Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 54: Âm mưu của xà tộc, hành động săn bắt của lam minh… lực lượng của tiêu bắc




Phía sau cánh cửa đá cẩm thạch là một không gian mờ tối, nhưng thật ra cũng không âm trầm, xa hoa lại lộng lẫy, có cảm giác giống như vương cung.

Màu chủ đạo trong đại sảnh là màu đỏ, sắc đỏ như máu, rèn cửa và thảm bằng nỉ đỏ, trên đầu cũng không phải là ánh đèn, mà là ánh nến.

Miêu Tiêu Bắc chú ý thấy xung quanh bày rất nhiều giá cắm nến, còn có một đống đồ cổ kiểu Trung hoặc Âu thức bày ra thành một bãi lộn xộn. Thưởng thức của người này xem ra rất kỳ lạ, ít ra Miêu Tiêu Bắc nghiên cứu nửa ngày, thì cũng nhìn ra được sự xa hoa, ở đây trông giống một viện bảo tàng hay kho báu vật chưa từng được sắp xếp, tuy rằng mọi thứ rất sạch sẽ.

Có điều Miêu Tiêu Bắc chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ, cho nên không thấy đáng sợ một chút nào, cậu thật ra rất an tâm, chỉ là không thấy được những người khác.

Tiêu Bắc đi vào đại sảnh, chân vừa bước lên tấm thảm dày mềm mại, chợt nghe phía sau “Rầm” một tiếng, hầu gái trông có vẻ hiền lành kia đã đóng cửa lại, động tác lần này dị thường mạnh tay.

Kể từ đó, Miêu Tiêu Bắc bị lưu lại một mình trong đại sảnh.

Cậu cũng không tùy tiện đi lại, dù sao nơi này có nhiều đồ cổ như vậy, có thể từ từ xem cho qua thời gian.

Chỉ là, Tiêu Bắc có chút nghi hoặc, tại sao lại không có những người khác? Lão Dương bọn họ không biết có tới đây không, hay là xảy ra chuyện gì… Nghĩ tới đây, không khỏi có chút lo lắng.

.

Cảnh Diệu Phong đã cài vài thứ trên một cúc áo sơ mi của cậu, ở giữa có một cái máy nghe lén và camera loại nhỏ, có thể phát tín hiệu, để những máy theo dõi trên xe thu được. Mọi người dừng xe bên dưới lầu, cùng nhau thông qua máy giám sát xem tình huống bên trong, phạm vi nhìn cũng gần như Miêu Tiêu Bắc.

“Căn phòng này xây dựng rất kỳ lạ.” Khế Liêu nhíu mày, “Giống như nấm mộ, yêu quái này thưởng thức đặc biệt ghê.”

“Không phải đã nói còn gọi những người khác sao?” Phong Tiểu Vũ giữ Cổ Lỗ Y, cùng nhau xem màn hình.

“Cô kỷ kỷ.” Cổ Lỗ Y bởi vì không nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc, cho nên rất nôn nóng.

Phong Tiểu Vũ nhẹ nhàng vuốt đầu nó, bảo nó đừng nóng vội.

Lam Minh vẫn đứng ngoài xe, dựa vào cửa sổ xe, một tai cài earphones, nghiêng đầu, quan sát tình hình bên trong qua màn hình giám sát, chuẩn bị một khi có đột biến thì lập tức xông vào cứu Miêu Tiêu Bắc.

Nhưng đợi mãi hồi lâu, trước mắt vẫn là một căn phòng chứa đồ cổ, cũng không có ai đến.

.

Miêu Tiêu Bắc ở trong phòng chờ đến nôn nóng, vươn tay nhìn đồng hồ, đã sắp bảy giờ rồi, sao còn chưa có người đến?

Ngay khi kim chỉ đúng bảy giờ, đột nhiên nghe vài tiếng “Thùng thùng”, vài mảnh gỗ trên vách tường một bên mở ra dọa Miêu Tiêu Bắc nhảy dựng, đồng thời, có vài con búp bê và chim máy đi ra báo giờ… Thì ra được cài chuông báo.

