Vũ Khí Bóng Đêm 3: Thành Phố Pha Lê

Chương 13: Buồn ơi, mi ở đâu




Clary thức giấc, thở dốc rời khỏi giấc mơ những thiên thần đổ máu, tấm chăn cuốn sát quanh người theo hình xoắn ốc. Phòng ngủ dành cho khách ở nhà cô Amatis tối như hũ nút và chật hẹp, làm Clary có cảm giác như bị nhốt trong quan tài. Cô vươn tay mở cửa sổ. Ánh mặt trời ùa vào. Cô nhăn mặt và đóng rèm lại. Những Thợ Săn Bóng Tối đang chôn cất người thân, và kể từ khi lũ quỷ tấn công, bầu trời ở phía tây thành phố vẫn nhuốm màu khói. Nhìn ra ngoài cửa sổ khiến Clary thấy bệnh, vì thế cô cứ khép rèm mãi.

Trong bóng tối của căn phòng cô nhắm mắt, cố nhớ lại giấc mơ. Có những thiên thần, và chữ rune Itheruriel đã cho cô thấy cứ hiện đi hiện lại trong mí mắt cô hệt như một biển báo ĐƯỢC ĐI sáng nhấp nháy. Nhưng nó là một chữ rune đơn giản, đơn giản như một nút thắt, nhưng dù cô tập trung thế nào, cô vẫn không thể đọc được, không thể đoán nổi ý nghĩa của nó. Tất cả những gì cô biết dường như nó có gì đó chưa hoàn thiện, như thể người tạo ra nó đã bỏ dỡ giữa chừng.

Đây không phải những giấc mơ đầu tiên ta cho con thấy, Ithruriel đã nói vậy. Cô nghĩ tới những giấc mơ khác: về Simon với những chữ thập cháy trên da, Jace mang cánh, những mặt hồ băng đang rạn nứt sáng như một mặt gương. Có phải chính thiên thần đã cho cô thấy chúng không?

Với một tiếng thở dài, cô ngồi dậy. Những giấc mơ có thể tồi tệ, nhưng những hình ảnh lúc thức vẫn im đậm trong đầu óc cô không hề tốt hơn. Isabelle, khóc trên sàn Sảnh Hiệp Định, giật những lọn tóc đen mạnh đến mức Clary lo sợ cô bạn sẽ kéo bật cả mảng da đầu ra mất. Cô Maryse gào thét mắng mỏ cô Jia Penhallow rằng kẻ giết chết Max bé bỏng chính là cậu cháu họ thân yêu của họ, cái cậu con trai họ cho phép sống trong căn nhà đó; và nếu Sebastian thân cận với Valentine như vậy, vậy thì quan hệ giữa nhà Penhallow và Valentine là như thế nào? Alec cố làm mẹ bình tâm, bảo Jace giúp, nhưng Jace cứ đứng sững như mặt trời trên đầu Alicante và nhìn toàn Sảnh.

“Bình minh lên,” chú Luke nói, có vẻ mệt mỏi hơn bao giờ hết. “Tới lúc mang các thi thể vào trong thôi.” Và chú cho các lính gác đi thu dọn xác chết của các Thợ Săn Bóng Tối và người sói nằm trên đường và đặt họ ở quảng trường ngoài Sảnh, nơi Clary đã đi ngang qua cùng Sebastian khi cô nhận xét rằng Sảnh trông như một nhà thờ. Lúc đó với cô, nó là một nơi khá đẹp, với những bụi hoa và những cửa hàng sơn màu sắc sặc sỡ. Và giờ ở đó đầy những xác chết.

Cả thi thể bé nhỏ của Max nữa. Nghĩ tới cậu bé đã nghiêm trang nói với cô về manga khiến bụng dạ cô nhói đau. Cô từng hứa sẽ đưa cậu tới Forbidden Planet, nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ thành hiện thực nữa. Mình đáng ra phải mang mấy cuốn truyện tới cho thằng bé, cô nghĩ. Bất cứ cuốn nào nó muốn. Nhưng giờ điều đó chẳng có ý nghĩa gì nữa. Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa. Clary đá chăn và vùng dậy.

Sau khi tắm qua loa, cô mặc quần bò và áo len mang theo từ New York. Cô hít hà mùi vải trước khi mặc vào, mong sẽ ngửi được mùi của Brooklyn, hoặc mùi nước giặt – cái gì đó gợi nhắc cho cô nhớ về quê nhà – nhưng nó đã được giặt sạch và có mùi xà phòng chanh. Với một tiếng thở dài nữa, cô đi xuống lầu.

Căn nhà chẳng có ai ngoại trừ Simon, đang ngồi trên ghế dài trong phòng khách. Ô cửa sổ mở toang đằng sau cậu để cho ánh nắng ngập căn phòng. Clary thấy cậu bạn đang dần biến thành mèo, luôn tìm những nới có nắng để nằm dài thư giãn. Nhưng dù cậu có phơi nắng bao nhiêu, nước da cậu vẫn mang màu trắng xanh như thế. Cô cầm một quả táo khỏi đĩa trên bàn và ngồi xuống bên cạnh, co chân lên. “Cậu có ngủ được tý nào không?”

“Một chút.” Cậu nhìn cô. “Mình nên hỏi cậu mới đúng. Mắt cậu thầm quầng hết rồi kìa. Lại ác mộng à?”

Cô nhún vai. “Vẫn vậy. Người chết, hủy diệt, những thiên thần xấu xa.”

“Nghe cũng giống đời thực nhỉ.”

“Ờ, nhưng ít nhất khi mình tỉnh dậy, nó đã qua đi.” Cô cắn một miếng táo. “Để mình đoán nhé. Chú Luke và cô Amatis đang ở Sảnh Hiệp Định và có một cuộ họp nữa.”

“Ờ. Mình nghĩ họ đang họp bàn xem họ nên tụ tập ở đâu và quyết định họ cần có những buổi họp khác về vấn đề gì.” Simon lười biếng ngịch những hạt cườm đính trên đầu gối. “Cậu có nghe tin gì từ Magnus không?”

“Không.” Clary cố không nghĩ tới chuyện đã ba ngày nay cô chưa gặp Magnus, và anh ta chẳng nhắn gửi cô lấy một lời. Hoặc chẳng có gì có thể ngăn anh ta lấy Sách Trắng và biến mất, và không ai còn nghe kể về anh ta nữa. Cô tự hỏi vì sao cô lại đi tin một người vẽ mắt đen sì chứ.

