Sơn Lưu Thủy” dịu dàng êm tai, không nghe ra bất kỳ chút sát phạt nào, nhưng vòng bảo hộ của nàng cứ như vậy vỡ vụn trong nháy mắt, yếu ớt giống như vỏ trứng.

Chẳng lẽ vừa rồi phát động công kích chính là cầm âm nghe ra hết sức dịu dàng này?

- Ta... Nhận thua!

Tĩnh Thiền Ngọc khép đôi mắt, chua xót cười.

Nàng vốn cũng chỉ là muốn xem xem rốt cuộc chênh lệch bao lớn, nhưng là hiện tại vừa thử nàng lại hiểu được, chênh lệch căn bản không thể phỏng chừng.

Từ đầu đến cuối, Cầm Vô Tâm khảy đàn đều không nhìn nàng lấy một cái, thậm chí trên người căn bản không nhận ra dao động chân nguyên. Tuy sớm biết hẳn phải thua không nghi ngờ, nhưng Tĩnh Thiền Ngọc lại thua trận như thế, thậm chí không phát giác ra thủ đoạn công kích của đối phương là cái gì.

- Cầm Vô Tâm thắng!

Trọng tài tuyên bố không hề trì hoãn.

Lâm Minh hít ngược một hơi khí lạnh, Cầm Vô Tâm này thật đáng sợ.

Cảm giác của Lâm Minh hết sức cường đại, hắn có thể nhạy bén nắm bắt được mỗi một tia dao động chân nguyên trong không khí. Sức khống chế của Cầm Vô Tâm đối với chân nguyên tinh thuần khiến người giận sôi!

Dù là Lâm Minh nắm giữ Luyện Lực Như Tơ, khống chế chân nguyên đạt tới cấp nhập vi, cũng tự nhận không thể làm đến trình độ như Cầm Vô Tâm.

Vừa rồi Cầm Vô Tâm dung nhập chân nguyên trong sóng âm, toàn bộ công kích tập trung lên lồng phòng hộ của Tĩnh Thiền Ngọc, trong nháy mắt đánh nát, chân nguyên không có nửa phần tràn ra ngoài, càng không có thương đến Tĩnh Thiền Ngọc mảy may. Thế cho nên rất nhiều người nghe thấy cầm âm không cảm giác ra bất kỳ dị thường.

- Công pháp của Cầm tông thật khiến ta giật mình!

Lâm Minh rất rõ ràng, sóng âm kỳ thật là một loại chấn động, trong sóng âm ẩn chứa chân nguyên kỳ thật chính là làm cho chân nguyên chấn động lên.

Như vậy cùng Luyện Lực Như Tơ ghi lại trong Hỗn Độn Cương Đấu kinh có diệu dụng dị khúc đồng công!

Luyện Lực Như Tơ là thông qua điều chỉnh tần suất hô hấp của vi tế bào toàn thân làm cho bản thân chân nguyên chấn động lên.

Mà công pháp của Cầm tông là đem chân nguyên bám lên trên sóng âm chấn động, đạt đến hiệu quả theo sóng âm mà chấn động.

Từ điểm này mà xem, công pháp của Cầm tông rõ ràng không bằng Hỗn Độn Cương Đấu kinh. Nhưng là ở một trình độ nhất định, công pháp Cầm tông lại có thể đạt tới hiệu quả tương tự Luyện Lực Như Tơ, tỷ như công kích bỏ qua phòng ngự.

Lâm Minh có thể một quyền đánh nát lồng phòng hộ của Tĩnh Thiền Ngọc.

Cầm Vô Tâm cũng có thể!

- Ta thật sự không thể xem thường anh hùng thiên hạ. Thiên Diễn đại lục kế thừa mấy vạn năm, cũng là thiên tài xuất hiện lớp lớp. Tuy rằng nội tình thâm hậu xa xa không bằng Thần Vực, nhưng là ở một số mặt nào đó lại không nhất định so ra kém Thần Vực!

Lâm Minh chính đang suy nghĩ, lại không chú ý tới vòng so tài thứ nhất đã kết thúc vòng thứ hai bắt đầu ngay sau đó.

Mà trận đầu tiên đối chiến, chính là Lâm Minh ra sân.

- Trận chiến đầu tiên, Lâm Minh chiến Phương Khải!

Khi trọng tài hô lên danh sách ra sân của trận đầu, Lâm Minh giật mình. Phương Khải nhưng là một trong bảy đệ tử thân truyền, tuy rằng có vẻ đệ tử thân truyền của Trận tông và Luyện Khí tông ở trong bảy đệ tử thân truyền là hai người yếu nhất, nhưng tốt xấu cũng là đệ tử thân truyền. Không nghĩ tới hai mươi chín trận so tài, lúc này mới vòng thứ hai hắn đã phải chạm mặt đệ tử thân truyền?

