Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 104




Bạch Lâu thi triển chú ngữ triệu hồi, chú ngữ này vốn đã rất mạnh, chưa kể Bạch Lâu còn mượn một chút linh lực của Tiêu Bắc… trong chốc lát, khu rừng nổi lên hắc phong. Hắc phong giống như được lực lượng nào đó dẫn dắt , ào ào lao tới, trong gió tựa hồ còn cuốn theo cái gì đó.

Tiêu Bắc lùi lại, cùng Cổ Lỗ Y, Fanny và Nhiêu Anh đứng sau lưng Lam Minh.

Bọn Lam Minh đứng bốn góc, chớp mắt một quả cầu màu đen ngưng tụ giữa trung tâm xoay tròn không ngừng, tốc độ rất nhanh. Viên cầu dần biến mất, một bóng người màu trắng dần hiện ra.

Đó là một linh hồn mặc quần áo màu trắng, tóc đen rối tung rũ xuống, mặt đen thui, chỉ nhìn thấy nhãn cầu màu trắng đang chuyển động, cúi đầu tựa hồ rất khẩn trương, thỉnh thoảng giương mắt nhìn mọi người một cái, cuối cùng lại nhìn Nhiêu Anh.

Nhiêu Anh nhìn nó, cùng hắn đối mặt… Hai người đều có thần sắc vô cùng kì quái, Nhiêu Anh như thế nào, quỷ hồn cũng như thế.

Hi Tắc Nhĩ hạ chú ngữ lên nữ quỷ, khiến cô ta bất động không thể nhúc nhích. Nữ quỷ khẩn trương chuyển động tròng mắt, nhìn mọi người: “Các anh là ai? Thả tôi ra!”

Thanh âm khàn khàn.

Tiêu Bắc giật mình: “Nha, có thể nói chuyện à?”

“Không, cô ta ta không thể nói chuyện.” Hi Tắc Nhĩ lắc đầu: “Bất quá cô ta có linh lực nên mọi người có thể nghe thấy suy nghĩ của cô ta, nhưng Nhiêu Anh không nghe được.”

“Cô gọi bọn họ tới bắt tôi? Cô muốn tôi chết sao? !” Quỷ hồn đối Nhiêu Anh hét to: “Cô là kẻ xấu xa, kẻ phản bội, tôi đã giúp cô giết chúng mà!”

Mọi người cảm thấy rất không thích hợp, Tiêu Bắc thử dùng linh lực nói chuyện với ả: “Cô là ai, tại sao lại quấn lấy Nhiêu Anh, hại chết những người xung quanh bà ấy? Giúp bà ấy giết họ là có ý gì?”

“Là cô ta nói rất hận bọn họ ! Là cô ta nói tôi làm vậy có thể giúp cô ta vui vẻ!” Quỷ Hồn có vẻ vô tội: “Bọn họ quả thực đã phản bội cô ta, làm cho cô ta thương tâm, cảm giác bị phản bội so với chết thống khổ hơn nhiều!”

“Cái gì?” Mọi người đã dưỡng thành thói quen với chuyện đột nhiên bị đảo ngược, người xấu nhất cuối cùng lại thành người tốt nhất… Quỷ hồn này hẳn là có quan hệ không đơn giản với Nhiêu Anh, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của bà.

“Cô có quan hệ gì với bà ấy?” Tiêu Bắc hỏi.

“Tôi là bạn tốt nhất của cô ta.” Quỷ Hồn đột nhiên nói: “Chúng tôi là hàng xóm từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, tôi tên Trầm Hoa “

Sau đó nữ quỷ gọi Trầm Hoa bắt đầu kể cho mọi người chuyện của Nhiêu Anh và cô lúc nhỏ.

Hai người đều là sinh ra trong nhà bình thường, Nhiêu Anh rất đẹp, Trầm Hoa thì chỉ bình thường… Hai người biết nhau từ nhỏ, thân như hình với bóng.