Cô chạm nhẹ vào cổ tay Simon. “Còn cậu? Cậu thì sao? Cậu vẫn ổn chứ?” Cô muốn Simon về nhà ngay khi trận chiến qua đi – về nhà, về nơi an toàn. Nhưng cậu cực kỳ cứng đầu. Dù vì lý do gì, cậu vẫn muốn ở lại. Cô hi vọng không phải vì cậu nghĩ cậu phải lo cho cô – cô gần đã buột miệng bảo cậu rằng cô không cần cậu bảo vệ - nhưng cô đã không nói, vì một phần trong cô không thể chịu nổi cảnh cậu ra đi. Vậy là Simon ở lại, còn Clary đang vui mừng một cách âm thầm, tội lỗi. “Cậu đang – cậu biết đấy – cậu cần gì không?”

“Cậu nói máu ấy hả? Ờ, ngày nào Maia cũng mang cho mình vài bình. Nhưng đừng hỏi mình xem bạn ấy lấy nó ở đâu nhé.”

Buổi sáng đầu tiên Simon tới nhà cô Amatis, một người sói miệng cười toe toét tới tận mang tai đã xuất hiện ở bậc thềm với một con mèo còn sống cho cậu. “Máu,” cu cậu nói, đặc sệt giọng địa Phương. “Cho cậu. Còn tươi hén!” Simon đã cám ơn người sói, đợi cho cậu ấy khuất hẳn, rồi ném con mèo đi, mặt xanh như mắt mèo.

“Ờm, cháu sẽ phải lấy máu từ chỗ khác,” chú Luke nói, có vẻ hứng khởi.

“Cháu có một con mèo cảnh,” Simon đáp. “Cháu không thể uống máu kiểu này.”

“Chú sẽ nhắn với Maia,” chú Luke hứa, và kể từ đó, máu được đựng trong những chai thủy tinh đựng sữa. Clary không biết Maia làm thế nào, và cũng như Simon, cô cũng không muốn hỏi. Cô không gặp lại cô gái sói kể từ sau cái đêm xảy ra cuộc chiến – những người sói cắm trại nơi nào đó trong cánh rừng lân cận, chỉ còn chú Luke ở lại trong thành phố.

“Có chuyện gì thế?” Simon ngửa đầu ra sau, nhìn cô qua đôi mắt khép hờ. “Có vẻ cậu muốn hỏi mình gì đó.”

Có vài điều Clary muốn hỏi bạn, nhưng cô quyết định sử dụng lựa chọn an toàn hơn. “Bác Hodge,” cô nói và hơi ngần ngại. “Khi cậu ở trong xà lim – cậu không biết đó là bác ấy sao?”

“Mình không thấy. Mình chỉ nghe tiếng vọng qua bức tường thôi. Bọn mình nói - nhiều.”

“Và cậu có quý bác ấy không? Ý mình là, bác ấy có tốt không?”

“Tốt à? Mình không biết nữa. Bị hành hạ, buồn, thông minh, đôi lúc bác tỏ ra rất thương người - ờ, mình thích bác ấy. Mình nghĩ mình nhắc bác ấy đến chính con người bác, theo một cách-”

“Đừng nói vậy!” Clary ngồi thẳng, suýt làm rơi quả táo. “Cậu chẳng có gì giống bác Hodge hết.”

“Cậu không nghĩ mình bị hành hạ và thông minh sao?”

“Bác Hodge xấu xa. Cậu thì không.” Clary nói ngay. “Thế thôi.”

Simon thở dài. “Con người sinh ra chẳng xấu hay tốt gì hết. Có lẽ chúng ta sinh ra cùng với những khuynh hướng thế này hoặc thế khác, nhưng cậu sống thế nào mới là vấn đề. Và những người cậu quen biết nữa. Valentine là bạn của bác Hodge, và mình không nghĩ bác Hodge thực sự có một ai khác trong đời có thể thách thức hay giúp bác ấy trở thành người tốt hơn. Nếu mình có cuộc đời như thế, mình không biết mình sẽ ra sao nữa. Nhưng mình không sống cuộc đời đó. Mình có gia đình mình. Mình có cậu.”

Clary mỉm cười, nhưng lời cậu nói khiến cô đau tai. Con người sinh ra chẳng xấu hay tốt gì hết. Cô luôn nghĩ đó là chính xác, nhưng trong những hình ảnh thiên thần cho cô xem, cô thấy mẹ cô đã gọi đứa con mình dứt ruột đẻ ra là một con quỷ nhỏ, một con quái vật. Cô ước cô có thể nói cho Simon nghe, nói mọi thứ thiên thần cho cô thấy, nhưng cô không thể. Điều đó có nghĩa cô phải kể cho cậu cả điều họ đã khám phá ra về Jace, và cô không thể làm thế. Đó là bí mật của anh chứ không phải của cô. Simon từng hỏi cô rằng Jace muốn nói gì khi nói chuyện với bác Hodge, vì sao anh ấy tự gọi mình là quái vật, nhưng cô chỉ trả lời rằng lúc nào điều Jace nói mà chẳng khó hiểu. Cô không chắc rằng Simon tin cô, nhưng cậu chẳng hỏi lại nữa.

Cô may mắn không phải nói gì, nhờ có tiếng gõ cửa. Với một cái nhìu mày, Clary đặt quả táo xuống bàn. “Mình sẽ ra mở cửa.”

Cánh cửa mở cho một luồng không khí trong lành, mát lạnh ùa vào. Aline Penhallow đứng ở thềm nhà, mặc áo khoác lụa màu hồng đậm làm nổi bật với quầng thâm dưới mắt. “Chị cần nói chuyện với em,” cô nói ngay mà không mào đầu gì hết.

Ngạc nhiên, Clary chỉ có thể gật đầu và giữa cửa. “Được rồi. Đi vào đi.”

“Cám ơn.” Aline lách qua cô và vào phòng khách. Cô nàng đứng khựng lại khi thấy Simon ngồi trên ghế băng, môi hé mở lộ vẻ kinh ngạc. “Đó không phải-”

“Chàng ma cà rồng hả?” Simon cười toe toét. Những chiếc răng nanh mảnh nhưng sắc không giống người của cậu chỉ nhìn thấy trên môi dưới khi cậu cười như thế này. Clary mong cậu đừng cười thì hơn.

