Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 62




Sau khi tuyên truyền với quy mô lớn, những vụ án cần tới EX đã bắt đầu được sắp xếp, bất quá đa phần đều là một ít vụ nhỏ, ví dụ như nhà ma a, phong thủy không tốt, trúng tà hay đại loại thế.

Bọn Lam Minh đại thể chia tổ đi làm, ba bốn người một tổ, có thể giải quyết chỉ trong một ngày. Sau một tháng, danh tiếng của EX lớn mạnh, online còn xuất hiện một số lượng ảnh cosplay lớn và tập thể fans, đồng thời, vũ kịch mới nhất của Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ cũng khá thành công.

Lam Minh và Khế Liêu quả nhiên là trụ cột chống đỡ EX, bởi vì khí chất khác biệt mà fans vô số.

Domi cũng hoàn toàn thích ứng với cuộc sống của nhân loại, đồng thời bắt đầu tham gia phá án, vô cùng có thực lực.

Trong khoảng thời gian này thu hoạch lớn nhất là Sesier, dưới sự giáo dục nghiêm túc của Long Tước cùng với sự bồi dưỡng của tập thể mọi người trong EX, Sesier đã học được tính toán và khiêu vũ.

Tháng đầu tiên EX nhận được nguồn lợi đầu tiên, tất cả mọi người nhận được tiền lương và tiền thưởng không thấp.

Sesier dùng món tiền này mua một đống quà cáp cho cha mẹ với ông cậu và những thân thích của mình… Vì vậy, mỗi ngày đều có đại thần tiểu thần cảm động tới rơi nước mắt mà xuất hiện trong EX, khích lệ Long Tước giỏi giáo dục, Sesier quả thật là thiên tài nhi đồng vạn năm khó có một người. Vì thế, Long Tước hoàn toàn thành công mà ghi vào sổ tiết kiệm một mỏ vàng, làm quỹ dự trữ của EX.

Tiếu Hoa và Phong Danh Vũ tính tiền mà luôn miệng tấm tắc —— Lucifer này thật phóng khoáng a! Lần đầu tiên thấy có người tới khóc cho tiền.

Lại sau một tháng bận rộn, vụ án tích lũy cơ bản đã phá xong, Bạch Lâu bắt đầu chọn những vụ mới trên diễn đàn.

Mọi người cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.

Buổi chiều ngày hôm đó.

Tiêu Bắc kết thúc huấn luyện, thay đồ thể dục đi tới bên sofa ngồi xuống, cầm máy chơi game, ôm lấy Cổ Lỗ Y đang tập trung hết sức cùng Sesier PK, đặt lên đùi, “Cổ Lỗ Y, mấy ngày nay cưng mê game trên internet lắm phải không.”

“Cô kỷ.” Cổ Lỗ Y một quyền đánh ngã Sesier, trên màn hình xuất hiện một chữ “win” thật to, Cổ Lỗ Y quay sang Sesier làm mặt quỷ, Sesier ném máy bấm muốn lao tới liều mạng với Cổ Lỗ Y.

Miêu Tiêu Bắc tách hai đứa ra, Cổ Lỗ Y bò tới trên đầu Miêu Tiêu Bắc tiếp tục chọc Sesier.

“Hừm, hai đứa này kỳ thật tuổi tâm lý cũng chẳng khác bao nhiêu.” Sphinx nằm rạp trên mặt đất ngáp một cái.

“Sesier.” Long Tước đọc báo ở cách đó không xa, nói với Sesier, “Phong độ a… Phong độ, Cổ Lỗ Y là trẻ con.”

Sesier lập tức thu liễm một chút, ngồi xuống hít sâu một hơi, ưu nhã mà nâng tách hồng trà nhấm nháp, biểu hiện ra một phong thái thong dong cao quý. Long Tước gật đầu, cười nói, “Giỏi.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên Sesier đã bị Long Tước thu phục hoàn toàn rồi a.

Lam Minh tựa trên đệm lông ở một góc sofa, cầm trên tay một bình sữa đang đút cho một chú sói con mập mạp.

