Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 131




Đêm đó, Tiêu Bắc ngồi trên giường, một tay mân mê điện thoại chốc chốc lại nhìn một cái, giống như đang đợi điện thoại.

Lam Minh thấy Tiêu Bắc tâm sự nặng nề, cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiêu Bắc vẫn không trả lời, Cổ Lỗ Y ngồi trên đầu giường nhẹ nhàng đưa nôi dỗ Đao Đao ngủ ‘cô kỉ’ một tiêng.

Lam Minh dĩ nhiên không hiểu, xích tới hỏi Tiêu Bắc: “Cổ Lỗ Y nói cái gì?”

“Không có.” Trên mặt Tiêu Bắc có chút xấu hổ: “Tôi mới không sợ.”

“A? !” Lam Minh cảm thấy là lạ, liền hỏi: “Cậu sợ cái gì? Cương thi?”

Tiêu Bắc nhíu mày: “Chúng ta chưa từng đối phó với cương thi, chúng giống cương thi trong phim sao?”

Lam Minh ngẩn người, ngồi trên giường ngửa mặt nghĩ: “Cương thi à, là một loại ma vật cấp thấp, về cơ bản chúng chỉ biết săn nhân loại làm thức ăn, trong Thần Ma được xem như cấp thấp nhất… bất quá cũng có ngoại lệ.”

“Cái gì?” Mấy ngày nay Tiêu Bắc cùng Cổ Lỗ Y xem không ít phim kịnh dị, bởi vậy có chút bóng ma tâm lý, đặc biệt là phim cương thi. Người cắn bị cắn cũng có thể biến thành cương thi, nghĩ tới đây, lại nơm nớp lo sợ hỏi một câu: “Bị cắn cũng sẽ biến thành cương thi sao?”

Lam Minh nhìn chằm chằm Tiêu Bắc một hồi rồi gục xuống cười ha hả.

Tiêu Bắc tức giận, đạp hắn một cước.

“Bắc Bắc…” Lam Minh chỉ vào Tiêu Bắc nói: “Làm gì có cương thi nào dám cắn cậu! Máu của cậu đối với Thần Ma là thuốc bổ nhưng với ác ma yêu vật mà nói thì lại giống thuốc xịt muỗi.”

Tuy Tiêu Bắc nghe có chút không tự nhiên, nhưng cũng thả lỏng một chút: “Thật sao?”

“Ừh!” Lam Minh trở mình, dựa lưng vào gối, vừa mở máy tính lên tra tìm thông tin thôn bỏ hoang vừa nói: “Đúng rồi, cậu đang đợi điện thoại của ai vậy?”

“Bình thường bọn Bạch Lâu hay gọi về.” Tiêu Bắc cũng chui vào chăn, đột nhiên cảm giác có điểm không đúng: “Mắc gì anh lại ngủ trong phòng tôi!”

“Chỗ cậu ấm hơn.” Lam Minh thả Lam ra, cho hắn giãn gân giãn cốt một lát: “Không phải cậu sợ sao, có tôi ở đây sẽ không cương thi nào dám tới gần cậu!”

Tiêu Bắc nghiêng qua liếc hắn, bất quá gần đây quỷ quái hoành hành, quả thực ở cạnh Lam Minh an toàn hơn.

“Cái chúng ta thấy lúc nãy chính là cương thi sao?” Tiêu Bắc nhét Cổ Lỗ Y vào trong nôi, cho nó ôm Đao Đao ngủ, đắp chăn, đặt nôi lên giường sau hỏi Lam Minh: “Mặt trắng bóc, tuy hắn không làm gì, bất quá tôi vẫn cảm thấy rất đáng sợ.”

“Nó chắc là ở cấp thi vương.” Lam Minh thấy đuôi Cổ Lỗ Y còn thò ra ngoài, giúp nó nhét vào, trả lời: “Cương thi bình thường không nhanh như vậy.”

“Ừhm!” Tiêu Bắc cũng cảm thấy vậy: “Trong mấy bộ phim kịnh dị tôi hay xem, cương thi trong nước đều nhảy tưng tưng, cương thi ngoại quốc thì cứng ngắc, người đầy máu với thịt.”