Aline quay sang Clary. “Chị có thể nói chuyện riêng với em không?”

“Không,” Clary nói và ngồi xuống cạnh Simon. “Mọi điều chị cần nói, hãy nói với hai bọn em.”

Aline cắn môi. “Được rồi. Nghe này, chị có điều muốn nói với Jace, Alec và Isabelle, nhưng giờ chị không biết phải tìm họ ở đâu.”

Clary thở dài. “Họ nhờ một vài người và kiếm được một căn nhà bỏ không. Những người sống trong đó đã bỏ đi rồi.”

Aline gật đầu. Rất nhiều người đã rời khỏi Idris kể từ sau vụ tấn công. Hầu hết ở lại – nhiều hơn mức Clary dự đoán – nhưng một số ít đã xếp đồ và rời đi, bỏ lại căn nhà trống vắng.

“Họ ổn, nếu chị muốn biết. Nghe này, em cũng không hề gặp họ. Kể từ sau chuyện hỗn loạn. Em có thể nhờ chú Luke gửi tin nhắn nếu chị muốn-”

“Chị không biết.” Aline đang cắn môi dưới. “Bố mẹ chị phải nói với bác Élodie về điều Sebastian đã làm. Bác ấy buồn lắm.”

“Cũng đúng thôi khi một người cháu trai tự dưng đạo diễn ra một tấn trò quỷ,” Simon nói.

Aline lườm cậu. “Bác ấy nói Sebastian không đời nào làm ra chuyện tày trời đó, chắc hẳn có gì không đúng.Vì thế bác đã gửi cho nhà chị vài tấm hình.” Aline cho tay vào túi và rút ra vài tấm ảnh có phần nhàu nhĩ và đưa cho Clary. “Nhìn đi.”

Clary nhìn. Trên những tấm ảnh lả một cậu con trai tóc đen, đẹp trai theo một kiểu khác với nụ cười ranh mãnh và cái mũi hơi quá khổ. Cậu ta giống một dạng con trai vui tính, dễ chơi cùng. Cậu ấy chẳng có gì giống với Sebastian hết. “Đây là em họ chị sao?”

“Đây là Sebastian Verlac. Và có nghĩa là-”

“Cậu con trai ở đã ở đây, đã nhận mình là Sebastian, là một người hoàn toàn khác?” Clary nhìn nhanh một lượt những tấm hình.

“Chị nghĩ –” Aline lại cắn môi. “Chị nghĩ nếu nhà Lightwood biết Sebastian – hay hắn là ai đi nữa – không phải là em họ chị thật, có thể họ sẽ tha thứ cho chị. Tha thứ cho gia đình chị.”

“Em chắc chắn họ sẽ tha thứ.” Clary cố nói tử tế hết mức có thể. “ Nhưng chuyện lớn hơn thế nhiều. Clave muốn biết rằng Sebastian không phải một nhóc Thợ Săn Bóng Tối bị dẫn dắt sai đường nào đó. Valentine đã cử cậu tới đây với một nhiệm vụ gián điệp.”

“Chỉ là hắn nói năng quá thuyết phục,” Aline nói. “Hắn biết những thứ mà chỉ gia đình chị mới biết. Hắn biết những chuyện thời thơ ấy của bọn chị-”

“Vì thế nên cô băn khoăn,” Simon nói, “chuyện gì đã xảy tới với Sebastian thật. Em họ của cô. Có vẻ như cậu ta đã rời Paris, tới Idris, nhưng không thực sự tới được đây. Vậy chuyện gì xảy ra với cậu ấy trên dọc đường?”

Clary trả lời. “Valentine. Hẳn ông ta đã lập kế hoạch và biết Sebastian sẽ ở đâu và cách nào để tiếp cận cậu ấy trên đường. Và nếu ông ta làm thế với Sebastian thật-”

“Vậy còn có thể có những kẻ thù khác nữa.” Aline nói. “Em nên nói với Clave. Nói với chú Lucian Graymark.” Cô bắt gặp cái nhìn ngạc nhiên của Clary. “Mọi người sẽ lắng nghe chú ấy. Bố mẹ chị nói vậy.”

“Có thể cô nên đi tới Sảnh cùng bọn này,” Simon đề nghị. “Tự cô nói với chú ấy.”

Aline lắc đầu. “Chị không thể đối diện nhà Lightwood. Đặc biệt là Isabelle. Em ấy đã cứu mạng chị, và chị - chị đã chạy mất. Chị không thể kiểm soát nổi mình. Chị cứ thế mà chạy thôi.”

“Cô bị choáng mà. Đó không phải là lỗi của cô.”

Aline có vẻ không tin. “Và giờ em trai Isabelle-” Cô ngừng lại, cắn môi tiếp. “Mà thôi. Nghe này, có chuyện chị thực sự muốn nói với em, Clary ạ.”

“Với em?” Clary ngạc nhiên.

“Đúng.” Aline hít một hơi thật sâu. “Nghe này, cái cảnh em thấy lúc đi vào, giữa chị và Jace, thực ra chẳng có gì cả. Chị đã hôn anh ấy. Đó là một – thử nghiệm. Và nó đã không thực sự thành công.”

Clary cảm thấy hẳn mặt phải đỏ như mặt trời rồi. Vì sao cô ấy lại nói với mình điều đó? “Nghe này, không có gì mà. Đó là việc của Jace, không phải của em.”

“Ừm, nhưng lúc đó em có vẻ khá thất vọng.” Một nụ cười nhỏ hiện lên trên khóe môi Aline. “Và chị nghĩ mình biết lý do.”

Clary nuốt vị axit đang dâng lên trong miệng. “Chị biết?”

“Nghe này, anh em khá trăng hoa. Mọi người đều biết; anh ấy hẹn hò với rất nhiều cô gái. Em lo rằng anh ấy cứ quẩn quanh bên chị, anh ấy sẽ lại vướng vào rắc rối. Sau cùng, gia đình chúng ta là - từng là – bạn bè. Nhưng em không phải lo đâu. Jace không phải tuýp của chị.”