Hai người cùng thi vào một trường cao trung trường nữ sinh, cùng cấp nhưng bị phân đến ký túc xá khác nhau, mặc dù như vậy… hai người vẫn luôn cùng nhau ăn cơm cùng nhau ra ngoài, thân thiết còn hơn chị em ruột.

Một ngày nào đó, Nhiêu Anh bị một thầy giáo trong trường quấy rối, lừa vào rừng với ý đồ bất chính… Trầm Hoa cứu Nhiêu Anh, trong lúc hỗn loạn cô bị gã thầy giáo kia dùng đá đập chết .

Nhiêu Anh thống khổ vô cùng, rồi bị rối loạn thần kinh, phải nhập viện một thời gian, một năm sau mới có thể đến trường. Trong trường rất nhiều người đều biết chuyện của cô, tự biết khôngcóthể kích thích cô nên ai cũng không nhắc tới sự kiện kia.

Nhiêu Anh mỗi ngày đều vào rừng chốc lát, cô luôn cảm giác Trầm Hoa đang đứng ở kia.

Cứ vậy không lâu sao, Nhiêu Anh thật sự nhìn thấy Quỷ hồn của Trầm Hoa trong rừng. Cô chỉ lẳng lặng ngồi cùng Nhiêu Anh, lơ lửng, có khi có thể nhìn thấy, có khi lại không. Nhiêu Anh biết cô muốn nói chuyện với mình nhưng cũng nhanh chóng nhận ra cô không thể nói chuyện.

Nhiêu Anh rất muốn dẫn cô theo mình nhưng Trầm Hoa có vẻ sợ, không dám ra khỏi cánh rừng. Nghe nói Quỷ Hồn đều là như thế, chết oan ở đâu thì không thể rời khỏi đó.

Nhiêu Anh không yên lòng. Sau này có một ngày cô đi dạo phố, đi ngang qua một cái quầy tướng số, nghe nói là có thể đoán mệnh. Mọi người trong lúc vô tình nói đến chuyện trường có ma, quỷ nhập vào người đại loại vậy. Bà thầy bói nói ở ngoại ô thành phố S có một pháp sư, hắn biết rất nhiều, có thể giao tiếp với Quỷ Hồn.

Nhiêu Anh đột nhiên nghĩ đến có khi nào ông ta có cách có thể cứu Trầm Hoa hoặc là có thể giúp cô đưa Trầm Hoa ra?

Vì vậy, Nhiêu Anh đi thật lâu, rốt cuộc cũng tìm được lão thầy bói kia.

Nhà lão pháp sư trong hẻm, đã rất già, nghe ý nguyện của Nhiêu Anh thì nói cho nàng biết hai trăm ngàn có thể chỉ cho cô một cách đem Quỷ Hồn vĩnh viễn mang bên người.

Nhiêu Anh dĩ nhiên đồng ý. Cách lão thầy bói chỉ cho cô cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng máy chụp hình chụp quỷ hồn lại, như vậy Quỷ Hồn có thể nhập vào tấm ảnh. Bởi vì trên tấm ảnh là ảnh rừng cây, nên Quỷ Hồn tuy không rời khỏi nơi mình chết nhưng vẫn có thể tùy thời tùy chỗ đi theo. Dần dà, sau khi Quỷ Hồn tiếp xúc người một thời gian dài có thể hấp thu một ít linh lực, có thể dần dần tự do hành động.

Nhiêu Anh vừa nghe xong vô cùng mừng rỡ, vội đi mượn máy chụp hình chụp Trầm Hoa. Quả nhiên, Trầm Hoa xuất hiện trong hình… Chỉ là ảnh chỉ chụp được một cái bóng mờ mờ, nhìn không rõ mặt, có chút đáng sợ.

Bất quá Nhiêu Anh đã rất thỏa mãn, luôn mang bức ảnh bên người, vì vậy Nhiêu Anh không còn ủ dột nữa, khôi phục cuộc sống bình thường.

Sau đó, cuột sống của Nhiêu Anh trôi qua yên ả, Trầm Hoa cũng luôn hé ra khuôn mặt tươi cười.

