Vũ Điệu Của Trung Tá

Chương 49: “Bác sĩ, cô có chắc chắn đó là thai đôi?”




“Không là vì đứa bé, mà bởi vì yêu!” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, tình cảm nói .

Câu nói sâu sắc ấy cứ văng vẳng bên tai Sơ Vũ, khắc sâu vào tim cô. Rồi đột nhiên cô lại cảm thấy xót xa. Chỉ là bản thân cô không đủ dũng khí, cô muốn hỏi vậy tình cảm của anh dành cho Tô Y thì sao? Miệng mấp máy nhưng vẫn không sao có thể thốt nên lời. Lặng lẽ quay đầu lại, ánh đèn mờ mịt, sự bất lực trên khuôn mặt Tịch Hạo Trạch làm lòng cô chua xót, là tình yêu đến muộn sao? Buồn bã pha lẫn thất vọng đang gào thét trong tâm trí, cô nhắm mắt lại, hai hàng lệ lăn dài.

Chân trái cô đột nhiên bị chuột rút, , từng cơn đau thắt ập đến, cô không thể chịu đựng được, hít sâu, cắn chặt răng, gắng gượng ngồi dậy.

Tịch Hạo Trạch liền phát hiện ra sự khác thường của cô, vội vàng bật đèn lên. Anh vẫn chưa biết được phụ nữ khi mang thai phải khổ sở như thế, ngọn đèn mờ nhạt, bởi vì đau nhức mà khuôn mặt trông cô xanh xao tiều tụy.

Anh hất chăn lên để nhìn thấy rõ hơn, sắc mặt ngày càng trầm xuống. Hai chân cô sưng lên như ổ bánh mì, có lẽ do thường ngày xoa bóp nhiều nên trên da dể lại nhiều vết bầm tím đến kinh người. Tay anh run lên, cố gắng kìm nén nổi đau trong lòng.

Kỹ năng của Tịch Hạo Trạch không thể giảm bớt sự đau nhức, lòng bàn tay anh rất ấm áp, nhưng không giống với độ ấm của trước kia, cô có hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng.

Qua một hồi lâu, đầu gối đã bớt run rẩy , Sơ Vũ rút chân về.

Tịch Hạo Trạch đặt tay xuống, giọng nói khàn đặc: “Em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Sơ Vũ cũng rất mệt mỏi chẳng bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Trên hành lang lạnh lẽo, gió ngoài trời thổi mạnh, từng đợt gió gào thét bên khung cửa sổ. Ánh đèn mờ chiếu xuống thân hình cao gầy tạo thành cái bóng dài trùng điệp cuối hành lang. Gió lạnh thổi góc áo bay phất phới.

“Cô ấy đã mang thai năm tháng , bụng đã lớn, chân bị phù cả lên .”



“Vâng, được. Bác Trương phiền bác rồi, việc này mong bác tạm thời hãy khoan nói với người nhà cháu đã.”

Tắt máy, toàn thân anh lạnh lẽo đi vào phòng. Anh nhìn chằm vào vóc dáng trên giường kia, sau lại nhìn xuống bụng. Anh đi đến bên giường, không kìm được lòng anh nâng tay vuốt ve bụng cô. Tuy cách một tấm chăn nhưng anh vẫn cảm giác được nhịp đập của đứa nhỏ, thình thịch thình thịch, thế nhưng lòng anh áy náy đau đớn.

Cả người Sơ Vũ không thoải mái, giấc ngủ không sâu mày nhíu lại. Tịch Hạo Trạch lấy gối bên sô pha, nhẹ nhàng nhấc chân cô lên đặt gối xuống dưới.

Anh nghiến chặt răng, lòng day dứt, lặng yên ngồi ngắm nhìn cô với đôi mắt tràn ngập dịu dàng và yêu thương. Anh cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Giúp cô đắp chăn, nâng tay tắt đèn, rồi quay lại nằm xuống sô pha.

Tất cả mọi thứ đều quay trở lại yên tĩnh như vốn có, Sơ Vũ chậm rãi mở mắt, nụ hôn lạnh lẽo kia vừa hư ảo vừa chân thật, cô nghe thấy một tiếng thở dài. Khoảng khắc tay anh đặt lên bụng cô đã tỉnh, cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không thể nghĩ ra một lý do.

Ngày hôm sau thời tiết rất xấu. Mưa rơi triền miên cả một đêm nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Sơ Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám xịt trong lòng lo lắng sợ ngoại bận tâm về cô một đêm không ngủ.

Lúc bác sĩ đi đến phòng cô kiểm tra, Tịch Hạo Trạch đứng một bên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Vị bác sĩ nữ kia trước kia đã khám qua cho cô nên có ấn tượng với Sơ Vũ, cô trấn an: “Ba đứa bé cứ bình tĩnh đi, không cần phải lo lắng quá đâu.”

Sơ Vũ nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Trịnh, mấy hôm nay tôi luôn cảm thấy tức ngực, Lúc ngủ cảm thấy khó thở, thở không nổi.”

Tịch Hạo Trạch nghe thấy cô nói thế sắc mặt bỗng dưng tái mét, hai tay siết chặt.