“Mình không nghĩ sẽ nghe một cô gái nào nói điều đó,” Simon nói. “Mình tưởng Jace là dạng con trai khiến cô gái nào cũng say như điếu đổ.”

“Chị cũng tưởng thế chứ,” Aline chậm rãi nói, “vì vậy mà chị hôn anh ấy. Chị đang cố tìm hiểu xem kiểu con trai nào thuộc tuýp của mình.”

Cô ấy đã hôn Jace, Clary nghĩ. Anh ấy không hôn cô ta. Cô ta hôn anh. Cô nhìn vào ánh mắt Simon ở đằng sau đầu Aline. Simon có vẻ hứng thứ. “Vậy, cô quyết định sao?”

Aline nhún vai. “Chưa chắc lắm. Nhưng, này, ít nhất em không phải lo lắng về Jace nữa.”

Giá mà được vậy thì tốt quá. “Em luôn phải lo về Jace mà.”

Sảnh Hiệp Định có chút thay đổi sau đêm xảy ra trận chiến. Vì Gard đã cháy rụi nên giờ nó trở thành Phòng Hội Đồng, một nơi hội họp cho những người tìm kiếm người thân bị mất tích, nơi để biết những tin tức mới nhất. Đài phun nước trung tâm đã cạn khô nước, và ở hai bên những hàng ghế dài xếp thành hàng đối diện với bục ở cuối phòng. Khi một vài Nephilim ngồi trên ghế băng tựa như đang trong một buổi họp Hội Đồng. Trong hành lang và dưới mái vòm ngoài hiên cũng có hàng tá những Thợ Săn Bóng Tối mang vẻ mặt căng thẳng đang đứng túm tụm. Sảnh không còn giống nơi mọi người có thể khiêu vũ nữa. Nó mang một bầu không khí đặc biệt, hòa trộn giữa căng thẳng và phấn khích.

Dù Clave chỉ tập trung ở giữa nhưng những cuộc trò chuyện to nhỏ vang lên ở khắp nơi. Clary thoáng nghe được vài ba đoạn tán gẫu khi cô và Simon đi qua phòng: những tháp quỷ đã làm việc trở lại. Những kết giới đã đã được dựng lên, nhưng yếu hơn trước. Những con quỷ xuất hiện ở ngọn đồi phía nam thành phố. Những căn nhà vùng nông thôn bị bỏ hoang, càng nhiều gia đình rời thành phố, và một người còn rời bỏ Clave.

Ờ trên cái bục cao, được bao quanh bởi những tấm bản đồ thành phố được treo trên tường, là Quan Tổng Tài đang quắc mắt nhìn giống một vệ sĩ bên cạnh một người đàn ông béo lùn mặc đồ xám. Người đàn ông béo lùn đó đang vừa nói vừa múa tay múa chân loạn xạ, dường như chẳng có ai quan tâm.

“Ôi, chết tiệt, đó là Điều Tra Viên,” Simon thì thầm vào tai Clary trong khi chỉ. “Aldertree.”

“Và kia là chú Luke,” Clary nói, chỉ về phía chú ở trong đám đông. Chú đang đứng gần đài phun nước khô cạn, đang mải trò chuyện với một người đàn ông mặc bộ đồ đi săn đã cũ sờn và băng bó khắp nửa trái khuôn mặt. Clary nhìn quanh tìm cô Amatis và cuối cùng cũng thấy cô đang ngồi im lặng ở cuối một cái ghế băng, cách xa các Thợ Săn Bóng Tối khác càng nhiều càng tốt. Cô thấy Clary, hơi nhăn mặt rồi đứng dậy.

Chú Luke cũng thấy Clary, nhíu này, và khẽ xin phép ông ta để đi chốc lát. Chú bước tới cái cột nơi Clary và Simon đang đứng, mặt nhăn tợn hơn khi đến nơi. “Các cháu đang làm gì ở đây? Cháu biết Clave không cho phép trẻ con dự họp, và còn về cháu –” Chú lườm Simon. “Có lẽ không phải ý kiến hay khi cháu xuất hiện trước mặt Điều Tra Viên, kể cả khi giờ đây, ông ta cũng chẳng làm gì được cháu.” Khóe miệng chú nhếch lên thành một nụ cười. “Vì ông ta không dám động đến một đồng mình tiềm năng nào của Clave.”

“Đúng đó.” Simon vẫy tay chào Điều Tra Viên, nhưng ông ta lờ tịt đi.

“Simon, ngừng lại. Chúng cháu có chuyện mới tới đây.” Clary chìa những bức hình cho chú Luke. “Đây là Sebastian Verlec. Sebastian Verlec thật sự.”

Gương mặt chú Luke xám xịt lại. Chú lật qua tất cả những bức hình mà không nói một lời nào trong khi Clary thuật lại câu chuyện Aline đã kể. Trong lúc đó, Simon đứng một cách khó chịu, gườm gườm nhìn Aldertree, người đang hoàn toàn phớt lờ cậu.

“Vậy Sebastian thật có giống kẻ mạo danh lắm không?” sau một hồi chú Luke hỏi.

“Không hẳn,” Clary nói. “Sebastian giả cao hơn. Và cháu nghĩ có thể tóc hắn màu vàng, vì chắc chắn hắn đã nhuộm tóc. Không ai lại có mái tóc đen như thế.” Và thuốc nhuộm đã phai ra tay mình khi mình chạm vào, cô nghĩ, nhưng không nói ra. “Mà dù gì, Aline muốn bọn cháu đưa những bức hình này cho chú và cho nhà Lightwood. Chị ấy nghĩ có lẽ nếu họ biết hắn không thực sự liên quan tới nhà Penhallow, họ-”

“Con bé chưa nói với bố mẹ nó về những tấm hình này, đúng không?” Chú Luke chỉ những bức ảnh.

“Cháu nghĩ là chưa,” Clary nói. “Cháu nghĩ chị ấy tới gặp thẳng cháu. Chị ấy muốn cháu nói với chú. Chị ấy nói với mọi người sẽ lắng nghe chú.”