“A.” Lam Minh bật cười: “Là gạt người đó.”

Tiêu Bắc đắp chăn, tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ trên đầu giường.

Lam Minh bị nôi của bọn Cô Lỗ Y chắn tầm nhìn, liền kéo nôi xuống nhét vào trong chăn, như vậy hắn có thể nhìn thấy Tiêu Bắc… Quả nhiên, Bắc Bắc chưa ngủ, đang mở to mắt ngẩn người.

“Còn đang nghĩ đến cương thi?” Lam Minh cười hỏi.

“Đừng nhắc nữa.” Tiêu Bắc khoát tay: “Tôi đang cố xoá nó khỏi đầu đây, đỡ mất công buổi tối lại mơ thấy mấy thứ kì quái.”

“Vậy chúng ta nói chuyện khác đi?” Lam Minh đột nhiên nói.

“Nói chuyện gì?” Tiêu Bắc cảm thấy dời đi lực chú ý cũng là không phải cách tồi.

“Về tương lai.” Lam Minh thấp giọng nói: “Tương lai của hai chúng ta.”

Tiêu Bắc sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên chút xấu hổ: “Tương lai cái gì chứ, cứ như bây giờ đã rất tốt rồi mà.”

“Hiện tại quả thực cũng không tệ lắm.” Lam Minh vươn tay nhẹ nhàng giúp Bắc Bắc vén tóc: “Nhưng cậu cũng biết, những thứ tốt đẹp thường rất ngắn ngủi.”

Tiêu Bắc giật mình, mở to mắt nhìn Lam Minh: “Anh ý gì?”

“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, dĩ nhiên tôi cũng hy vọng có thể vĩnh viễn tiếp tục như vậy.” Lam Minh nở nụ cười: “Nhưng chỉ có những người không có vĩnh viễn mới có thể muốn vĩnh viễn. Trên đời này, cũng không có thứ vĩnh viễn không thay đổi.”

Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói xong, tuy không hiểu ý của hắn lắm, nhưng là trong nội tâm mơ hồ nhận ra điều gì đó… Lam Minh là đang ám chỉ, ngày vui ngắn ngủi, không lâu sau sẽ có đột biến sao? Tiêu Bắc không ngốc, rất nhiều chuyện đã trải qua đều chứng tỏ thế giới hắc ám và thế giới thực tựa hồ cũng không yên ổn. Lam Minh xuất hiện đồng thời cũng kéo đến những thứ khác, bây giờ là những ngày yên ổn ngắn ngủi, nhưng tương lai cuối cùng cũng sẽ bùng nổ.

Đến lúc đó… phải làm gì?

Tiêu Bắc dần dần lâm vào trầm tư, cậu luôn hy vọng, tất cả đều có thể duy trì tình trạng hiện tại không cần thay đổi. Có những người bạn tốt, giúp đỡ người khác, cuộc sống tập thể của EX, đối với Tiêu Bắc từ trước đến nay quen với sự cô đơn đã trở thành một loại thói quen. Tiêu Bắc rất hạnh phúc, cậu không muốn thay đổi.

“Nếu có một ngày…”Lam Minh đột nhiên mở miệng: “Tất cả trở lại như trước khi bắt đầu, cậu nguyện ý không?”

Tiêu Bắc nhìn Lam Minh: “Trước khi bắt đầu?”

“Chính là trước khi tôi quen cậu.” Lam Minh nghiêm túc nói: “Thời điểm cậu còn không biết trên đời này có thần ma.”

Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, ôm nôi: “Cổ Lỗ Y thì sao?”

Lam Minh vô lực: “Cậu chỉ biết Cổ Lỗ Y.”

Tiêu Bắc nở nụ cười, nghiêm túc trả lời: “Tôi không muốn trở lại lúc đó, tôi thích hiện tại hơn.”

Lam Minh ngạc nhiên: “Nếu cho cậu Cổ Lỗ Y, cậu cũng không muốn trở về lúc đó?”