Nghĩ đến đây, Lâm Minh cười khổ lắc lắc đầu. Chạm mặt cũng là bình thường, hắn lại không phải là tuyển thủ hạt giống được tổ trọng tài nhìn trúng, không có khả năng bị lưu lại đến cuối cùng.

Mấy trận trước, hắn tất nhiên sẽ gặp phải đệ tử thân truyền hoặc nhân vật cấp bậc Khương Lan Kiếm. Tương đối mà nói, gặp phải Phương Khải vẫn xem như là tốt rồi.

Phương Khải cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Minh:

- So tài tiểu tổ chúng ta bỏ lỡ, kết quả là, chúng ta vẫn là vòng thứ nhất giao thủ. Vận khí của ngươi thật sự là không tốt, vòng thứ hai liền gặp phải ta. Tuy nhiên ngươi có thể giữ thành tích toàn thắng đến bây giờ cũng xem như không tồi, đến vòng này bảo trì toàn thắng chỉ có mười lăm người. Đương nhiên, toàn thắng của ngươi đến đây chấm dứt.

Lâm Minh nhe răng cười:

- Ta cảm thấy vận khí còn tạm được, chỉ là gặp phải ngươi, không gặp phải đám người Khương Bạc Vân và Âu Dương Minh. Tình huống này cũng không tính gay go.

Nghe thấy lời của Lâm Minh, Phương Khải lập tức sa sầm nét mặt. Hắn tự nhận không bằng đám người Khương Bạc Vân, nhưng dù là vậy cũng không đến lượt một võ giả tới từ ba mươi sáu nước như Lâm Minh đến nói móc. Ngươi không xem xem mình là thân phận gì, cũng xứng xem thường ta?

- Giọng điệu thật cuồng vọng. Ta vốn còn chuẩn bị nể tình xuất thân cùng tổ, hạ thủ lưu tình. Ngươi đã có tự tin như vậy, trọng thương đừng trách ta!

Phương Khải hừ lạnh một tiếng, bước chân khẽ động, liền đã đứng trên lôi đài.

Dưới đài lập tức vang lên tiếng cổ vũ như thủy triều. Đệ tử Trận tông vì gia tăng thanh thế rồi lại làm ra một pháp trận khuếch đại âm thanh, loại pháp trận nhỏ này đối với đệ tử Trận tông mà nói là một bữa ăn sáng. Thế cho nên trong lúc nhất thời, tiếng cổ vũ của Phương Khải vọt thẳng lên trời, dùng long trời lở đất để hình dung cũng không quá.

- Phương Khải! Phương Khải!

- Phương Khải, tất thắng!

Nhất là những đệ tử ghen tị hận đối với Lâm Minh có tư cách cạnh tranh mười hạng đầu kia, ngoác họng rống lên.

- Miểu sát! Miểu sát!

- Miểu sát!

- Miểu sát dân nông thôn!

Đây chính là ưu thế sân nhà. Lâm Minh đứng trên lôi đài gần như thành công địch toàn dân. Tiếng cổ vũ yếu ớt của võ giả ba mươi sáu nước sớm bị át đi. Trên thực tế, dù là võ giả xuất thân ba mươi sáu nước, có đến chín mươi phần trăm trở lên cũng không coi trọng Lâm Minh. Đệ tử thân truyền tích uy quá nặng, dù là Cầm Tử Nha cũng đầy vẻ ngưng trọng. Ông cũng không nghĩ tới gặp phải đệ tử thân truyền sớm như vậy.

Mà chính vào lúc này, bên tai Lâm Minh vang lên chân nguyên truyền âm:

- Nhất định phải đánh bại hắn, xin nhờ!

Lâm Minh quay đầu nhìn, lại thấy Tĩnh Thiền Ngọc đeo mạng che mặt đứng ở cách đó hai mươi trượng, trong đôi mắt đẹp tràn ngập kỳ vọng nhìn về phía mình. Lâm Minh cười cười, đang định xoay người nghênh chiến, liếc mắt thoáng nhìn, lại phát hiện trên khán đài rất nhiều đệ tử đến từ ba mươi sáu nước đều nắm chặt tay, đồng dạng vẻ mặt chờ mong nhìn về phía mình.

Bọn họ không hò hét cổ vũ giống như đệ tử Thất Huyền cốc, chỉ nắm chặt tay ngồi ở đó, có lẽ không phải bọn họ không muốn cổ vũ mà là bọn họ không có lòng tin.

Võ giả ba mươi sáu nước, từ khi sinh ra liền mang theo một loại cảm giác tự ti ăn sâu vào tận xương, không thể xóa đi!

Ba mươi sáu nước vốn là tài nguyên thiếu thốn, trong đó chín mươi phần trăm trở lên còn phải tiến cống Thất Huyền cốc.