Chớp mắt trôi qua một năm, thư viện có thêm một người mới _ cô Lưu. Cô là người rất hoà ái, đối xử với ai cũng rất tốt… đặc biệt là Nhiêu Anh.

Nhiêu Anh cũng vô cùng thân thiết với bà, mỗi lần muốn tìm sách gì cô Lưu đều tìm ra giúp cô.

Đại khái bởi vì Trầm Hoa là quỷ nên Nhiêu Anh rất thích xem truyền thuyết về ma quỷ, truyện kinh dị các loại. Mỗi lần nhập sách mới, cô Lưu đều giúp cô giữ lại vài cuốn, chờ cô tới xem.

Cách biệt tuổi tác giữa hai người không tính là xa, rất nhanh liền trở nên thân thiết, lại bởi vì đều yêu mến văn học nên thường ở lại thư viện đến trưa. Nhiêu Anh tựa hồ tìm lại được cảm giác khi ở cùng Trầm Hoa nên càng lúc càng thích cô Lưu, vả lại cách nói cử chỉ của cô trên vài phương diện rất giống Trầm Hoa.

Cứ như vậy sau đó một thời gian, Nhiêu Anh nhớ tới Trầm Hoa, nhìn vào ánh mắt cô có vẻ rất cô đơn.

Ngày nọ, Nhiêu Anh tới thư viện xem một quyển sách tên là 《Tàn ảnh 》, xem được một nửa thì đến giờ lên lớp. Nhiêu Anh vốn thường dùng ảnh Trầm Hoa để kẹp sách, lần này cũng vậy… chỉ là lần này lúc đi lại quên lấy ra, để quên trong cuốn 《 Tàn ảnh 》.

Ngày đó cũng chính là ngày cô Lưu chết.

Nhiêu Anh nhặt được bức ảnh cạnh thi thể cô Lưu, sở dĩ cô lặng lẽ mang ảnh đi là vì cô biết rõ chuyện này có quan hệ tới Trầm Hoa… thần sắc Trầm Hoa cũng nói cho cô biết, cô không thích Nhiêu Anh thích người khác! Cô ghét bị người khác thay thế.

Sau đó, Nhiêu Anh an phận hơn, lúc nào cô cũng nhìn Trầm Hoa, cảm thấy như vậy cũng không phải biện pháp. Mặt khác, đối cái năng lực có thể giết người của Trầm Hoa cũng có chút sợ hãi, cô cũng không phải không có bạn bè… nên cô vẫn luôn cư xử cẩn thận.

Đêm đó thư viện xảy ra hoả hoạn thiêu hủy rất nhiều thứ, không phải giá sách ngày đó cô Lưu chết mà là bàn học bình thường Nhiêu Anh thích dùng nhất.

Cái chết của cô Lưu là một lời cảnh cáo, thiêu hủy bàn của cô là muốn huỷ diệt tất cả những gì cô yêu thích… rất rõ ràng! Trầm Hoa muốn cô tuyệt đối trung thành.

Từ đó về sau Nhiêu Anh không tới thư viện nữa, cũng luôn lặng lẽ… Thẳng đến khi cô quen biết Lưu Thần.

Trong khoảng thời gian kết giao với Lưu Thần, Nhiêu Anh đắm chìm trong hạnh phúc, cảm thấy con người thủy chung vẫn nên kết giaO với con người… Vì vậy, cô quyết định vứt bỏ Trầm Hoa.

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy hành động này của Nhiêu Anh… Nói thế nào nhỉ? ! Chuyện này, có chút không nói nổi, vì hạnh phúc của mình mà phản bội bạn bè… Nếu quả thật không muốn dây dưa với Trầm Hoa thì có thể đi hỏi lão thầy bói kia có cách gì có thể giúp cô rời đi, tìm một cách đơn giản khiến cô từ bỏ…

“Cô ta không phải không nghĩ tới…” Trầm Hoa lại oán độc nói: “Lão già kia nói với cô ta, không có cách. Nếu như bị Quỷ Hồn quấn lấy cả đời cũng đừng mong thoát khỏi, trừ phi chết.”

