Vũ Lâm Lâm

Chương 11




Khánh vương giúp Nhạc Cẩn Ngôn rửa mặt lại giúp y chải đầu. Hắn mặc dù là Vương gia thân phận cao quý nhưng tính tình hào sảng, bằng hữu giang hồ lại nhiều, thường xuyên qua đêm ở bên ngoài, việc này làm cũng thành quen tay. Chính là ba cái khoáy trên đầu của Nhạc Cẩn Ngôn làm cho việc buộc tóc trở nên khó hơn, mất chút sức lực mới có thể buộc chỉnh tề, mặc y phục xong, hai người liền đến phòng Thụy vương.

Vừa vào cửa, Khánh vương đã thấy Thụy vương đang ngồi một mình rơi nước mắt, trong lòng biết hắn lại nhớ Tề Hạo Cẩm, cũng không khỏi khổ sở, khụ một tiếng nói: “Lục đệ, buổi sáng nay có cái gì ăn ngon không?” Thụy vương lau nước mắt, miễn cường cười nói: “Ta bảo người làm thịt dê hầm mà tứ ca thích nhất.”

Khánh vương ngồi xuống, kéo Nhạc Cẩn Ngôn ngồi bên người, sờ sờ bụng nói: “Đêm qua say quá, bây giờ thì đói run cả rồi.” giục người mang đồ ăn sáng đến, quả nhiên có thịt dê hầm. Thụy vương thấy Khánh vương có ở đây nên không dám bắt Nhạc Cẩn Ngôn bón cho nữa, tự mình ăn sáng.

Nhạc Cẩn Ngôn trở về cầm một cái bao đến, nói với Thụy vương: “Vương gia, giờ trời ấm rồi, chút ta bắt đầu châm cứu thôi.”

Nhạc Cẩn Ngôn mở cái bao kia ra, bên trong là một bộ châm được bao trong giấy dầu, dài ngắn đủ loại. Nhạc Cẩn Ngôn đốt lửa, giúp Thụy vương cởi y phục rồi cho hắn nằm xuống, hơ châm trên ngọn lửa rồi bắt đầu châm cho Thụy vương.

Khánh vương xem Nhạc Cẩn Ngôn châm cứu, cảm thấy cũng không có thủ pháp gì ngoài sức tưởng tượng, một đôi tay cực ổn, lúc châm thì nhanh như tia chớp, lấy nhãn lực của Khánh vương cũng không phát hiện, ngân châm đã hảo hảo mà vào chỗ, lúc này mới hiểu được sự nhanh nhẹn của Nhạc Cẩn Ngôn khi bắt cá là từ đâu mà có; lúc châm thì lại thật chậm, Khánh vương xem xót cả mắt, Nhạc Cẩn Ngôn mới thu tay lại. Có mấy đại huyệt khi châm vào, Khánh vương vốn tưởng rằng Thụy vương sẽ đau đến kêu ra, ai ngờ trên mặt Thụy vương vẫn không có vẻ thống khổ, không khỏi âm thầm thấy kỳ lạ, nhịn không được hỏi Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Thật ra những huyệt này nếu châm đúng thì sẽ không cảm thấy đau, chỉ hơi tê một chút mà thôi.”

Khánh vương nghe vậy âm thầm bội phục, thấy trán Nhạc Cẩn Ngôn chảy mồ hôi, biết việc châm cứu này nhìn có vẻ đơn gian nhưng mỗi châm đều phải thận cẩn thận mới được xuống tay, hao phí nhiều sức lực.

Nhạc Cẩn Ngôn qua hơn một canh giờ mới châm xong, đầy đầu là mồ hôi, nhấc tay áo lau lau. Y mặc chính là cảm bào Thụy vương chuẩn bị cho, y phục gọn gàng, Khánh vương nhìn cảm thấy buồn cười, liền cầm khăn tay của mình lau mồ hôi cho y, Nhạc Cẩn Ngôn cảm kích cười, ngửa mặt lên cho Khánh vương lau. Khánh vương thấy lông mi y dài lại dày thật đẹp mắt, liền cố ý lấy khăn nhẹ nhàng cọ, ngứa khiến cho Nhạc Cẩn Ngôn lắc lắc thân mình cười.