“Có lẽ một vài người sẽ nghe.” Chú Luke liếc nhìn người đàn ông với gương mặt bị băng hết nửa. “Thực ra, chú vừa nói chuyện với Patrick Penhallow. Valentine từng là bạn tốt của anh ta và có thể vẫn ảnh hưởng tới gia đình Penhallow theo cách này hay cách khác. Cháu bảo Hodge nói với các cháu rằng hắn có gián điệp trà trộn ở đây.” Chú trả ảnh cho Clary. “Không may thay, nhà Lightwood không dự phiên họp Hội Đồng hôm nay. Sáng nay, họ tổ chức tang lễ cho Max. Chắc giờ họ đang ở nghĩa trang.” Thấy gương mặt Clary, chú bổ sung thêm. “Chỉ là một tang lễ nhỏ thôi mà Clary. Chỉ có những người trong gia đình.”

Nhưng mình là gia đình của Jace. Một giọng nói nhỏ, cự nự vang lên trong đầu cô. Nhưng có giọng nói khác, lớn hơn, khiến cô ngạc nhiên vì sự cay nghiệt của nó. Và anh ấy bảo cậu là ở gần cậu khiến anh ấy chảy máu mà chết từ từ. Và cậu thực sự nghĩ anh ấy muốn điều đó khi đang ở đám tang của Max sao?

“Vậy có thể tối nay chú hãy nói với họ,” Clary nói. “Ý cháu là – cháu nghĩ đây là tin tốt. Dù Sebastian thực sự là ai, anh ta cũng chẳng có quan hệ với bạn bè của họ.”

“Họ sẽ mừng hơn nếu biết Sebastian ở đâu,” chú Luke lầm bầm. “Hoặc Valentine có những gián điệp nào. Ít nhất phải có vài kẻ liên quan tới chuyện hạ kết giới. Chuyện đó chỉ có thể làm từ trong thành phố thôi.”

“Bác Hodge nói Valentine đã tìm ra cách,” Simon nói. “Bác ấy nói cần có máu quỷ để hạ kết giới xuống, nhưng không có cách nào để đem máu quỷ vào thành phố. Trừ khi Valentine đã tìm ra cách.”

“Có người đã viết chữ rune bằng máu quỷ lên đỉnh một trong những ngọn tháp,” chú Luke nói kèm theo một tiếng thở dài, “vậy, rõ ràng là, Hodge nói đúng. Tiếc thay, Clave đã quá tin tưởng kết giới của họ. Nhưng ngay cả câu đố khó nhằn nhất cũng có lời giải.”

“Cháu có cảm giác đó là một dạng khó nhằn khiến chú đau nảy óc,” Simon nói. “Ngay khi chú bảo vệ lâu đài bằng Phép Bảo vệ Kiến Cố[3], có ai đã tới và tìm ra cách đập tan nó ra.”

[3] Game Dungeons and Dragon (D&D).

“Simon,” Clary nói. “Im đi.”

“Thằng bé nói không sai lắm đâu,” chú Luke bảo. “Chúng ta chỉ là chưa biết chúng đem máu quỷ vào bằng cách nào mà không đánh động kết giới thôi.” Chú nhún vai. “Nhưng đó chỉ là vấn đề nhỏ nhất. Những kết giới đã được dựng lên, nhưng chúng ta đều biết chúng dễ bị phá hỏng. Valentine có thể trở lại bất cứ lúc nào với một đội quân đông đảo hơn, và chú không nghĩ chúng ta có thể đánh bại chúng. Ở đây không có đủ Nephilim, và những người còn ở đây thì đã quá mất ý chí chiến đấu rồi.”

“Nhưng còn cư dân Thế Giới Ngầm?” Clary nói. “Chú đã bảo Quan Tổng Tài rằng Clave phải sát cánh cùng cư dân Thế Giới Ngầm mà.”

“Chú có thể nói phải quấy với Malachi và Aldertree tới khi sùi bọt mép, nhưng chắc gì họ đã nghe,” chú Luke nói một cách uể oải. “Lý do duy nhất họ để chú ở lại là vì Clave bỏ phiếu tán đồng cho phép chú ở lại với tư cách một quân sư. Và họ chỉ làm vậy vì một vài người đã được đàn sói cứu mạng. Nhưng không có nghĩa là họ muốn có thêm cư dân Thế Giới Ngầm ở Idris này-”

Có ai đó hét lên.

Amatis đang đứng, tay che miệng, nhìn chằm chằm ra ngoài Sảnh. Một người đàn ông xuất hiện nơi ngưỡng cửa, được bao bọc bởi luồng ánh sáng từ bên ngoài hắt tới. Hắn chỉ là một bóng đen, nhưng khi tiến lên một bước, vào trong Sảnh, và Clary có thể thấy gương mặt hắn.

Valentine.

Vì một lý do gì đó, điều đầu tiên Clary nhận thấy là ông ta đã cạo râu nhẵn nhụi. Trông ông ta trẻ hơn, giống cậu thanh niên luôn cau có trong những ký ức của Ithruriel hơn. Ông ta không mặc bộ đồ đi săn mà khoác lên mình bộ com lê kẻ sọc và đeo cà vạt. Valentine không mang vũ khí. Trông ông ta hoàn toàn giống cư dân Manhattan. Ông ta hoàn toàn giống một ông bố. Ông ta không nhìn Clary, không nhận thấy sự hiện diện của cô. Đôi mắt Valetine dán vào chú Luke khi bước trên lối đi hẹp giữa những hàng ghế.

Sao ông ta có thể tới đây mà không mang vũ khí chứ? Clary tự hỏi, và có câu trả lời ngay khoảnh khắc sau đó: Điều Tra Viên Aldertree kêu lên như một con gấu bị thương; giằng ra khỏi Malachi, người đang cố giữ ông ta lại; loạng choạng bước ra khỏi bục và vội vàng lao về phía Valentine.

Ông ta đi xuyên qua cơ thể Valentine như môt con dọc đâm xuyên qua tờ giấy. Valentine ngạc nhiên quay lại nhìn Aldertree khi Điều Tra Viên loạng choạng, đâm đầu vào cột, và lăn đùng ra sàn. Quan Tổng Tài đi theo, cúi xuống giúp ông ta đứng dậy – trên gương mặt người đàn ông này thoáng vẻ kinh tởm, và Clary tự hỏi liệu sự kinh tởm đó là dành cho Valentine hay cho Aldertree và đã hành động như một kẻ ngốc.