Tiêu Bắc lắc đầu, nằm ngửa ra nhìn trần nhà nói: “Cuộc sống ở EX rất vui vẻ, tôi hy vọng có thể tiếp tục như vầy mãi, cho dù xảy ra thay đổi hoặc trở ngại, tôi vẫn muốn như vậy.”

“Trở ngại có thể sẽ vượt qua cả tưởng tượng của vậu.” Lam Minh nhìn Tiêu Bắc: “Có đôi khi duy trì so với tạo ra khó hơn rất nhiều!”

“Không sợ!” Tiêu Bắc lắc đầu, tựa hồ không chút sợ hãi, dáng vẻ đầy sức sống và tự tin.

Trong mắt Lam Minh hiện lên một tia vui vẻ, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ.

Tâm tình Tiêu Bắc có chút dao động, bởi vì trong đầu đều là chuyện sau này và một ít hình ảnh trước kia, tuy không rõ vì sao Lam Minh đột nhiên lại nói đến chuyện này, nhưng Tiêu Bắc tự nói với mình _ không thể lại thể vô tư nữa, phải có chuẩn bị tâm lý!

Cả đêm trong đầu Tiêu Bắc là một đống thứ loạn thất bát tao, thật vất vả mới ngủ được, lại bắt đầu nằm mơ. Giấc mơ lần này cùng không giống những giấc mơ trước kia, Tiêu Bắc cảm thấy nó chỉ là một cơn ác mộng bình thường _ có người đuổi theo cậu!

Đại khái chắc là do mơ thấy quái mộng nhiều quá, nên đùng một cái gặp mộng bình thường, Tiêu Bắc có chút không quên .

Cuối cùng, cậu nghe thấy có người nói: “Bắc Bắc, đừng đá nữa, có ai đuổi theo cậu à?”

Tiêu Bắc mới giật mình tỉnh dậy.

Lúc tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng, Lam Minh ngồi trên giường, trên đầu gối để một cái laptop, Cổ Lỗ Y ôm Đao Đao bay một bên, vẫy cánh nghiêng đầu vẻ mặt thắc mắc nhìn Tiêu Bắc. Ngoài cửa, Hi Tắc Nhĩ ngồi xổm dưới đất cho đám sói con ăn.

Tiêu Bắc ngồi dậy: “Tôi mơ thấy ác mộng.”

“Biết anh nằm mơ rồi, động tĩnh lớn như vậy mà.” Hi Tắc Nhĩ chậm rãi nói: “Mơ thấy gì vậy?”

“Có người đuổi theo tôi!” Tiêu Bắc nói: “Hoặc là thứ đáng sợ gì đó, cứ bám theo tôi, tôi cũng không dám quay lại nhìn.”

“Có thể do anh bị áp lực tâm lý quá lớn.” Hi Tắc Nhĩ dựa theo cảnh trong mơ phân tích cho Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc xoa cái cổ đau nhức, trong lòng tự nhủ có phải vậy không, hay là… đầu mối?

“Mấy giờ rồi, bao giờ xuất phát?” Rời giường mặc quần áo, Tiêu Bắc hỏi Lam Minh: “Không cần chuẩn bị gì sao?”

“Vừa rồi Trần Vĩ gọi tới, nói là chín giờ sẽ tới, sau đó chúng ta lái xe đi.”

“Ngồi xe cùng Trần Vĩ, vậy Cổ Lỗ Y và Đao Đao phải làm sao?” Tiêu Bắc nhíu mày.

“Hai ta đi thôi, để Cổ Lỗ Y và Đao Đao lại, Hi Tắc Nhĩ cũng ở lại trông nhà.” Lam Minh nói vậy, Cổ Lỗ Y không chịu, ôm chặt Tiêu Bắc không chịu buông, bất mãn trừng Lam Minh, trong miệng líu la líu lo không biết đang khiếu nại cái gì.

Tiêu Bắc cũng hiểu, trời lạnh như vậy, Đao Đao còn nhỏ không thích hợp ra ngoài, để Cổ Lỗ Y chăm sóc bé, còn Hi Tắc Nhĩ trông nhà và chăm đám sói con là hợp lý nhất… chỉ có điều, bắt cương thi, chỉ bọn họ đi sao? !