Bởi vì ở EX khá an toàn, cho nên hầu như mỗi ba tháng đều có một nhóm sói con mới tới, mọi người cùng nhau nuôi nấng, ba tháng sau sói con sẽ lớn hơn một chút, có thể theo cha mẹ sinh hoạt, trở lại nơi người sói tụ tập.

Phong Tiểu Vũ cầm một tờ báo, nói, “Có phim mới nè, có muốn đi xem không?”

“Cũng tốt a.” Bạch Lâu gật đầu, nhìn quét qua vài tờ tài liệu, “Chúng ta đã lâu chưa nghỉ ngơi rồi, thuận tiện ăn một bữa no đi.”

“Đồng ý.” Khế Liêu gật đầu, “Chúng ta đi chọn phim không có quỷ quái mà xem đi?”

Tất cả mọi người bật cười.

Chính lúc này, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên, sau đó, cửa cảm ứng chậm rãi mở ra, một cô gái còn trẻ đi vào.

Cách ăn mặc của cô khá mộc mạc, đeo kính dung mạo nhã nhặn, rất có khí chất văn hóa, cô đi vào cửa EX, nhìn nhìn bốn phía bố trí xa hoa, có chút khẩn trương hỏi, “Đây… Xin hỏi là EX sao?”

Tất cả mọi người gật đầu, Long Tước hỏi cô, “Xin chào, nơi này là EX.”

“… Chào mọi người, tôi là giáo viên nghệ thuật tại thành phố S.” Cô cười cười với mọi người, nói, “Tôi họ Tào, gọi là Tào Linh.”

“Cô giáo Tào, mời ngồi.” Miêu Tiêu Bắc mời Tào Linh ngồi xuống, mọi người trao đổi ánh mắt, phỏng chừng cô giáo Tào này là tới ủy thác, bèn hỏi, “Cô giáo, có việc?”

“Tôi nghe nói, các anh ở đây có thể giúp người phá án…” Tào Linh có chút khó xử mà nói, “Tôi… có một vụ án đặc biệt, không biết có tính là sự kiện thần bí hay không.”

“Không sao.” Bạch Lâu nói, “Cô có thể nói ra, chúng tôi giúp cô phán đoán một chút.”

“Hm…” Tào Linh gật đầu nói, “Tôi có chút khẩn trương, vốn đang làm giáo viên, không nên tin những điều này, nhưng tôi lại không thể giải thích một cách hợp lý được, cho nên…” Nói rồi Tào Linh từ trong giỏ xách lấy ra một phần tài liệu, “Một khoảng thời gian trước, thành phố S xảy ra không ít vụ án, các vị có biết không?”

Tất cả mọi người ngẩn người.

“Có án mạng?” Long Tước và Miêu Tiêu Bắc liếc mắt nhìn nhau —— Cảnh Diệu Phong lúc nào cũng giữ liên lạc với họ, thật sự có án mạng, không lý nào bọn không không biết.

“Có lẽ là bị bỏ qua.” Tào Linh lắc đầu nói, “Lúc trước, căn tin ở trường của chúng tôi có một nhân viên bán cơm đã chết… Anh ta, là bị cái thìa sắt đặt trên cao rơi xuống đầu mà chết.”

“A?” Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, “Cái thìa cũng có thể đập chết người?”

“Nhân viên bán cơm kia, ở trường chúng tôi có tiếng là không được hoan nghênh.” Tào Linh cười cười nói, “Anh ta mỗi lần dọn cơm lên, đều đưa đặc biệt ít, rõ ràng học sinh đưa đủ tiền, nhưng anh ta chỉ dọn cho bọn họ một chút, nhiều học sinh ăn không đủ no, lý sự với anh ta, anh ta sẽ rất hung hăng mà cãi nhau với học sinh đó. Có học sinh trách cứ anh ta, nhưng anh ta vốn là thầy dạy thể dục ở trường, bởi vì tai nạn lao động mà lưu lại làm nhân viên bán cơm, trường học không cách nào xử lý được, sợ anh ta sẽ gây náo động ở bên ngoài… Anh ta là một tên lưu manh, sàm sỡ nữ học sinh, đánh nam học sinh.”

“Đó là côn đồ a.” Phong Tiểu Vũ nhịn không được nói.