Những tiếng xì xào vang khắp phòng, Điều Tra Viên ré lên và vùng vẫy như một con chuột bị mắc bẫy, Malachi giữ chặt tay ông ta trong khi Valentine bước vào phòng mà chẳng buồn để mắt tới hai người họ. Những Thợ Săn Bóng Tối đang túm tụm trên những hàng ghế lùi lại, giống như những cơn sóng của biển Hồng Hải mở đường cho Thánh Moses, tạo ra một con đường quang đãng giữa phòng. Clary rùng mình khi ông ta tới gần với nơi cô đang đứng giữa cạnh chú Luke và Simon. Ông ta chỉ là một hình lập thể, cô tự nhủ. Không thực sự ở đây. Ông ta không thể gây tổn hại đến mình.

Bên cạnh cô, Simon cũng rùng mình. Clary nắm lấy tay bạn ngay lúc Valentine dừng lại trên những bậc thang dẫn lên bục và quay nhìn cô. Đôi mắt ông ta nhìn cô một cách hờ hững, như thể đang đánh giá cô; hoàn toàn lờ đi Simon; rồi dừng lại ở chú Luke.

“Lucian,” ông ta lên tiếng.

Chú Luke nhìn lại, ánh mắt kiên định, chẳng nói chẳng rằng. Đây là lần đầu tiên họ ở cùng một nơi sau vụ Renwick’s, Clary nghĩ, và lúc đó chú Luke suýt chết sau trận ẩu đả và bê bết máu me. Giờ dễ thấy những sự giống nhau và khác nhau giữa hai người đàn ông hơn – chú Luke mặc áo vải Falnnel đã sờn và quần bò, Valentine trong bộ com lê đắt tiền và hào hoa; chú Luke với mái tóc muối tiêu và râu ria lởm chởm sau cả chuỗi ngày vất vả; còn Valentine trông như mới hai mươi lăm tuổi – chỉ có điều lạnh lùng hơn và khắc nghiệt hơn, như thể năm tháng trôi qua đã dần biến hắn thành đá tảng.

“Tao nghe nói Clave đã cho mày vào Hội Đồng rồi,” Valentine nói. “Thật là hợp với một Clave giờ đã bị thối nát và đang sinh ra những thế hệ suy đồi.” Giọng ông ta đều đều vang lên, thậm chí có phần vui vẻ - quá vui vẻ nên khó có thể cảm nhận, hay tin vào sự độc địa trong lời nói của Valentine. Ông ta quay sang Clary. “Clarissa,” ông ta nói, “bố thấy có cả anh chàng ma cà rồng ở đây. Khi mọi chuyện bình lặng đi một chút, chúng ta thực sự cần bàn tới vấn đề chọn thú cưng của con.”

Một tiếng gầm nhỏ phát ra từ cổ họng Simon. Clary nắm tay cậu, rất chặt – chặt tới mức nếu là ngày xưa, cậu sẽ giằng tay lại vì đau. Nhưng giờ dường như cậu chẳng cảm thấy gì. “Đừng,” cô thì thầm. “Chỉ đừng.”

Valentine đã không còn chú ý tới họ nữa. Ông ta bước lên những bậc thanh dẫn lên bục và quay lại nhìn xuống đám đông. “quá nhiều gương mặt quen thuộc,” Valentine nhận xét. “Patrick. Malachi. Amatis.”

Amatis đứng im, mắt sáng rực thù hận.

Điều Tra Viên vẫn vùng vẫy khỏi vòng kìm giữ của Malachi. Ngay lập tức Valentine chú ý tới ông ta, hơi hứng khởi. “Kể cả anh nữa, Aldertree. Ta nghe nói anh chịu trách nhiệm gián tiếp cho cái chết của người bạn già Hodge Starkweather của ta. Điều đó thật đáng tiếc.”

Chú Luke đã cất lại được tiếng nói. “Chính mày đã hạ kết giới xuống. Mày đã gửi lũ quỷ tới đây.”

“Đúng,” Valentine nói. “Ta có thể gửi thêm. Chắc chắn Clave – thậm chí là Clave, ngu ngốc như thế đó – cũng phải đoán trước được chứ nhỉ? Mày đã đoán ra trước, đúng không Lucian?”

Đôi mắt màu xanh lam của chú Luke, đang toát ra sự nghiêm túc. “Có chứ. Nhưng tao hiểu mày, Valentine. Vậy mày tới đây để thương lượng hay để hả hê?”

“Chẳng phải.” Valentine nhìn đám đông im lặng. “Ta chẳng cần phải thương lượng,” ông ta nói, và dù cách nói bình tĩnh, nhưng giọng vẫn sang sảng như được khuếch đại. “Và cũng chẳng có hứng hả hê. Ta không thích gây ra cái chết của Thợ Săn Bóng Tối; giờ chúng ta còn quá ít rồi, và thế giới lại cực kỳ cần chúng ta. Nhưng đó là điều Clave muốn, đúng chứ? Đó chỉ là một trong những điều luật vớ vẩn của họ, những điều luật họ sử dụng để ràng buộc những Thợ Săn Bóng Tối. Ta chỉ làm những điều cần thiết. Ta đã làm những điều trong quá khứ để bắt Clave phải lắng nghe. Những Thợ Săn Bóng Tối không chết vì ta; họ chết vì Clave đã phớt lờ ta.” Ông nhìn đôi mắt Aldertree bên kia đám đông; gương mặt Điều Tra Viên trắng bệch và các cơ mặt đang co giật. “Rất nhiều người có mặt ở đây từng thuộc Circle,” Valentine chậm rãi nói. “Giờ ta đang nói chuyện với các người, và với những người đã biết tới Circle nhưng không tham gia cùng. Các người có nhớ ta đã tiên đoán điều gì vào mười lăm năm trước không? Rằng trừ khi chúng ta chống lại Hiệp Định, hoặc không thành phố Alicante, thủ đô yêu đấu của chúng ta, sẽ bị thống trị bởi những kẻ lai căng ủy mị, chuyên bợ đít kẻ khác, những giống nòi suy đồi sẽ giết chết những gì chúng ta yêu quý chứ? Và đúng như ta đã tiên đoán, tất cả đã thành hiện thực. Gard cháy rục tới tận móng, Cổng Dịch Chuyển bị hủy, những con phố tràn đầy bóng quỷ. Lũ cặn bã nửa người nửa ngợm sẽ lãnh đạo chúng ta. Giờ, những người bạn của ta, những kẻ thù của ta, những người anh em được Thiên Thần bảo hộ của ta, ta muốn hỏi các người - giờ các người có tin ta không?” Giọng ông ta vang lên thành tiếng hét. “GIỜ CÁC NGƯỜI CÓ TIN TA KHÔNG?”