Trịnh bác sĩ gật đầu: “Thai nhi phát triển ngày càng lớn, đây là dấu hiệu bình thường, huống hồ cô đang mang song thai.” Bà quay đầu sang Tịch Hạo Trạch tiếp tục nói: “Buổi tối khi ngủ thai phụ tốt hơn nên nằm nghiêng về phía bên trái, ba đứa trẻ phải chú ý giám sát nhiều hơn nữa.”

Tịch Hạo Trạch đã sớm bị ba chữ “mang song thai” làm cho giật mình, anh có cảm giác mông lung.

Anh khó khăn mở miệng hỏi: “Bác sĩ, cô có chắc chắn đó là thai đôi?”

Cô bác sĩ vừa ngạc nhiên vừa buồn cười khi nhìn bộ dáng của anh, cô đã gặp qua nhiều đôi vợ chồng nhưng cô chưa gặp một cặp vợ chồng nào thú vị như vậy, hơn nữa một người cha như vậy lại càng hiếm hơn: “Thai nhi đã được 22 tuần rồi , trời ạ, anh như vậy là vẫn chưa đủ tiêu chuẩn làm ba rồi, phải cố lên nữa đấy .”

Đúng vậy, anh đâu chỉ là không đủ tiêu chuẩn, anh thật sự là một người chồng tồi, không đáng được làm ba, anh cười tự giễu, có chút khổ sở.

Qua bữa trưa, Tịch Hạo Trạch đi theo bác sĩ lấy bao nhiêu là sách dành cho phụ nữ đang mang thai, rồi cùng Sơ Vũ ngồi nghiên cứu ở trong phòng bệnh. Sơ Vũ nhìn vào bộ dáng anh, nói thật nói không cảm động là dối lòng. Nhưng chỉ cần nhớ đến sự lừa dối của anh, một chút ấm áp kia liền tan biến, thậm chí trong nháy mắt chỉ còn lại sự mất mát.

Đang bận đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, khi Tịch Hạo Trạch đi đến bên cạnh , bất chợt khiến cô giật mình, anh rất tự nhiên khoác áo ngoài cho cô. Ngoài cửa số mưa vẫn rơi tầm tã, từng đoàn người qua lại trên đường một cách miễn cưỡng. Vì đợt không khí lạnh tràn về nên gần đây người bị cảm rất nhiều. Trên đường không ít gia đình đưa con nhỏ đến bệnh viện khám, cảnh tượng ấm áp của gia đình ba người vui vẻ bên nhau không khỏi khiến Sơ Vũ ghen tỵ, chăm chú nhìn.

“Đừng đứng mãi vậy , em hãy ngồi xuống nghỉ lát đi.”

Hơi thở ấm áp của anh phảng phất lên mặt cô, Sơ Vũ nghe xong bất giác cúi đầu, đi đến bên giường ngồi xuống, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Em phải đi về .”

“Không được, bác sĩ nói em cần phải ở đây tĩnh dưỡng một thời gian.”

Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn anh rồi cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Tịch hạo trạch nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc của cô, không đành lòng: “Sơ Vũ, trong khoảng thời gian này em đừng nên tức giận với anh. Em hiện tại đang mang thai lại ở nhà bà ngoại anh rất lo.”

Khóe miệng Sơ Vũ bỗng nhiên nở ra một nụ cười lạnh lẽo, vẫn là vì đứa bé. Cô nghiêng mặt qua, Tịch Hạo Trạch không biết làm thế nào, nhỏ giọng nói: “Anh đã bảo người đi đón ngoại đến đây .”

Hàng mi Sơ Vũ khẽ động, từ sau khi cô tỉnh lại, Tịch Hạo Trạch đối với cô đều rất cẩn thận , nhưng lại càng như vậy lòng cô lại càng cảm thấy khó chịu. Cô ngẩng đầu, đúng lúc đón nhận ánh mắt của Tịch Hạo Trạch, đôi mắt đen như mực kia tựa như lốc xoáy hấp dẫn ánh nhìn của cô, cô bối rối xoay mặt đi.

Nhất thời bầu không khí trong phòng tĩnh lặng.

Cũng may đúng lúc bà ngoại đến, Sơ Vũ nhìn thấy ngoại hòn đá nặng trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống. Cô không biết tiếp theo đây sẽ làm thế nào, có ngoại cùng cô ít nhất vẫn tốt hơn là cô phải một mình đối mặt với anh.

***

Buổi chiều hôm đó Giang Triết nhận được tin tức của Sơ Vũ, anh cô đơn đứng bên cửa sổ, ánh mắt bình thản nhìn về phía hoàng hôn đang dần buông xuống chân trời. Ngón tay thon dài kẹp giữa một điếu thuốc, đến khi điếu thuốc cháy đến tận cuối đốt anh vẫn duy trì động tác ban đầu.

Giang Triết kéo nhẹ cà vạt, đi đến chiếc bàn lớn nhấc điện thoại lên: “Hãy từ chối buổi tiệc hôm nay cùng Chung Lãng.”

“Giang tổng, buổi tiệc hôm nay Chung tổng sẽ tự mình đến, anh không đi…” Trợ lý do dự nói.

“Hôm khác tôi sẽ hẹn lại Chung Lãng .” Giang Triết mệt mỏi xoa thái dương, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hãy giúp tôi chuẩn bị một ít đồ dùng cho phụ nữ có thai.” Nói xong, khóe miệng anh chậm rãi nở nụ cười, đã đến lúc nên đi thăm con nuôi rồi, cũng không thể để ai đó cướp trước được.