Mục đích chính của Lam Minh dĩ nhiên là thế giới hai người cùng Tiêu Bắc, nhanh chóng thêm mắm thêm muối nói: “Bắc Bắc, hai ta đi tiện hơn, thêm đám bóng đèn nhỏ đó sẽ vướng chân vướng tay.”

Cổ Lỗ Y dĩ nhiên nghe ra ý trong lời Lam Minh, dám nói nó là bóng đèn!

Chỉ là, Cổ Lỗ Y có tức giận cũng vô ích, bởi vì cuối cùng vẫn là Tiêu Bắc ra quyết định. Lần này chỉ có cậu và Lam Minh hai người đi, những người khác ở lại hết.

Cổ Lỗ Y lần đầu tiên không thể cùng Tiêu Bắc ra ngoài, buồn bực cúi đầu rũ đuôi, ôm chặt tay Tiêu Bắc.

Lam Minh thì ăn mừng trong lòng, rốt cục cũng đá được cái đuôi này đi rồi .

Tiêu Bắc sửa soạn một chút rồi đeo ba lô cùng Lam Minh xuất môn. Cổ Lỗ Y có lẽ là do quá thương tâm, không ra tiễn Tiêu Bắc.

Lúc xe khởi động, Bắc Bắc bám vào cửa sổ xe nhìn lên lầu, không biết Cổ Lỗ Y có thể cho là mình không cần nó không, có chút hối hận, sớm biết như vậy đã mang nó theo.

“Ai, con nít mà, cậu phải cho nó học cách tự lập chứ!”

Lam Minh thấy bộ dáng Tiêu Bắc như thể bị cướp con, đành an ủi: “Một ngày nào đó nó cũng sẽ lớn lên, phản nghịch, trốn nhà thôi mà.”

Bắc Bắc hung dữ trừng hắn, nghiến răng: “Bộ anh cho rằng tất cả con nít trên đời đều bất lương như anh hả!”

“Tiêu Bắc đã là cha à?” Trần Vĩ ngồi phía sau dĩ nhiên không hiểu, chỉ cho là Tiêu Bắc vì tra án mà phải rời khỏi con, có chút áy náy: “Anh còn trẻ như vậy mà đã có con thật tốt, sau này nó lớn lên, anh còn trẻ có thể cùng làm bạn với nó.”

Tiêu Bắc quay lại, thấy cậu ta thần sắc cô đơn nhìn chằm chằm ba lô trong tay, bên trong có đầu Lệ Lệ, có chút tiến hận thay Trần Vĩ. Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, như là hỏi có nên nói chuyện Lệ Lệ là hấp huyết quỷ…

Lam Minh lắc đầu, ý bảo Tiêu Bắc đừng nói, giải quyết chuyện kia trước đã rồi nói sau.

Tiêu Bắc cảm thấy có lý sau đó mở ba lô, muốn lấy đồ uống cho Trần Vĩ, chỉ là đưa tay sờ sờ… không thấy.

Tiêu Bắc khó hiểu, rõ ràng cậu đã bỏ vào ba chai nước chanh để uống trên đường mà. Mở to ba lô ra, nhìn vào trong thì thấy dưới khăn bông lòi ra một cái đuôi quen thuộc, còn có vảy, lắc lắc.

“A…” Tiêu Bắc hết hồn, đẩy khăn ra xem. Quả nhiên, Cổ Lỗ Y mở to đôi mắt tròn xoe ngồi ở chỗ vốn là của ba chai nước chanh, ôm tay Tiêu Bắc cọ cọ.

“Ha…” Tiêu Bắc ngay lập tức cảm thấy an tâm, đành phải nhờ Hi Tắc Nhĩ chăm sóc Đao Đao vậy, đưa tay xoa má Cổ Lỗ Y.

Lam Minh cũng thấy, không thèm nói nữa, tên nhóc này dính thật, dám lén bám theo!

Cổ Lỗ Y thò đầu ra le lưỡi với Lam Minh.