Valentine lướt nhìn khắp căn phòng như chờ một câu trả lời. Nhưng không một lời đáp - chỉ có một biển những gương mặt đang giương mắt nhìn hắn.

“Valentine.” Giọng chú Luke, dù nhẹ nhàng, đã phá vỡ sự im lặng. “Mày không nhìn ra mày đã làm gì sao? Hiệp Định mày sợ không làm cho cư dân Thế Giới Ngầm ngang tầm với Nephilim. Nó không cho những á nhân một vị trí trong Hội Đồng. Tất cả những sự thù ghét bao lâu vẫn còn đó. Mày đáng ra phải tin những điều đó, nhưng mày đã không tin – không thể tin – và giờ mày cho chúng tao một thứ có thể tập hợp chúng tao lại với nhau.” Đôi mắt chú nhìn thẳng vào đôi mắt Valentine. “Một kẻ thù chung.”

Gương mặt trắng xanh của Valentine đột ngột đỏ lựng. “Ta không phải kẻ thù. Không phải kẻ thù của Nephilim. Mà là mày. Mày là người cố lôi kéo họ vào một trấn chiến không có phần thắng. Mày nghĩ những con quỷ mày thấy là tất cả đội quân tao có hả? Chúng chỉ là một phần rất nhỏ thôi.”

“Bọn ta cũng đông đảo đâu kém,” chú Luke nói. “Nhiều Nephilim hơn. Và nhiều cư dân Thế Giới Ngầm hơn nữa.”

“Cư dân Thế Giới Ngầm,” Valentine khinh bỉ. “Chúng sẽ chạy ngay khi thấy dấu hiệu nguy hiểm đầu tiên. Nephilim là những chiến binh bẩm sinh, sống để bảo vệ thế giới này, nhưng thế giới ghét những kẻ như mày. Người sói các ngươi bị bỏng, và ánh sáng mặt trời biến những Đứa Con của Màn Đêm thành đuốc sống là có lý do cả đấy.”

“Nhưng tôi đâu biến thành đuốc sống,” Simon nói bằng giọng sặc mùi thù địch, mặc kệ Clary bóp tay cậu. “Tôi đang đứng đây, dưới ánh mặt trời.”

Nhưng Valentine chỉ cười. “Ta đã thấy ngươi bị nghẹn khi kêu tên Chúa, ma cà rồng ạ,” hắn nói. “Còn vì lý do ngươi có thể đứng dưới ánh mặt trời-” ông ta ngừng lại và cười. “Có thể mày là một kẻ quái dị. Một ma cà rồng quái dị. Nhưng vẫn là một con quái vật.”

Một con quái vật. Clary nghĩ tới Valentine lúc ở trên tàu, về điều hắn nói lúc đó: Mẹ con nói với bố rằng bố đã biến đứa con đầu lòng thành một con quái vật. Mẹ đã bỏ bố trước khi bố có cơ hội làm điều tương tự với đứa con thứ hai.

Jace. Nghĩ tới tên anh làm cô đau đớn. Sau những gì ông ta đã làm, thế mà ông ta dám đứng đây mà rao giảng về quái vật-

“Chỉ có duy nhất một con quái vật ở đây,” cô nói, mặc kệ chính cô và ý định muốn giữ lại im lặng của cô,” là ông. Tôi đã thấy Ithruriel,” cô tiếp tục nói khi Valentine ngạc nhiên quay sang nhìn cô. “Tôi biết mọi chuyện-”

“Bố không tin lắm,” Valentine nói. “Nếu con biết, con đã ngậm miệng lại rồi. Ít nhất là vì anh trai con.”

Ông đừng có nói về Jace với tôi! Clary muốn hét lên, nhưng một giọng nói khác ngăn cô lại, một giọng nữ lạnh lùng, cương trực và cay đắng bất ngờ vang lên. “Anh trai tôi làm sao?”

Amatis tiến tới đứng dưới chân bục, ngước nhìn Valentine. Chú Luke giật mình ngạc nhiên và lắc đầu với cô, nhưng cô không quan tâm.

Valentine nhíu mày. “Lucian làm sao à?” Clary cảm thấy câu hỏi của Amatis đã làm ông ta bối rối; hoặc có lẽ Valentine bối rối chỉ vì Amatis đứng ở nơi đây hỏi ông ta, chất vấn ông ta. Bao lâu nay, Valentine luôn cho rằng cô Amatis là một kẻ yếu đuối, không bao giờ dám thách thức hắn. Valentine không thích những bất ngờ.

“Anh nói với tôi rằng Luke không còn là anh trai của tôi nữa,” Amatis nói. “Anh đã cướp Stephen khỏi tôi. Anh hủy hoại gia đình tôi. Anh nói anh không phải kẻ thù của Nephilim, nhưng anh đã khiến chúng tôi trở thành kẻ thù của nhau, khiến những người thân quay lưng với nhau, phá hoại cuộc đời nhau mà không hề thấy đau xót. Anh nói anh ghét Clave, nhưng anh chính là người biến họ trở thành họ của ngày nay - nhỏ nhen và hoang tưởng. Chúng tôi từng tin tưởng nhau, tin tưởng những Nephilim khác. Anh đã thay đổi điều đó. Tôi không bao giờ tha thứ cho anh.” Giọng cô run run. “Hoặc vì đã làm tôi đối xử với Lucian như thể anh ấy không còn là anh trai tôi nữa. Tôi sẽ không tha thứ cho anh. Hãy tha thứ cho bản thân mình vì đã nghe lời anh.”

“Amatis-” chú Luke bước lên một bước, nhưng người em gái giơ tay để ngăn chú lại. Đôi mắt cô long lanh nước mắt, nhưng lưng thẳng, giọng cứng rắn và không hề run rẩy.