Thụy vương nằm trên giường, trên đùi châm đầy kim, trên người cũng có chỗ châm kim. Khánh vương biết Nhạc Cẩn Ngôn hẳn cũng châm thụy huyệt của Thụy vương, thấy Thụy vương ngủ ngon nên nói mấy câu với Nhạc Cẩn Ngôn, thấy Triệu Vân Trọng đã tuần tra từ vũ lâm quân trở về, dặn dò Nhạc Cẩn Ngôn nửa tháng sau chuẩn bị đi săn thú rồi cáo từ.

Nhạc Cẩn Ngôn biết Khánh vương muốn dẫn mình đi săn thú thì sướng đến nhảy nhót. Bình thường y có tỏ ra lão luyện như thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, một lòng trông ngóng nửa tháng sau mau đến. Y đã đưa đơn dược kia cho Triệu Vân Trọng, Triệu Vân Trọng mừng không cầm lòng được, ngay ngày hôm đó đến dược cục chế dược.

Trong nửa tháng này mỗi ngày Nhạc Cẩn Ngôn vẫn đều đặn châm cứu cho Thụy vương theo tình hình gân mạch của hắn, cực kỳ tốn sức, mỗi lần đều mệt đến đầu đầy mồ hôi. Khánh vương vừa đi, Thụy vương lại bắt y hầu hạ mặc y phục, ăn cơm mỗi ngày, Triệu Vân Trọng khuyên vài lần nhưng Thụy vương cũng không nghe, nếu không bắt Nhạc Cẩn Ngôn lúc nào cũng phải ở bên cạnh mình thì ngay cả buổi tối chờ hắn ngủ rồi Nhạc Cẩn Ngôn mới được về phòng. Nhạc Cẩn Ngôn tính tình vốn ôn hòa, thêm vào đó y vừa nhìn thấy Thụy vương đã cảm nghĩ đến Lục Thận Hành nên làm thế nào cũng không nổi giận được, chỉ là làm theo, khiến cho Thụy vương thật đắc ý. May mà Khánh vương còn thỉnh thoảng qua đây một chuyến, Thụy vương còn thu liễm một chút, nếu không thì hắn chắc cưỡi lên đầu Nhạc Cẩn Ngôn mất.

Sáng sớm nửa tháng sau Thụy vương liền phát giận. Hôm trước Khánh vương có đến một chuyến nhắc nhở Nhạc Cẩn Ngôn hôm nay sẽ dẫn y ra ngoài săn thú. Chân Thụy vương cũng đã đi lại được, chỉ là còn chưa dùng lực được nhiều. Lúc sáng ngủ dậy, Nhạc Cẩn Ngôn giúp hắn mặc y phục, hắn xoay đi xoay lại sống chết không chịu chen chân vào, Nhạc Cẩn Ngôn không làm thế nào được, nắm lấy chân hắn cho vào quần. Nhạc Cẩn Ngôn biết hắn phát giận, ngon ngọt dỗ hắn rửa mặt, chải đầu rồi bón cháo cho hắn, Khánh vương vào thấy được liền nhíu mày. Thụy vương thấy sắc mặt Khánh vương không tốt, không làm gì được đành phài cầm lấy bát cháo, chính mình mồm to ăn.

Khánh vương thấy Thụy vương ngoan ngoãn ăn cháo, mỉm cười, nói với Thụy vương: “Vậy ta liền mang Tiểu Nhạc huynh đệ ra ngoài.” Nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn, cũng không quản trong mắt Thụy vương phun ra lửa, bước đi ra ngoài, chỉ nghe đằng sau choang một cái, nghĩ ngay ra là Thụy vương ném vỡ bát.

Vương Trọng Tuyên đứng ở trong sân chờ, thấy Nhạc Cẩn Ngôn còn mặc cẩm bào, cười nói: “Mặc y phục này sợ không ra ngoài săn thú được.” Cầm một cái bao đưa cho Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Nhạc công tử thay y phục đi.”