“Đúng vậy, cho nên anh ta chết, tất cả mọi người đều nói chết rất tốt, là báo ứng.” Tào Linh lại nói, “Sau đó là trường y dược ở đối diện trường nghệ thuật chúng tôi, trong trường y có rất nhiều nữ sinh xinh xắn, nữ sinh trường nghệ thuật của chúng tôi cũng rất đẹp, học sinh hai bên qua lại không tốt lắm, thường hay vì chuyện bạn trai mà cãi nhau, thậm chí kéo bè kéo lũ đánh nhau.”

“Lần trước có một trận, hoa hậu giảng đường trường chúng tôi hình như là cướp bạn trai của một nữ sinh ở trường y.” Tào Linh nói, lắc đầu, “Nữ sinh đó liền mang theo một đám nữ sinh, chặn đường hoa hậu giảng đường của trường chúng tôi, sau đó đánh em ấy bị thương nặng, còn bị thương một con mắt, cảnh đó được quay lại rồi upload lên online, sau đó hoa hậu giảng đường tự sát.”

Tất cả mọi người nhíu mày… Trung học hình như là… trẻ vị thành niên mười sáu mười bảy tuổi thì phải? Ác ôn như thế a.

Khế Liêu thờ ơ mà nhún vai, “Con người từ trước tới nay đã là một thứ phiền phức.”

Tất cả mọi người lườm hắn, Khế Liêu nhún vai.

“Trường học của cô đã chết hai người?” Lam Minh hỏi.

“Không phải, tôi cũng không phải nói về hoa hậu giảng đường của trường chúng tôi.” Tào Linh lắc đầu, nói, “Mà là mấy cô bé đánh người kia. Lần đó kéo nhau đi đánh người, tổng cộng có bốn nữ sinh, ngày thứ ba sau khi hoa hậu giảng đường chết đi, bốn em này ra ngoài uống rượu ăn khuya… Trên đường trở về đều bị xe tông chết, trong đó cô bé cầm đầu, cái cổ bị bánh xe nghiền qua, đầu bay hơn mười mét, bốn nữ sinh đó có một người không chết, nhưng mắt bị mù. Then chốt là bốn cô bé uống say băng ngang qua đường, bị xe bus tông phải, chẳng thể trách người khác.”

Tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau —— Báo ứng này tới nhanh thật a, thoáng cái đã mất bốn cái mạng.

“Còn nữa.” Tào Linh lên tiếng, tất cả mọi người nhìn cô —— Còn nữa?!

“Hm.” Tào Linh cũng có chút xấu hổ, “Một đồng nghiệp của tôi, rất hiếu thảo, có một người mẹ bị ung thư gan cần làm giải phẫu, anh ấy không vay được tiền nên đến trường mượn, hiệu trưởng rất tốt, mượn tiền cho anh ấy rồi bảo anh ấy cứ từ từ trả, nhưng khi anh ấy cầm tiền đi chữa bệnh cho mẹ, người mẹ bởi vì sự cố khi chữa bệnh mà chết.”

“Bất hạnh như thế a.” Sesier có chút bùi ngùi.

“Sau đó anh ấy nghe được qua người quen, là bác sĩ kia có chuyện.” Tào Linh nói, “Bác sĩ đó hình như bất mãn với bệnh viện, trong đó có ân oán nội bộ gì đó, mới xảy ra sự cố lần này.”

Tất cả mọi người nhíu mày, chuyện này, cũng không phải là hiếm thấy, nói không rõ được a.

“Nhưng khổ cái là không có chứng cứ, sau đó thầy giáo nọ âm thầm điều tra… Lại bị một tên lưu manh đánh, sau đó uất ức trong lòng, sinh bệnh nặng, hiệu trưởng đi tìm bệnh viện tranh luận, báo cảnh sát, nhưng cuối cùng cũng không có chứng cứ gì, hiệu trường cũng bị đánh.”

“Sau đó?” Lam Minh hỏi, “Bác sĩ nọ gặp báo ứng gì?”

“Ông ta… té ngã, từ trên cầu thang lăn xuống, ống nghe bệnh đâm vào mắt xuyên qua lỗ tai, sau khi cứu chữa vô ích… đã chết.”