“A!”

Đúng lúc này, Trần Vĩ đột nhiên kêu to, tựa hồ rất kinh ngạc.

Nguyên lai cậu ta vừa trùng hợp nhìn thấy Cổ Lỗ Y trong ba lô trên kính chiếu hậu, nhìn kỹ thì phát hiện nó nhỏ hơn so với con nít bình thường, hơn nữa còn có cánh và vảy.

Tiêu Bắc xấu hổ quay lại nhìn hẳn cậu ta, Trần Vĩ kinh ngạc sau đó hiếu kỳ vươn người tới: “Đây là con gì vậy? Thật đáng yêu!”

“Là rồng.” Lam Minh thấp giọng nói, vừa quan sát thần sắc Trần Vĩ.

Tuy mới đầu Trần Vĩ có chút giật mình, nhưng lại không có vẻ sợ hãi. Lam Minh nghi hoặc, cho dù hiện nay nhân loại văn mình, rất dễ tiếp nhận những cái mới, nhưng nhìn thấy chuyện kì lạ như vậy, cũng không nên chấp nhận nhanh như vậy chứ? !

“Cậu không ngạc nhiên sao?” Tiêu Bắc cũng phát hiện, dù sao vẫn là người lạ, nên đề phòng vẫn tốt hơn, nếu cần thì để Lam Minh xóa kí ức của cậu ta.

“A… có thể là do đã ở cùng Lệ Lệ một thời gian dài, cô ấy rất tin vào một số nền văn hóa thần bí, bản thân tôi cũng tin tưởng trên thế giới này có phi nhân loại tồn tại.” Trần Vĩ thành thật trả lời: “Có đôi khi, tôi thậm chí còn cảm thấy Lệ Lệ cũng không phải là người.”

Lam Minh cùng Tiêu Bắc liếc nhau, thử thăm dò hỏi Trần Vĩ: “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”

“Thật ra Lệ Lệ là một người rất lập dị, cô ấy còn bị thiếu máu nặng, luôn ốm yếu, nhưng khí lực lại lớn hơn so với con gái bình thường nhiều. Lá gan cũng lớn, kiến thức phong phú, biết rất nhiều chuyện lạ.” Trần Vĩ nói, lắc đầu: “Phương diện nào cô ấy cũng xuất sắc đến mức làm người khác phải xấu hổ, tôi thậm chí còn không biết vì sao cô ấy như vậy mà lại thích một người như tôi.”

“Hai người quen biết nhau như thế nào ?” Tiêu Bắc hỏi.

“A, hồi trung học chúng tôi là bạn cùng lới, có một lần trường tổ chức đi dã ngoại leo núi, tôi bị thương, liền bảo mọi người cứ đi tiếp, tôi ở đó chờ. Lệ Lệ nói ở lại cùng tôi, cô ấy bị thiếu máu, rất chóng mặt không muốn leo núi, thế là chúng tôi vừa ngồi chờ vừa trò chuyện với nhau… Lúc ấy tôi nói với cô ấy, ngọn núi này rất giống ngọn núi ở nhà tôi, đặc biệt là những cành cây mọc ngang.”

“Cậu nói với cô ta về nhà mình?” Lam Minh xen vào hỏi một câu.

“Ừh!” Trần Vĩ gật đầu: “Lúc đầu cô ấy có vẻ không có cảm giác gì với tôi, nhưng không biết vì sao, càng nói càng hợp. Từ đó về sau chúng tôi thường xuyên tìm nhau tán gẫu. Cuối cùng … tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy, sau đó tỏ tình, khi đó tôi chính là kẻ thù của nam sinh toàn trường đó, hắc hắc.”

Lam Minh cùng Tiêu Bắc nghe xong đều nhíu mày _ Dương Lệ lệ quả nhiên là vì quê Trần Vĩ mới hẹn hò với cậu ta sao?! Rốt cục một thôn nhỏ thâm sơn cùng cốc như vậy có thứ gì đó hấp dẫn cô ta?