Nhạc Cẩn Ngôn cầm lấy bao, cảm tạ Vương Trọng Tuyên rồi quay về phòng thay. Khánh vương nói: “Y phục đi săn này sợ ngươi không biết mặc, để ta giúp ngươi.” Rồi đi theo Nhạc Cẩn Ngôn vào phòng.

Nhạc Cẩn Ngôn cởi cẩm bào, cầm y phục kia mặc lên người. Quả nhiên y không biết mặc loại y phục này, suy nghĩ nửa ngày cũng không ra. Khánh vương cười ha ha, tiến tới giúp y mặc y phục, lại thắt nút thật tốt, thấy Nhạc Cẩn Ngôn mặc y phục màu lam này dáng người cao ngất, có vẻ anh khí mười phần, cười nói: “Hóa ra Tiểu Nhạc huynh đệ mặc võ trang cũng không tồi.” Nhạc Cẩn Ngôn đỏ mặc, hắc hắc ngây ngô cười.

Nhạc Cẩn Ngôn vẫn cùng Khánh vương cưỡi một con ngựa. Lúc này đã vào đông, thời tiết dù tốt nhưng nhiệt độ cũng không cao, gió lại lớn. Ra khỏi thành, Khánh vương nói: “Gió lớn, trời rất lạnh, che kín đi.” Lấy áo choàng bọc Nhạc Cẩn Ngôn vào trong ngực rồi mới giục ngựa phóng nhanh. Vương Trọng Tuyên tuy biết Khánh vương coi trọng Nhạc Cẩn Ngôn, nhưng thấy Khánh vương đối với Nhạc Cẩn Ngôn săn sóc như vậy cũng không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Khánh vương phóng ngựa về phía nam gần một canh giờ, Nhạc Cẩn Ngôn bị bao bọc chỉ hở ra hai con mắt, xa xa thấy Trần gia thôn, hưng phấn mà kêu to: “Vương gia, dừng một chút.”

Khánh vương đi chậm lại, hỏi: “Có chuyện gì sao?” Nhạc Cẩn Ngôn mở áo choàng, chỉ vào Trần gia thôn nói: “Vương gia, ta có thể vào đó tìm người được không?” thấy Khánh vương trầm ngâm, vội nói: “Ta chỉ đưa cho hắn chút đồ thôi, sẽ không tốn thời gian.” Khánh vương thấy vẻ mặt hy vọng của Nhạc Cẩn Ngôn, nghĩ nghĩ nói: “Được rồi.” giục ngựa chạy vào Trần gia thôn.

Đang vào lúc nông nhàn, người trong thôn tụ tập trong sân nói chuyện phiếm, thấy hai con ngựa cao to tiến vào, người trên ngựa ăn mặc đẹp đẽ quý giá, khí vũ phi phàm, đều lắp bắp kinh hãi. Nhạc Cẩn Ngôn thấy Tiểu Xuân Nhi đang đánh quay cũng một lũ nhóc choai choai, nhô đầu ra từ áo choàng, gọi to: “Tiểu Xuân Nhi!”

Tiểu Xuân Nhi nghe tiếng nhìn qua, thấy Nhạc Cẩn Ngôn liền bất giác ngây người. Nhạc Cẩn Ngôn quay đầu nhìn Khánh vương, Khánh vương cười cười, xuống ngựa bế y xuống dưới. Tiểu Xuân Nhi thấy Nhạc Cẩn Ngôn đứng ở trong sân, khôi phục tinh thần, kêu to Nhạc đại ca đã tới, ôm cổ Nhạc Cẩn Ngôn, vừa nhảy vừa cười. Người trong thôn ai cũng nhận ra Nhạc Cẩn Ngôn, đều xông tới hỏi han. Khánh vương không mặc trang phục của Vương gia đứng cùng Vương Trọng Tuyên ở một bên, cười xem Nhạc Cẩn Ngôn bị một đám người vây lấy, còn mấy tiểu hài tử đu lên người y, y phục bị kéo đến lệch lạc.