“Woa…” Phong Tiểu Vũ cả kinh dựng thẳng tóc gáy, “Kiểu chết này kinh khủng quá a!”

“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?” Tiêu Bắc hỏi.

“Ba bốn tháng trước.” Tào Linh suy nghĩ một chút, “Thật ra, chuyện này có thể nói là bất hạnh, nhân quả báo ứng, đúng không?”

Tất cả mọi người gật đầu, Long Tước hỏi, “Vậy sao cô lại nghi hoặc?”

“Trường học chúng tôi, có một học sinh thiên tài, gọi là Hứa Phàm, lúc trước tham gia cuộc thi nghệ thuật, giành được huy chương quốc tế, là một thiên tài hội họa!”

Tất cả mọi người nhướng mi, quả thật hiếm có.

“Tôi luôn phụ trách chú ý sinh hoạt của cậu ấy, ngày đó, tôi dọn dẹp trong phòng vẽ tranh, thấy được vài bức tranh bị che lại.” Tào Linh cười cười, “Đứa trẻ này luôn thích lén vẽ tranh, sau đó giấu đi không cho mọi người thấy, tôi hiếu kỳ, xốc lên nhìn một cái… làm tôi sợ muốn chết.”

“Chuyện gì vậy?” Tất cả mọi người nhìn cô.

Tào Linh từ trong giỏ lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho mọi người xem, “Tôi chụp lại, các anh nhìn xem.”

Mọi người cầm lấy ảnh chụp nhìn, chỉ thấy trên đó chụp vài bức tranh, hình ảnh rất thật nhưng lại khá kinh khủng.

Bức đầu là một ông lão mặc đồ lao động trắng, bị một cái thìa sắt đập vào đầu, máu chảy đầy mặt mà chết. Bức thứ hai là một chiếc xe bus chạy qua đường tông phải bốn nữ sinh, một người thân đầu mỗi cái một nơi, một người che con mắt đau đớn lăn lộn, hai người kia đều chết vẹo sang một bên. Bức thứ ba là một bác sĩ bị ngã cầu thang, tứ chi vặn vẹo biến dạng, ống nghe bệnh từ trong mắt xuyên qua lỗ tai… vô cùng thê thảm.

“Ách…” Tiêu Bắc cười đến miễn cưỡng, “Học sinh này, sở thích kỳ lạ thật, đề tài này tuy rằng không tồi, nhưng có chút quá chân thật rồi.”

“Đúng a, kinh khủng quá.” Phong Tiểu Vũ gật đầu, “Có điều loại này cũng gọi là nghệ thuật đó, thật sự rất là thiên tài!”

“Lúc đầu tôi, tôi cũng chỉ cho rằng cậu ấy là nghe được cố sự mới vẽ ra, nhưng các cậu xem ngày ghi lại đi.” Tào Linh chỉ chỉ ngày tháng phía dưới bức ảnh, nói, “Đều là trước khi xảy ra án mạng một ngày.”

Mọi người sửng sốt.

“Năng lực biết trước?” Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Hay là nguyền rủa?”

Lam Minh nhíu mày không nói, sờ sờ cằm dường như đang suy tư gì đó.

“Hm… Loại năng lực này thật ra rất hiếm có a.” Bạch Lâu tiếp nhận bức ảnh tỉ mỉ quan sát, hỏi Tào Linh, “Học sinh này thường ngày tính tình thế nào?”

“Rất dịu dàng, rất ngoan!” Tào Linh nói, “Tôi không cảm thấy cậu ấy sẽ làm chuyện xấu.”

Lam Minh nhíu mày, không lên tiếng.

Long Tước hỏi tiếp, “Cô giáo Tào, vậy cô mang những bức ảnh này tới đây, là vì cái gì?”

“Là vì, gần đây lại xảy ra chuyện.” Tào Linh có chút sốt ruột.

“Chuyện gì?”

“Là… về tôi.” Tào Linh thấp giọng, “Tôi có một người bạn trai đã quen bảy năm, vốn đã chuẩn bị kết hôn, nhưng gần đây, anh ta đột nhiên yêu một nữ sinh mười tám tuổi, bèn nói muốn chia tay với tôi.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu.