Miêu Tiêu Bắc vừa thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe được phía sau truyền đến một giọng nói, “Đợi lâu.”

Tiêu Bắc nghe giọng nói âm trầm phía sau vang lên, cả kinh nhảy dựng, quay phắt lại, chỉ thấy một cái bóng cao lớn xuất hiện, phạm vi gã ta đứng vừa lúc chặn hết ánh nến, cho nên cả người có vẻ âm trầm dị thường.

Miêu Tiêu Bắc vô thức lui sang một bên, đụng vào chiếc bàn phía sau, “Rầm” một tiếng, đồ cổ trên bàn rơi xuống đầy đất, may là trên mặt đất có trải thảm dày, đồ cổ đa phần lại là dụng cụ vàng bạc, cho nên rơi xuống đất cũng không có vỡ.

Miêu Tiêu Bắc hít sâu một hơi, lúc này thấy rõ trước mắt chính là Balaja thì liền nói tiếng xin lỗi, rồi ngồi xổm xuống nhặt lên, Balaja nói, “Ách, là tôi xin lỗi mới đúng, làm cậu sợ rồi, không cần nhặt, giữ lại để người ở thu dọn là được rồi.”

“Không có việc gì.” Miêu Tiêu Bắc vươn tay nhặt lên một thứ, nhưng lại thấy trên nắp ấm trà bằng bạc đó, có một vài đốm đen lấm tấm. Cậu khẽ nhíu mày, cái này hình như là dịch thể nào đó bị bắn tung tóe lên. Miêu Tiêu Bắc trong lòng phát lạnh, đây có vẻ là vết máu…

Nhưng Miêu Tiêu Bắc vẫn tương đối bình tĩnh, đặt ấm trà lên bàn, cũng không nhiều lời, đồng thời, cậu cũng chú ý tới tấm thảm màu đỏ kia, có một nơi màu sắc không giống những nơi khác, dường như màu đậm hơn một chút, màu đã chuyển sang đỏ đen… Vết máu…

Sắc mặt Tiêu Bắc lập tức trắng bệch, quay đầu lại thì thấy cặp mắt nâu hồng, con ngươi như của loài rắn đang quan sát mình, một lát sau gã mới bật cười, nói, “Không cần sợ, đó không phải máu người.”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt.

Balaja mở ra một cái hũ bằng vàng bên cạnh, trong đó truyền ra một mùi rượu thơm.

“Là hương vị của huyết tửu.” Balaja vói tay vào hũ lấy ra hai ly rượu, mình tự lấy một ly, đưa Miêu Tiêu Bắc một ly, nói, “Đây là rượu nho sản xuất theo kỹ thuật ngày xưa, bên ngoài thoạt trông như máu, hương vị thơm tho cũng rất có dinh dưỡng.” Nói rồi nâng ly nhẹ nhàng chạm ly với Miêu Tiêu Bắc, cười nói, “Vì sức khỏe.”

Miêu Tiêu Bắc xấu hổ giơ ly rượu lên, tự nhủ tôi không muốn uống, ai biết trong này là cái gì.

Balaja uống xong ly của mình, thấy Miêu Tiêu Bắc còn đứng ở nơi đó, cười cười tiếp nhận chiếc ly trên tay cậu, uống cạn, buông hai ly xuống rồi mời Miêu Tiêu Bắc đến sofa ngồi.

Đây là chiếc sofa dài nhất mà Miêu Tiêu Bắc từng thấy.

.

Một bên khác, qua hình ảnh truyền đến từ màn hình giám sát, Phong Tiểu Vũ tấm tắc, “Em nói, sofa này còn dài hơn cả chiếc của Phantom a.”

“Thì đó.” Đầu bên kia Bạch Lâu thêm vào một câu, “Nếu không làm sao Balaja ngủ được, gã đó là rắn.”

Phong Tiểu Vũ rụt cổ lại, nói, “Bạch Lâu, anh lạnh lùng quá nha.”

Nhưng nhìn lại, chỉ thấy Sesier tựa vào chiếc ghế dựa gần đó rầm rĩ cười.