Chuyện sau đó, cũng tương tương tự những gì mọi người vừa thấy, Nhiêu Anh muốn thoát khỏi Trầm Hoa, mà Trầm Hoa lại uy hiếp cô… sau đó là phát sinh một loạt bi kịch.

Sau khi nghe xong, Bạch Lâu nhíu mày: “Ai nói bị Quỷ Hồn quấn lấy thì không thể thoát khỏi? Muốn thoát có rất nhiều cách.”

“Có thể sao?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.

“Đương nhiên có thể.” Lam Minh chỉ Bạch Lâu: “Bằng không sao lại có quỷ sư?”

“Như vậy à.” Mọi người đã cảm thấy trong đó có nội tình mà.

“Chỗ Nhiêu Anh đến hẳn là phố Quỷ.” Lam Minh suy nghĩ một chút: “Biết phương thức nhốt Quỷ hồn vào ảnh tức là phải có chút nhận thức với Linh giới, mà đã nhận thức Linh giới thì vô luận là ai cũng sẽ không yếu đến mức không biết cách đuổi Quỷ Hồn, trừ phi…”

“Trừ phi là hắn cố ý !” Khế Liêu lạnh lùng nói: “Lưu Thần dùng huyết chú, là phong ấn chú cấp cao nhất, phải trả một cái giá lớn chính là mạng sống… bạn cùng phòng của hắn không phải cũng nói cậu ta đã đi hỏi ai đó sao.”

“Muốn đuổi Quỷ Hồn, không cần thiết phải dùng đến huyết chú.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu: “Tùy tiện bỏ chút tiền tìm một đạo sư trừ tà không cần giỏi lắm cũng có thể đuổi Quỷ Hồn đi, không những vậy Quỷ Hồn còn có thể sớm đầu thai… vì sao lại phải dùng cách thê thảm nhất như vậy?”

“Có người cố ý muốn giết bọn họ?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Là lão pháp sư kia? Vì sao chứ?

“Bắc Bắc, đôi khi làm chuyện xấu cũng không nhất định phải cần lý do.” Lam Minh cười lạnh một tiếng: “Có người trời sinh đã là người xấu.”

“Nguyên lai là như vậy… vì sao tôi lại không nghĩ ra?” Nhiêu Anh nghe Tiêu Bắc thuật lại liền vô cùng khiếp sợ, hận ý với Trầm Hoa cũng tan thành mây khói. Sai quả nhiên là tại mình, tất cả mọi chuyện đều là do mình.

Mọi người thấy bà quá để tâm vào chuyện này, sợ thân thể bà chịu không nổi, quả nhiên… Nhiêu Anh đột nhiên thở dốc.

Trầm Hoa đứng một bên lo lắng nhìn bà, Bạch Lâu bắt mạch cho bà, nhíu mày lắc đầu: “Đến lúc rồi .”

Trầm Hoa ngây ngốc ngồi bệt xuống khóc to: “Cậu cũng muốn đi sao… Cuối cùng cậu cũng muốn bỏ tớ lại một mình.’

Nhiêu Anh nằm ngửa mặt lên trời, mở to mắt, khuôn mặt già nua nhìn bầu trời, tay nhẹ duỗi ra, giống như muốn bắt lấy cái gì. Bạch Lâu khẽ gật đầu với Trầm Hoa, Trầm Hoa đi tới, nhẹ nhàng cầm tay bà.

Bạch Lâu lấy trong túi ra một chuỗi Phật châu cột vào tay hai người, bắt đầu đọc kinh…

Tiêu Bắc khó hiểu nhìn Lam Minh: “Trước kia gặp Bạch Lâu siêu độ chưa bao giờ dùng Phật châu.”

“Đó là duyên phận châu, có thể giúp linh hồn hai người họ sang kiếp sau có thể lại cùng một chỗ, vĩnh viễn làm bạn bè.” Lam Minh vừa dứt lời, giữa không trung chậm rãi bay lên hai luồng sáng mờ ảo hình người _ là hai thiếu nữ xinh đẹp…

Hai thiếu nữ cầm tay nhau, đi vào hắc động xuất hiện trước mặt. Cửa động đóng lại, mọi chuyện đều đã kết thúc

… .