“Năm xưa khi anh ta theo đuổi tôi cũng chỉ là một người nghèo khổ, nhưng mấy năm gần đây làm ăn rất lớn, tiền túi bạc triệu. Tôi cũng không có chỗ nào có thể hấp dẫn anh ta, nếu đàn ông đã thay lòng, giữ lại cũng không có nghĩa lý gì.” Tào Linh thở dài, “Tôi đồng ý chia tay với anh ta, nhưng dù sao cũng đã một lòng một dạ nhiều năm như vậy, ngày đó tôi khóc ở sân thượng trường học, vừa lúc gặp phải Hứa Phàm. Cậu ấy hỏi tôi vì sao lại khóc, tôi lúc đó không nói, cậu ấy lại đột nhiên hỏi, ‘Có phải thằng đàn ông kia ức hiếp cô?’.”

“Cậu ta quen với bạn trai cô?”Tiêu Bắc hỏi.

“Cũng coi như quen biết, bạn trai tôi trước đây thường hay đến cửa trường học đón tôi, rất nhiều học sinh của tôi đều thấy.”Tào Linh nói, “Nhưng… cậu ấy tiếp đó lại nói một câu ‘Nó sẽ phải trả giá.’.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, hỏi, “Vậy sau đó thì sao?”

“Bạn trai tôi làm ăn thất bại, hầu như tán gia bại sản trong vòng một đêm, bạn gái anh ta ngày hôm sau liền chia tay.” Tào Linh nói, sắc mặt trầm trọng lên, “Ngày hôm qua, anh ta gọi điện nói với tôi là anh ta sai rồi, mong tôi có thể hồi tâm chuyển ý tha thứ cho anh ta, tôi từ chối, anh ta khóc rất thảm.”

“Cô từ chối là đúng.” Lam Minh thản nhiên nói.

“Hm.” Tào Linh có chút cảm kích mà gật đầu, nói tiếp, “Tôi thủy chung đều cảm thấy không ổn, ngày hôm nay cố ý tìm Hứa Phàm, muốn nói bóng nói gió để cậu ấy ngừng tay, nhưng cậu ấy cũng không ở trong phòng vẽ, tôi từ cửa sổ nhìn vào… tôi nhìn thấy, bức vẽ mới của cậu ấy.”

“Cậu ta vẽ cái gì?”

“Trong tranh là bạn trai tôi, nhảy lầu tự sát.” Tào Linh bất an nói, “Đêm nay tôi muốn đến chỗ bạn trai, nhưng lại sợ một mình tôi không ngăn được anh ấy, cho nên…”

“Cô là muốn ủy thác chúng tôi theo cô?” Long Tước hỏi, “Ngăn cản anh ta tự sát?”

“Đúng, biết đâu là tôi đa nghi, nhưng lỡ như…”

“Chúng tôi hiểu rồi.” Lam Minh gật đầu, “Cô muốn lên đường lúc nào?”

“Có thể đi ngay bây giờ không?” Tào Linh hỏi, “Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”

“Tốt.” Long Tước nhìn nhìn mọi người, như là hỏi —— Ai theo cô ta?

Khế Liêu nói, “Ta mang Sesier đi, chuyện này, Sesier theo thì tốt hơn.”

“Tôi cũng đi.” Phong Tiểu Vũ vỗ vỗ Domi, “Domi có đi không?”

Domi ôn hòa mà gật đầu, hắn đối với Phong Tiểu Vũ là nói gì nghe nấy.

Vì vậy, bốn người đi cùng Tào Linh.

Lam Minh đứng lên, hỏi Tiêu Bắc, “Có muốn tới trường học một chút không?”

“Anh là nói, đi xem Hứa Phàm đã vẽ tranh kia?”Tiêu Bắc vươn tay cầm lấy balo, đem Cổ Lỗ Y đang cầm psp chơi game nhét vào trong, theo Lam Minh ra ngoài.

Bạch Lâu cũng đuổi theo, cùng tới trường nghệ thuật xem thử họa sĩ tiên tri kia.