Cổ Lỗ Y thấy Trần Vĩ đã thấy mình, liền dứt khoát bay ra hoạt động, lại chạy tới cô kỉ hai tiếng bên tai Tiêu Bắc. Nó đang nói, lúc ấy Dương Lệ Lệ ngồi chờ cùng Trần Vĩ trên sườn núi có thể là do muốn hút máu hắn. Hấp huyết quỷ mà xuất hiện hiện tượng thiếu máu vô cùng nguy hiểm, vừa thấy máu sẽ rất khó kiềm chế.

Tiêu Bắc cũng gật đầu đồng ý suy nghĩ này, trong đầu lại nghĩ tới Khế Liêu… Bất quá nếu như cái cương thi kia có thể dễ dàng giải quyết Dương Lệ Lệ thân là hấp huyết quỷ, thì chắc cũng không phải hạng người hời hợt mới phải.

“Đúng rồi.” Lam Minh hỏi tiếp: “Trước khi cậu dẫn Dương Lệ Lệ về nhà, cô ta có hỏi cậu chuyện về thôn bị bỏ hoang không?”

Trần Vĩ sửng sốt, ngây người suy nghĩ một chút, nhíu mày: “Anh nhắc tôi mới nhớ… đúng là có.”

“Cô ta hỏi cậu những gì?” Tiêu Bắc hỏi: “Cậu cố nhớ chi tiết, sẽ có lợi cho điều tra chuyện năm đó.”

“Ừm, cô ấy đặc biệt hứng thú với thôn bỏ hoang!” Trần Vĩ nói: “Chúng tôi cũng thường đến những thôn bỏ hoang khác để quay phim.”

“Vì sao một nữ sinh lại có hứng thú với thôn bỏ hoang?” Lam Minh hiếu kỳ: “Cậu không hỏi cô ấy sao?”

“Tôi có hỏi, cô ấy nói… thôn bỏ hoang rất đẹp, trong chúng có rất nhiều chuyện xưa.” Trần Vĩ cười cười: “Mấy năm đó, chúng tôi vẫn còn trẻ, rất ngây thơ.”

“Trước đó các cậu còn đến những thôn bỏ hoang nào?” Tiêu Bắc hỏi Trần Vĩ, vừa nói chuyện với Bạch Lâu ở xa, hỏi anh về chuyện làng bỏ hoang và Hấp huyết quỷ.

Bạch Lâu đang điều tra lịch sử thôn trang kia.

“Chúng tôi đến rất nhiều thôn bỏ hoang, hơn nữa phần lớn đều là những nơi có truyền thuyết quỷ quái.” Trần Vĩ cười khổ: “Tôi đã khuyên cô ấy không nên ám ảnh bởi những thần thoại kia như vậy, mà cô ấy lại không nghe.”

“Vậy, thôn bỏ hoang chỗ cậu có chuyện quỷ nào không?” Lam Minh vừa hỏi một tiếng, thần sắc Trần Vĩ trên mặt khẽ biến, khẳng định còn có điểm giấu diếm, truy vấn: “Cậu cũng nói tin tưởng thế giới này có tồn tại của phi nhân loại, như vậy cậu nên nói hết tất cả những thứ mình biết cho chúng ta, nếu không rất khó điều tra nguyên nhân cái chết của bạn gái cậu. “

Trần Vĩ do dự một lúc lâu, mới nói: “Quả thật là có một truyền thuyết, không phải ai nói cho tôi biết mà là tôi nghe lén.”

Lúc này, Tiêu Bắc thấy Bạch Lâu gửi một tin nhắn tới: “Bắc Bắc, cái thôn kia vị trí cổ quái, nhiều khả năng sẽ có lão thi, nhất định phải cẩn thận!”

Tiêu Bắc nhíu mày, nhìn Lam Minh: “Lão thi?”

Lam Minh nghe được cũng chau mày.

“Sao các anh biết?” Trần Vĩ nghe thấy hai chữ “Lão thi” vột vàng nói: “Đúng là truyền thuyết về lão sư, kiến trúc ở đó đều do lão sư tạo ra.”

Tiêu Bắc cùng Lam Minh ngu ngơ _ lão thi… hay lão sư?