Bao nhiêu võ giả chính là vì thiếu mấy gốc dược thảo chữa thương cấp thấp mà chôn xuống vết thương ngầm, tạo nên tàn tật cả đời?

Bao nhiêu võ giả bởi vì mấy chục lượng vàng, ở trong rừng rậm hung thú vào sinh ra tử, chỉ là vì săn lấy một chút tài liệu hung thú cấp thấp mà ở trong mắt đệ tử tông môn lớn không khác gì rác rưởi kia.

Bao nhiêu võ giả bởi vì khuyết thiếu truyền thừa, không thể không tu luyện công pháp thấp kém nhất?

Bao nhiêu võ giả vì theo đuổi cánh giới Ngưng Mạch hư vô mờ mịt, liều mạng một đời, cuối cùng vẫn không hề có kết quả!

Mà võ giả của Thất Huyền cốc, vừa sinh ra liền cao cao tại thượng. Ăn là linh cốc linh thái, thịt hung thú cấp cao bọn họ nghĩ đều không dám nghĩ tới. Dùng là bảo khí cực phẩm, Chân Nguyên thạch tinh thuần. Học chính là truyền thừa hạch tâm, công pháp đỉnh cấp của tông môn lớn. Từ nhỏ đã dùng dược thảo thay đổi thể chất, các loại linh đan diệu dược hoàn toàn có thể coi như cơm ăn.

Cho dù bọn họ ngu ngốc đến như heo, mỗi ngày hết ăn lại nằm, cha mẹ của bọn họ đều có thể đưa bọn họ tăng lên đến ít nhất là Ngưng Mạch kỳ.

Đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc chính là nhân vật đỉnh cấp nhất trong những người này, là đại biểu của bọn họ.

Trận chiến của mình với Phương Khải, đã không chỉ đại biểu cho đám người bọn họ, mà là đại biểu cho võ giả ba mươi sáu nước tràn ngập tự ti đến tận xương, tuyên chiến hướng đệ tử tông môn lớn.

Những đệ tử Thất Huyền cốc kia, hò hét cổ vũ điên cuồng như thế chính là muốn Phương Khải hung hăng giẫm mình xuống, trong lòng bọn họ võ giả ba mươi sáu nước chính là nên kém cỏi như vậy, nên là ăn mày chờ bọn họ bố thí. Bọn họ sao có thể dễ dàng cho phép một võ giả ba mươi sáu nước vượt qua bọn họ, giẫm lên bọn họ, xâm phạm cảm giác ưu việt và tôn nghiêm từ bẩm sinh?

Hít sâu một hơi, biểu tình của Lâm Minh trở nên nghiêm túc. Đã từ rất lâu, hắn chính là một thành viên của võ giả bình dân, nếu không phải ngẫu nhiên chiếm được cơ duyên bằng trời, hắn hiện tại cũng giống như bọn họ, vì mấy chục lượng vàng mà vào sinh ra tử trong rừng rậm hung thú, liều mạng tu luyện không tiếc thân thể để lại thương ngầm, thậm chí ngay cả một bộ công pháp ra hồn đều không tìm được!

- Trận chiến này, ta nhất định phải thắng, hơn nữa phải thắng đến vẽ mặt, thắng để tranh ra một hơi!

Lâm Minh nắm chặt tay, hô hấp của vi tế bào toàn thân điều tiết đến cùng một tần số, năm ngàn luồng chân nguyên chấn động ngưng tụ trên nắm tay, hoàn mỹ dung hợp với lôi đình lực.

Lúc này trọng tài còn chưa tuyên bố so tài bắt đầu, Phương Khải chú ý tới lưu động chân nguyên trên người Lâm Minh, cười nhạo:

- Khẩn trương rồi sao? Chuẩn bị trước cũng sẽ không thay đổi kết quả gì! Kỳ thật ngươi căn bản không cần chuẩn bị, sau khi khai chiến ta nhường ngươi ba chiêu! Ngươi có đầy đủ thời gian ra tay.

Lâm Minh lạnh giọng nói:

- Không cần nhường nhịn!

- Ha ha. Đối mặt với võ giả ba mươi sáu nước như các ngươi, nếu như ta ba chiêu đều nhường không nổi, còn làm đệ tử thân truyền gì nữa?

Lực xuyên thấu của giọng nói Phương Khải rất mạnh, mơ hồ phù hợp quy tắc nào đó của trận pháp, dù trong sân thi đấu tiếng hò hét rung trời cũng rõ ràng truyền vào trong tai người xem.

- Phương Khải tuyệt vời!

- Nhường hắn ba chiêu! Cho hắn biết cái gì gọi là chênh lệch!

- Tên nhà quê đến từ nông thôn, cút về nhà ăn cơm đi! Còn muốn xông mười hạng đầu, không đái ra tự soi xem mình là đức hạnh gì, ngươi xứng sao?