Sau một lúc người dân tản ra để Tiểu Xuân Nhi nói chuyện cùng Nhạc Cẩn Ngôn. Tiểu Xuân Nhi kêu một tiếng Nhạc đại ca, mắt lại đỏ lên. Nhạc Cẩn Ngôn vỗ vỗ vai hắn nói: “Tiểu Xuân Nhi, ta đang rất tốt, ngươi đừng khóc.” Nhạc Cẩn Ngôn lấy ra một bao đồ từ trong ngực, mở ra cho Tiểu Xuân Nhi xem: “Nhìn này, đây là mũ bông ta mua cho ngươi, đẹp không?” Tiểu Xuân Nhi đội mũ lên, nín khóc mỉm cười: “Đẹp, lại ấm nữa.”

Nhạc Cẩn Ngôn lại đưa cho Tiểu Xuân Nhi hai hộp dược hoàn: “Đây là dược ta chế, ngươi cầm lấy, trong thôn có ai bị phong hàn ho khan thì uống hai hoàn là được.” Tiểu Xuân Nhi cầm lấy, Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta còn phải đi cùng bằng hữu, lúc về lại gặp ngươi.” Tiểu Xuân Nhi lưu luyến kéo tay y, lại muốn khóc, Nhạc Cẩn Ngôn vội vã che mắt hắn, nói: “Tiểu Xuân Nhi là người lớn, không thể tùy tiện khóc.” Tiểu Xuân Nhi nhịn nước mắt, gật đầu nói: “Ta nghe lời Nhạc đại ca.”

Nhạc Cẩn Ngôn từ biệt Tiểu Xuân Nhi đi về phía Khánh vương, Khánh vương bế y lên ngựa đi tiếp. Khánh vương giục ngựa chạy ra khỏi thôn, Nhạc Cẩn Ngôn nhìn lại thấy Tiểu Xuân Nhi còn đang đứng ngơ ngác ở đó nhìn theo bọn họ, nhịn không được đau xót trong lòng, hốc mắt nóng lên, lại nghe Khánh vương nói bên tai: “Người lớn không thể tùy tiện khóc nha.” Ngữ khí mềm mại mang theo ý an ủi. Nhạc Cẩn Ngôn ngượng ngùng cười, oa ở trong lòng Khánh vương, nghe thấy gió gào thét bên tai, đảo mắt liền không thấy bóng dang Trần gia thôn nữa.

Hai con ngựa chạy hết tốc lực như bay trên đường, Khánh vương nói tới rồi, dừng ngựa, ôm Nhạc Cẩn Ngôn xuống dưới. Đây là một cánh rừng rậm rạp, lá trên cây rụng gần hết, chỉ còn mấy cây tùng bách là còn xanh lá, bên cạnh có một con sông uốn lượn. Vương Trọng Tuyên thấy Nhạc Cẩn Ngôn tò mò nhìn xung quanh, cười nói: “Đây là bên ngoài khu vực săn bắn của hoàng gia, chắc đây là lần đầu tiên Nhạc công tử đi săn đi? Nơi này rất nhiều thú nhỏ, săn dễ hơn.” Lấy cung ra đưa cho Nhạc Cẩn Ngôn, “Cái cung này hơi mềm một chút, Nhạc công tử thử xem có kéo được không, nếu không ta cho mềm thêm.”

Nhạc Cẩn Ngôn kéo thử một chút, dùng một ít lực cũng có thể kéo được, cung này mềm hơn so với cung của Vương Trọng Tuyên, Vương Trọng Tuyên thấy y cư nhiên có thể kéo ra, cười nói: “Lực tay của Nhạc công tử quả là không tồi.” Nhạc Cẩn Ngôn dùng sức kéo cung, mặt trướng đến hồng hồng, thở hổn hể lại tràn đầy đắc ý: “Mỗi ngày ở nhà ta phải bưng củi nấu dược, còn phải trèo núi hái thuốc, lực cánh tay vì thế nên được luyện tập.” Vương Trọng Tuyên thấy bộ dáng thú vị của y nhịn không được mà cười to.