Long Tước có chút lo lắng mà nói, “Sesier, nụ cười của ngươi không phải di truyền của gia tộc đó chứ?”



Lam Minh đứng bên ngoài, hắn lúc này không có tâm trạng vui đùa, chỉ tập trung nhìn màn hình, lẳng lặng chờ đợi, Khế Liêu cũng ra bên ngoài, Tiếu Hoa và Cảnh Diệu Phong hút thuốc ở ven đường.

Thấy Lam Minh nôn nóng, Khế Liêu nhẹ nhàng vỗ vai hắn nói, “Yên tâm đi, chỉ là một con rắn thôi mà.”

Lam Minh gật đầu.

Trong xe, Phong Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn đang mải châu đầu nhìn camera phía sau, khó hiểu, “Hai chị hôm nay bị gì vậy? Đau họng sao? Bình thường không phải líu ríu liên tục sao?”

“Hứ, đừng ồn!” Phong Danh Vũ đẩy Phong Tiểu Vũ một cái, “Một lát có đặc sắc!”

“Cái gì đặc sắc a?” Phong Tiểu Vũ thắc mắc.

“Tiêu Bắc sắp bị trêu ghẹo a!” Huệ Tư Mẫn nói, “Ánh mắt của xà vương kia có thể dễ dàng nhìn ra!”

“Ánh mắt thế nào?” Phong Tiểu Vũ không rõ.

“Chính là cái loại ánh mắt muốn ăn thịt ngươi này nha!” Phong Danh Vũ kích động, cùng Huệ Tư Mẫn tiếp tục xem.

Bạch Lâu khẽ nhíu mày hỏi, “Hai người không phải đi theo chủ nghĩa Lam Bắc sao? Tiêu Bắc bị người khác ngoài Lam Minh đùa giỡn sao lại hưng phấn thế a?”

“Cái này không giống.” Huệ Tư Mẫn cười tủm tỉm xua tay, Phong Danh Vũ cũng gật đầu, “Loại này gọi là phúc lợi thêm vào, ha hả!”

Bên ngoài, Lam Minh có chút đứng không nổi, Khế Liêu cười gượng, “Mấy bà cô đó từ trước tới nay vẫn hay nói bậy.”

“Vậy cũng không chắc a.” Sphinx ở một bên ồn ào, “Bắc Bắc nhìn ngon như vậy, rất có lực hấp dẫn với người bình thường, hơn nữa bản thân loài rắn mang tính ***, woa, lỡ như nổi lên thú tính.”

“Nói bậy cái gì đó.” Lam Minh nổi nóng, giơ chân đá Sphinx, “Cho ngươi nói bậy!”

“Nha a!” Lúc này, chợt nghe Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ hưng phấn kêu lên, Lam Minh quay đầu nhìn màn hình, chỉ thấy Balaja dựa sát vào Miêu Tiêu Bắc, hầu như muốn dính vào, lúc này lập tức thay đổi sắc mặt, nói với Sphinx đang ai oán nằm sấp một bên, “Đứng lên, đi!”

“Đi đâu a?” Sphinx thắc mắc, những người khác cũng nhìn hắn.

“Đến chỗ nào gần gần một chút mà theo dõi!”

“Đừng đả thảo kinh xà.” Bạch Lâu ló đầu ra nói, “Lão Dương bọn họ còn chưa xuất hiện, đợi khi Tiêu Bắc tra ra đầu mối thì hãy hành động.”

“Đúng!” Phong Tiểu Vũ gật đầu, “Bắc Bắc rất lưu ý đến lão Dương, lỡ như ông ấy xảy ra chuyện gì, Bắc Bắc sẽ tức giận.”

Lam Minh cau mày, ngồi lên Sphinx nói, “Ta chỉ cần đến nơi nào gần hơn thì có thể trực tiếp cảm ứng, không cần ở nơi này lo lắng suông.”

Nói xong, cầm một cái earphones đút vào tai, vừa ngồi trên Sphinx cùng nhau bay đến biệt thự, vừa nghe đối thoại trong earphones.

.