“Từng có lúc tất cả chúng tôi đều nghe theo anh, Valentine ạ,” cô nói. “Và tất cả chúng tôi đều coi những lời anh nói là quan điểm đạo đức của chúng tôi. Nhưng giờ thì không. Không bao giờ nữa. Quãng thời gian đó đã qua rồi. Có ai ở đây không đồng ý với tôi không?”

Clary ngẩng đầu nhìn những Thợ Săn Bóng Tối trong Sảnh: với cô, họ trông giống như bức phác họa qua loa về một đám đông, với những gương mặt nhạt nhòa. Cô thấy chú Patrick Penhallow mím chặt môi, còn Điều Tra Viên run lẩy bẩy như cây non trong gió lớn. Và Malachi mang gương mặt đen, bóng thật khó mà hiểu nổi. Không ai nói một lời.

Nếu Clary nghĩ Valentine sẽ giận vì những Nephilim ông ta mong muốn lãnh đạo không phản ứng, cô đã thất vọng. Khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, nhưng ngoài ra không biểu cảm gì hết. Như thể ông ta đã đoán trước được tình huống. Như thể ông ta đã tính toán kĩ lưỡng rồi.

“Rất tốt,” Valentine nói. “Nếu các người không lắng nghe lý lẽ, các người sẽ phải nghe lời bạo lực. Ta đã cho các người thấy ta có thể hạ các kết giới quanh thành phố. Ta thấy các người đã dựng chúng lại, nhưng chẳng là gì hết; ta có thể dễ dàng hạ nó xuống. Các ngươi hoặc là chấp nhận yêu cầu của ta hoặc đối mặt với tất cả những con quỷ mà Kiếm Thánh có thể triệu hồi. Ta sẽ ra lệnh cho chúng tiêu diệt sạch sẽ, không một ai, không để lại một người đàn ông, đàn bà hay trẻ con sống sót. Đó là lựa chọn của các người.”

Những tiếng lầm bầm vang lên khắp phòng; chú Luke nhìn chằm chằm. “Mày nhẫn tâm hủy diệt giống nòi của mày sao Valentine?”

“Đôi khi diệt một vài bệnh sẽ cứu được cả khu vườn,” Valentine nói. “Và nếu tất cả bị bệnh-” Ông ta quay sang đối diện với đám đông đang kinh hãi. “Đó là lựa chọn của các người,” ông ta tiếp tục. “Ta có Cốc Thánh trong tay. Nếu cần, ta có thể xây dựng một thế giới Thợ Săn Bóng Tối mới, được ta tạo dựng và dạy dỗ. Nhưng ta cho các người cơ hội này. Nếu Clave đồng ý chuyển giao toàn bộ quyền lực của Hội Đồng cho ta và chấp nhận sự điều hành cũng như luật lệ do ta ban ra, ta sẽ cho các người một con đường sống. Tất cả Thợ Săn Bóng Tối sẽ thề nghe lời và chấp nhận chữ rune trung thành vĩnh cửu với ta. Đó là điều kiện của ta.”

Im lặng. Amatis đưa tay che miệng; những người khác trong phòng rung rinh trước mắt Clary như những cái bóng di chuyển. Họ không thể đồng ý được, cô nghĩ. Không thể. Nhưng họ còn lựa chọn nào đây? Họ làm gì có lựa chọn nào khác? Họ đã bị Valentine bẫy rồi, cô đờ đẫn nghĩ, cũng như Jace và mình bị giam chân vì điều ông ta đã làm. Cả hai đều bị xích lại với Valentine bởi chính dòng máu của mình. Chỉ là một khoảnh khắc, nhưng với Clary nó kéo dài như cả tiếng đồng hồ, trước khi một giọng nói eo éo cắt đứt sự im lặng – cái giọng cao chót vót, nhừa nhựa của Điều Tra Viên. “Điều hành và thống trị?” ông ta ré lên. “Sự thống trị của ngươi?”

“Aldertre-” Quan Tổng Tài di chuyển tới khống chế ông ta, nhưng Điều Tra Viên quá nhanh. Ông ta vùng ra và lao lên bục. Ông ta đang hét gì đó, cùng một điều lặp lại nhiều lần, như thể hoàn toàn mất trí, mắt lộn ngược toàn lòng trắng. Ông ta đẩy Amatis sang bên, loạng choạng bước lên bục đối diện với Valentine. “Ta là Điều Tra Viên, ngươi hiểu không, Điều Tra Viên đó!” ông ta hét. “Ta là một phần của Clave! Của Hội Đồng! Ta tạo ra luật, không phải ngươi! Ta thống trị, không phải ngươi! Ta không cho phép ngươi, đồ nhớp nhúa, yêu thương lũ quỷ dữ, hách dịch-”

Với vẻ mặt gần như chán ốm, Valentine giơ tay, như muốn chạm vào vai Điều Tra Viên. Nhưng Valentine không thể chạm vào cái gì cả - ông ta chỉ là một hình lập thể - và rồi Clary há hốc mồm khi bàn tay Valentine đi xuyên qua da Điều Tra Viên, cả da và thịt, biến mất trong lồng ngực.Chỉ một giây - một giây mà thôi – trong khi toàn bộ Sảnh dường như đang há hốc mồm nhìn cánh tay trái của Valentine, không hiểu bằng cách nào có thể chôn sâu tới tận khuỷu vào lồng ngực Aldertree. Rồi Valentine rút tay lại - rất nhanh, như thể vặn một nắm cửa han gỉ.

Điều Tra Viên chỉ kịp hét lên một tiếng rồi gục xuống như một tảng đá.

Valentine rút tay. Cánh tay đó ướt ngập máu, trông như được đeo một cái găng đỏ đeo kéo gần tới khuỷu, làm bẩn lớp vải của bộ com lê đắt tiền.

Hạ cánh tay đầy máu xuống, Valentine liếc nhìn đám đông đang kinh hãi, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở chú Luke. “Ta cho các người thời hạn tới ngày mai để xem xét những điều kiện của ta. Tới lúc đó ta sẽ mang quân tới, toàn bộ, tới Cánh Đồng Brocelind. Nếu ta không nhận được lời đầu hàng Clave, ta sẽ đưa quân tới Alicante này, và lần này chúng ta sẽ không bỏ sót một cái gì. Các người có từng đó thời gian để suy nghĩ. Hãy sử dụng thời gian một cách thông minh.”

Nói rồi, Valentine biến mất.