Tiêu Bắc tỉnh lại, nhìn qua…

Trầm Hoa đã biến mất, bức ảnh trên mặt đất chỉ còn lại rừng cây, không còn bóng người… Nhiêu Anh đã qua đời, chỉ là thần sắc của bà rất an tường, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.

Điện thoại Hi Tắc Nhĩ đột nhiên vang lên, là Lucifer gọi cho nó, nói là đã tìm được Lưu Thần. Bây giờ cậu ta đang là một ngôi sao bóng rổ dưới Địa ngục, đã gặp Nhiêu Anh và Trầm Hoa, nghe nói cậu ta vẫn một mực chờ đợi Nhiêu Anh.

Hi Tắc Nhĩ đem tin vui này nói cho Cổ Lỗ Y, hai đứa ôm nhau khóc rống, cảm thấy nhân sinh thật mỹ mãn.

Mọi người cũng thở phào… chỉ là khi nghĩ đến lão pháp sư hại người kia lại cảm thấy không thoải mái.

“Hắn là ai, tại sao lại làm chuyện này? !” Tiêu Bắc rất tức giận.

“Chú ngữ phong ấn hắn chỉ cho Lưu Thần kỳ thật chỉ phong bế một phần sức mạnh của Trầm Hoa, làm cho cô ấy không thể thi triển linh lực ngoài rừng, mục đích chủ yếu là phong bế kí ức của Nhiêu Anh. Như vậy thì sau này dù cho có người tra ra chuyện năm đó cũng không thể tìm được hắn.’’

“Người này thật làm đáng ghét!” Hi Tắc Nhĩ bất mãn: “Thật muốn tìm ra hắn, sau đó diệt trừ!”

“Đồng ý.” Khế Liêu gật đầu: “Lão già hèn mọn bỉ ổi như vậy nói không chừng đã hại rất nhiều người rồi, nhất định phải diệt trừ hắn!”

Mọi người nhất trí, chỉ có duy nhất một phiền toái là _ đi đâu tìm manh mối? Hắn đang ở nơi nào? !

Đang khổ não thì Cổ Lỗ Y ôm nhật ký đến, đưa nhật ký ra trước mặt Tiêu Bắc: “Cô kỉ!”

Tiêu Bắc ngẩn người, sau đó vỗ trán một cái: “A! Đúng rồi, nhật ký sẽ không biết nói dối.” Nói rồi bắt đầu lật xem… thì thấy nhật kí bị mát một phần, trống rất nhiều chỗ.”

“Chậc, cái gì cũng bị giấu đi !” Bạch Lâu thở dài.

“Chú ngữ phong ấn kia không thể giải trừ sao?” Khế Liêu có chút không kiên nhẫn: “Nếu không thì phải tìm tới khi nào.”

Bạch Lâu lắc đầu: “Không thể.”

“Nói không chừng…” Tiêu Bắc cầm bức ảnh lên: “Nếu như Nhiêu Anh mang theo bức ảnh này đến nhà lão pháp sư kia, nói không chừng sẽ để lại đầu mối!”

Mọi người sững sờ, đều gật đầu, cảm thấy đáng để thử một lần!

Tiêu Bắc chạm vào ảnh, bắt đầu cảm giác, đi vào một không gian hắc ám _ lão pháp sư ở đâu, lão pháp sư ở đâu…

Rất nhanh, Tiêu Bắc nhìn thấy khung cảnh đường phố quen thuộc, những con hẻm nhỏ cũ kĩ có đánh số nhà… Tiêu Bắc bước đến trước căn nhà số 13/50… dừng lại.

Đẩy cửa ra, giữa căn phòng hôn ám có một lão già mặc trường bào cổ quái đang ngồi, hắn ngẩng đầu… Tiêu Bắc mở to hai mắt, tướng mạo thật tà ác nha!

—-