Sau khi ngồi lên sofa, Tiêu Bắc nhìn nhìn Balaja hỏi, “Sao… không phải nói còn có lão Dương và Nhạc Dương sao? Bọn họ không tới?”

Balaja cười cười nói, “Xin lỗi, là tôi giở trò thôi.”

Tiêu Bắc sửng sốt, không hiểu gì mà nhìn gã.

“Tôi quả thật có mời lão Dương, bảo lão Dương gọi điện cho cậu, nhưng sau đó tôi lại hẹn thời điểm khác, nói có tình hình đột xuất, lão Dương vốn định thông báo cho cậu, nhưng tôi nói để tôi gọi cho, tự mình xin lỗi cậu.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, không quá hiểu, vậy tin nhắn của lão Dương là chuyện gì xảy ra.

“Ngày đó tôi mượn cớ nói cậu có thể thấy số lạ sẽ không nghe, nên mượn điện thoại lão Dương, đồng thời giở vài mánh khóe, gửi cho cậu vài tin nhắn.” Balaja nói, từ trong túi lấy ra một cái SIM điện thoại, giao cho Miêu Tiêu Bắc nói, “Giúp tôi trả cho lão Dương đi, nói là tôi lấy để đùa một chút, mong ông ấy đừng tức giận.”

Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng hiểu, bỏ SIM vào trong túi, tâm cũng an hơn một chút, xem ra lão Dương không có việc gì, đương nhiên, nếu như Balaja không nói dối.

Balaja thấy Miêu Tiêu Bắc hình như không quá tin tưởng mình, bèn nói, “Nếu cậu không tin, có thể gọi cho lão Dương xác nhận lại.”

Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, vì an toàn, liền gọi một cuộc điện thoại cho lão Dương, không bao lâu, có người bắt máy, là vợ của lão Dương.

“Chào cô, lão Dương có nhà không?” Tiêu Bắc hỏi.

“Đang tập thể hình, để cô đi gọi cho cậu.”

Rất nhanh, lão Dương tiếp điện thoại, còn thở hổn hển, “Tiêu Bắc a?”

“A, lão Dương.” Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ cũng may lão Dương không xảy ra chuyện gì.”

“Cậu biết bữa tiệc của Balaja đã hủy rồi chứ, ông ấy đã báo cho cậu chưa? Điện thoại tôi có vấn đề!”

“Dạ, tôi biết rồi.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Vậy thôi, tạm biệt.”



Tùy ý trò chuyện vài câu, Miêu Tiêu Bắc liền cúp điện thoại, nh́n lại, chỉ thấy nụ cười cứng nhắc của Balaja.

Trước mắt nhoáng lên một cái, Miêu Tiêu Bắc thấy được cái bóng rắn rất lớn, đầu rắn hình tam giác, trên mặt có nụ cười giảo hoạt.

Vô thức nhích về phía sau, Tiêu Bắc có chút khẩn trương.

“Ha hả.” Balaja dường như không thèm để ý, tự nói tự cười, “Không cần sợ, tôi biết, cậu có thể thấy hình dạng thật của tôi.”

Balaja vừa nói ra, tất cả mọi người trong xe sửng sốt, ngay cả Miêu Tiêu Bắc cũng giật mình không thôi, Balaja cư nhiên thừa nhận mình là xà tộc?

“Tiêu Bắc, cậu có năng lực thần kỳ, đúng không?” Balaja đến gần cậu một chút, thấp giọng nói, “Tôi chú ý tới cậu đã rất lâu rồi, cậu không phải người bình thường.”

Miêu Tiêu Bắc cười gượng hai tiếng, “Ha hả… Tôi không hiểu lời ngài cho lắm.”

“Chậc chậc.” Balaja lắc đầu, vươn một ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc, “Đừng nói dối tôi Miêu Tiêu Bắc, tôi cũng không phải nhân loại, hơn nữa tôi là kẻ sống sót của một thời đại xa xôi, kẻ thừa kế duy nhất trên thế giới, tình cảnh của cậu tôi rất rõ ràng, đương nhiên tình cảnh của tôi, cậu có thể hiểu mà, đúng không?”