Khánh vương nghe tiếng nhìn qua, thấy bộ dáng kéo cung của Nhạc Cẩn Ngôn cũng cười, đi tới nói: “Để ta dạy ngươi bắn tên.” Cầm tay Nhạc Cẩn Ngôn từ phía sau, giúp y điều chỉnh tư thế. Khánh vương thân hình cao lớn kiện mỹ, cao hơn Nhạc Cẩn Ngôn nửa cái đầu, tư thế như vậy giống như đứng từ đằng sau ôm y. Nhạc Cẩn Ngôn dọc theo đường đi được Khánh vương ôm vào trong ngực vẫn chưa cảm thấy gì, Vương Trọng Tuyên ở bên cạnh lại thấy ánh mắt Khánh vương dịu dàng không giống như đối với bằng hữu bình thường, có chút hiểu ra, chỉ mỉm cười, yên lặng đứng một bên.

Nhạc Cẩn Ngôn vốn là người thông minh, Khánh vương lại kiên nhẫn dạy đúng phương pháp, Nhạc Cẩn Ngôn sau mấy lần liền có thể bắn đúng cách, bắn thử mấy mũi tên, độ chính xác cư nhiên không tồi, lực đạo cũng ổn. Khánh vương cười nói: “Chúng ta đi đuổi mấy con thỏ cho ngươi bắn.” rồi mang theo Vương Trọng Tuyên vào rừng.

Nhạc Cẩn Ngôn cầm cung đợi một lúc, quả nhiên thấy mấy con thỏ chạy ra ngoài. Y vội tiến đến, ngắm con thỏ rồi bắn qua. Vận khí của y không tồi, vừa bắn một tên đã cắm vào chân thỏ, thỏ kia lăn trên mặt đất một chút rồi chạy tới bờ sông. Đây là lần đầu tiên trong đời Nhạc Cẩn Ngôn bắn trúng con mồi, hưng phấn đến kêu to rồi đuổi theo. Gió ở nơi hoang dã này mạnh hơn rất nhiều nên lạnh hơn trong thành, trên sông dù chưa kết băng nhưng bên bờ sông cũng đã có những tảng băng mỏng. Nhạc Cẩn Ngôn ở Tương Tây nên không biết tình hình phương bắc như thế nào, đuổi tới bờ sông, giẫm lên một khối băng, dưới chân trượt một cái, ngã vào lòng sông.

Nước sông kia cũng không tính là sâu nhưng Nhạc Cẩn Ngôn lại không biết bơi, rơi xuống sông liền lập tức hoảng loạn, uống hai ngụm nước lại kích động, chỉ biết giãy dụa ở trong nước. Y phục trên người là y phục mùa đông, ngấm nước vô cùng nặng, kéo Nhạc Cẩn Ngôn xuống sông. Nước lạnh như băng thấm vào tận xương, Nhạc Cẩn Ngôn muốn kêu cứu nhưng không phát ra tiếng, chỉ cảm thấy bị hãm dưới đáy sông, nước sông lạnh như băng không ngừng tràn vào mũi, dần dần vô lực.

Khánh vương cùng Vương Trọng Tuyên đuổi mấy con thỏ chạy ra, chỉ chốc lát đã nghe tiếng Nhạc Cẩn Ngôn cao hứng hô to gọi nhỏ, hai người nhìn nhau cười, đi ra bìa rừng. Vừa đi ra khỏi rừng cây Khánh vương liền nhìn thấy một mái tóc đen trên sông, cảm thấy kinh hãi, vội vàng bay tới, một tay nhấc Nhạc Cẩn Ngôn từ dưới sông lên bờ. Khánh vương cúi đầu nhìn thấy Nhạc Cẩn Ngôn một thân nước bùn, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng xanh, tay không khỏi run lên, vội vàng thăm dò hơi thở của Nhạc Cẩn Ngôn, phát hiện còn hô hấp mới nhẹ nhàng thở ra, đem Nhạc Cẩn Ngôn nằm sấp trên chân, đánh hai cái vào lưng, Nhạc Cẩn Ngôn ói ra một bãi nước, ho một trận, hô hấp mới dần ổn định.

Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn vẫn hôn mê bất tỉnh, mặt trắng xanh, cả người run rẩy, biết là y ngâm trong nước quá lâu, thân thể lạnh chưa hồi phục. Lập tức cởi hết y phục của Nhạc Cẩn Ngôn, lại cởi y phục của mình, đem Nhạc Cẩn Ngôn ôm vào trong ngực, lại lấy áo choàng bao chặt, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình để sưởi ấm Nhạc Cẩn Ngôn.

Vương Trọng Tuyên một bên đốt lửa, Khánh vương lúc đầu cảm thấy thân thể Nhạc Cẩn Ngôn lạnh như băng, càng run rẩy, không biết qua bao lâu rốt cục mới ấm lên, sắc mặt chậm rãi hồi phục, cũng không còn run rẩy nữa nhưng vẫn không mở mắt.

Khánh vương cúi đầu xem lông mi Nhạc Cẩn Ngôn nhẹ nhàng rung động, vỗ vỗ mặt Nhạc Cẩn Ngôn: “Ngôn nhi ngốc, mau mở mắt.” (Gọi Ngôn nhi rùi ~~)

Nhạc Cẩn Ngôn mở mắt ra ngạc nhiên hỏi: “Vương gia gọi ta là gì?”

Khánh vương cười nói: “Ta gọi ngươi là Ngôn nhi ngốc a, ngươi thật sự là ngốc muốn chết, nước sông chỉ đến thắt lưng mà cũng không lên được, người khác biết liệu có cười ngươi đến chết hay không a.”

Nhạc Cẩn Ngôn ngượng ngùng, vùi đầu vào ngực Khánh vương, lầu bầu nói: “Người ta không biết bơi nên sợ hãi thôi.”

Khánh vương xoa xoa đầu Nhạc Cẩn Ngôn: “Cho nên nói ngươi là Ngôn nhi ngốc nha.”

Nhạc Cẩn Ngôn im lặng một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Ta thích Vương gia gọi ta là Ngôn nhi. Giống như sư phụ ta vậy.” Y mân miệng cười, ánh mắt trong suốt, Khánh vương nhìn xem mà thất thần, khẽ cười: “Nhưng ta không phải là sư phụ ngươi, về sau cứ gọi là Tứ ca nhé.”

Vương Trọng Tuyên ở một bên nói: “Y phục của Nhạc công tử sợ là không khô được, như thế này thì về làm sao a.”

Nhạc Cẩn Ngôn lúc này mới phát hiện mình toàn thân trần trụi bị Khánh vương ôm trong ngực, mà Khánh vương cũng cởi y phục, da thịt hai người dán một chỗ, không khỏi quẫn bách, ngay cả lỗ tai cũng hồng thấu, lại không thể nhảy ra, liền đem đầu vùi vào ngực Khánh vương không dám ngẩng lên. Vương Trọng Tuyên nhìn y bị bao kín mít, cúi đầu chỉ nhìn thấy một cái lỗ tai hồng hồng, bất giác bật cười, thấy ánh mắt cảnh cáo của Khánh vương, sờ sờ cái mũi quay đầu đi nhưng trong lòng vẫn cuồng tiếu không thôi.

Cuối cùng Khánh vương cởi áo trong của mình để Nhạc Cẩn Ngôn mặc vào, ôm Nhạc Cẩn Ngôn lên ngựa, lấy áo choàng gói kỹ lưỡng, thừa lúc mặt trời chưa lặn vội vàng chạy về thành. Khánh vương sợ Nhạc Cẩn Ngôn bị gió lùa nên để y xoay mặt vào ngực mình, ôm chặt trong lòng. Nhạc Cẩn Ngôn không nhìn thấy bên ngoài, chỉ cảm thấy trong ngực cực kỳ ấm áp, bất giác ôm lấy thắt lưng Khánh vương, chậm rãi ngủ trên lưng ngựa xóc nảy.