Miêu Tiêu Bắc không nói, cậu không quá rõ Balaja muốn giải thích thêm tới khi nào, cho nên đành chờ gã tiếp tục nói.

Balaja thấy Miêu Tiêu Bắc dường như có dấu hiệu buông lỏng, bèn tiếp tục, “Hay là chính cậu đến tột cùng cũng không biết mình có tiềm lực như thế nào, nhưng tôi rất rõ.”

Tiêu Bắc nhìn nhìn gã, Balaja vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay Miêu Tiêu Bắc.

.

“Ai nha, nắm rồi nắm rồi!” Phong Danh Vũ kích động kêu lên.

“Tiêu Bắc, phản kháng nha!” Huệ Tư Mẫn ồn ào, “Chúng tôi muốn xem bá vương ngạnh thượng cung và anh hùng cứu mỹ nhân nha!”

Bọn Phong Tiểu Vũ liếc nhìn nhau, cũng may Lam Minh không ở chỗ này.

Nhưng lúc này tâm tình của Lam Minh có thể nói là ác liệt tới cực điểm rồi, hắn ngồi trên lưng Sphinx nghe đoạn đối thoại của Balaja trong earphones, hận đến nghiến răng, tên này chán sống rồi! Sphinx xoay quanh khắp vùng trời trên biệt thự, bao quát từ bên trên, hắn phát hiện một vấn đề… Trên đỉnh của cổ mộ này, có vẽ một vài hoa văn kỳ lạ.

“Lam Minh, ngươi xem bên dưới là cái gì?” Sphinx hỏi.

Lam Minh cúi đầu.

Trần nhà của biệt thự này giống như một cái nắp, nửa hình cung tròn, màu đen tuyền, bên trên vẽ hoa văn cổ quái màu trắng. Hoa văn này rất rắc rối, bất quá lộ ra một cỗ tà khí.

Lam Minh lấy điện thoại cầm tay ra, chụp lại hoa văn trên đó, gửi cho Bạch Lâu.

Bạch Lâu cầm điện thoại di động nhìn một chút thì cũng ngẩn người, tải vào máy vi tính, mở ra cho mọi người xem.

Long Tước vuốt cằm quan sát một lúc lâu, hỏi Sesier, “Đây là phù chú triệu hoán nào đó sao?”

Sesier lắc đầu nói, “Trước đây ta chưa từng thấy loại phù chú này, có điều trông phức tạp như vậy, hẳn là cấp bậc cao nhất, loại phù chú này không có thần lực siêu cường căn bản không thể mở ra!”

“Balaja đang làm gì đó?” Lúc này, Phong Danh Vũ hỏi một tiếng, mọi người tiến tới xem.

Bên trong màn hình, chỉ thấy hai tay Tiêu Bắc bị Balaja nắm lấy.

Balaja luôn miệng nói, huyên thuyên không biết nói cái gì, hình như đang niệm chú ngữ.

“Phong ấn chú!”

Chính lúc này, Domi ngồi yên một bên không nói vội lên tiếng, “Là phong ấn chú mạnh nhất!”

“A!” Bạch Lâu hô to một tiếng, “Ký hiệu đó là phong ấn phù! Lam Minh nếu như ở trên không thì rất nguy hiểm, Balaja muốn phong ấn Lam Minh!”

Tất cả mọi người quá sợ hãi, cảm giác như mình đã lọt vào một cái tròng, Khế Liêu và Cảnh Diệu Phong đã thả người tiến vào cổ mộ.

Bạch Lâu vội vã nhắn vào earphones, “Lam Minh, Lam Minh đi mau!”

.

Mà đồng thời, Miêu Tiêu Bắc cảm giác được từng dòng chú ngữ đang vây quanh mình, cậu chìm vào bóng tối không thể nào mở mắt. Song song, cơ thể cậu tuôn ra một cổ lực lượng cường đại, hầu như không thể khống chế. Ngay khi lực lượng này muốn tuôn trào ra, trong nháy mắt, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy cổ tay truyền đến một cơn đau… Cậu mạnh mở mắt!

.

.

_____________________