Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2: Không đứng thẳng thì hãy hủy hoại




Một chiêu Hỏa Liệt Quyền xuất ra, quyền còn chưa đến người Sở Nam thì nhiệt độ đã khiến Sở Nam đổ ra từng giọt mồ hôi lớn, Sở Nam cảm thấy rất đau, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, tiếp tục vung nhục quyền về phía trước.

- Phế vật, có phải đau lắm không, có phải ngươi rất sợ không?

Nụ cười trên mặt Bạch Trạch Vũ trở nên dữ tợn, có chút sướng khoái.

- Sợ? Sợ ngươi phải gọi ta ba tiếng gia gia!

Lời nói cứng rắn của Sở Nam nhanh chóng vang lên, lập tức nghe phịch một tiếng, nhục quyền và hỏa quyền va vào nhau, âm thanh răng rắc từ trên nắm quyền của Sở Nam lan đến cánh tay, thân thể của Sở Nam lập tức bay ra ngoài khoảng chừng mười mét, nặng nề ngã trên mặt đất, từng trận bụi mù bốc lên.

Lúc ngã trên mặt đất, Sở Nam cảm thấy cánh tay phải giống như đã không còn là của chính hắn nữa vậy.

- Sở Nam ca ca….

Nhược Tuyết chạy về phía Sở Nam, mà Bạch Trạch Vũ thì vẫn chắp tay đứng tại chỗ, bộ dạng giống như cao nhân, cười khinh miệt nói:

- Phế vật, cảm giác như thế nào? Rất thoái mái phải không? Ồ, ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Có phải là muốn đánh ta không? Muốn thì tới đi….

- Tiểu Nhược Tuyết, đứng sang một bên đi!

Sở Nam ca ca cự tuyệt Nhược Tuyết dìu mình, dùng tay trái chống đỡ đứng dậy, sau khi chùi vết máu nơi khóe miệng thì liền xiết chặt nắm đấm, hét lớn một tiếng, lại tiếp tục phóng về phía Bạch Trạch Vũ.

Mắt thấy Sở Nam điên cuồng xông tới, Bạch Trạch Vũ cười lạnh đứng yên một chỗ, nắm tay tràn ngập hỏa diễm màu hoàng kim, lạnh giọng nói:

- Một quyền vừa rồi ta chỉ dùng ba thành lực lượng, chỉ bằng tên phế vật ngươi cũng dám đấu cùng ta, một quyền vừa rồi đã phế đi cánh tay phải của ngươi, một quyền này sẽ phế cánh tay trái của ngươi!

Bạch Trạch Vũ dùng đủ mọi cách vũ nhục Sở Nam, nhằm báo thù lúc vừa rồi bị một quyền của Sở Nam đẩy lui, hắn căn bản không hề để Sở Nam vào mắt, đối với cao cấp Võ Sư như Bạch Trạch Vũ mà nói thì sơ cấp Võ Sĩ giống như Sở Nam chẳng khác gì côn trùng.

- Phịch….

Nhục quyền cùng hỏa quyền màu hoàng kim lần nữa va vào nhau, thân thể của Sở Nam lại bay ra ngoài, lúc này bay càng xa hơn, khoảng chừng hơn hai mươi mét, Bạch Trạch Vũ lại càng cuồng tiếu:

- Phế vật, thế nào, ngươi còn có thể nâng cánh tay trái của ngươi lên không?

Sở Nam không chỉ không cử động được cánh tay trái mà ngay cả cánh tay phải cũng không cử động được, xương cốt của hai cánh tay đã sai vị trí, thậm chí còn vỡ vụn ra khiến hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, dường như huyết dịch muốn thấm vào trong xương, truyền khắp thân thể, máu tươi nơi khóe miệng của hắn không ngừng chảy ra như suối.

Thế nhưng hắn vẫn không ngã gục, Sở Nam mượn lực lượng của hai chân liều mạng đứng dậy, mặc dù động tác cực kỳ chật vật, thế nhưng cuối cùng Sở Nam vẫn đứng lên được, sau khi đứng lên, xương sống vẫn thẳng tắp như cũ.

- Ồ?

Bạch Trạch Vũ đối với việc Sở Nam lại có thể lần nữa đứng lên thì có chút kinh ngạc, ngược lại cười nhạo nói:

- Không tệ, không ngờ lại đứng lên được, vậy ngươi hãy…. Ngã xuống lần nữa cho ta!

Sở Nam bùng lên nhiệt huyết bất khuất, hướng về phía Bạch Trạch Vũ phát động công kích, Bạch Trạch Vũ lần này không đợi Sở Nam tấn công tới, tốc độ bỗng nhanh hơn, phóng về phía Sở Nam, miệng vẫn kiêu ngạo nói:

- Phế vật, bây giờ ta phải đánh gãy hai chân của ngươi!

Lại một cái Hỏa Liệt Quyền, Bạch Trạch Vũ xuất ra toàn bộ nội lực trong cơ thể, bụi mù trên mặt đất này cũng bị quyền phong cuốn theo, Chân Dương chi hỏa sáng lên kim quang, cứ như vậy đánh về phía chân của Sở Nam, sau đó chỉ nghe thấy hai tiếng răng rắc vang lên, Sở Nam đã ngã xuống đất.

- Phế vật, hai chân của ngươi cũng đã gãy, ngươi còn có thể bò dậy được không? Ha ha ha….

Bạch Trạch Vũ ngửa mặt lên trời cười dài, nói tiếp:

- Ta chỉ mới dùng ba quyền đã đánh cho ngươi nửa sống nửa chết, thật đúng là phế vật mà, ta đã hạ thủ lưu tình rồi, bằng không, với thực lực cao cấp Võ Sư của ta, một quyền cũng đã đánh chết ngươi rồi! Phế vật, cam chịu số phận đi, gọi ta ba tiếng gia gia, sau đó dập đầu ba cái nữa ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?

- Con mẹ ngươi cứ mơ mộng hão huyền đi! Lão tử thà chết cũng không cam chịu số phận, nhất là loại kiến hôi như ngươi!

Sở Nam rống lên, không chút để ý đến toàn thân đau nhức kịch liệt đang kháng nghị, cắn răng một cái, dùng cái chân đã gãy nát và cánh tay cũng đã gãy lìa chống dậy, sau đó mượn phản lực của mặt đất bật mạnh dậy, Sở Nam lại lần nữa đứng lên.

- Ồ? Không nghĩ rằng tên phế vật nhà ngươi vẫn có thể đứng dậy, hơn nữa tốc độ lại còn nhanh như thế.

Bạch Trạch Vũ kinh ngạc, lại càng trở nên thâm trầm hơn, nhìn khuôn mặt toát đầy mồ hôi của Sở Nam, lại nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn, Bạch Trạch Vũ cảm giác hô hấp của mình có chút nặng nề, sắc mặt trở nên âm trầm, dữ tợn nói:

- Ngươi đã có thể đứng lên thì tưởng rằng mình giỏi lắm sao? Ta phải khiến ngươi hiểu rõ, ngươi ngay cả con kiến cũng không bằng!

Vẫn là Hỏa Liệt Quyền, hỏa cầu màu hoàng kim cực lớn bao phủ lấy nắm đấm của Bạch Trạch Vũ, hung hăng đập lên ngực Sở Nam, lập tức, thân thể Sở Nam giống như một tảng đá bị một lực lượng to lớn ném ra ngoài, cứ như vậy đập xuống đất, lực va đập mạnh khiến thân thể Sở Nam giống như muốn tan nát.

- Phế vật, còn có thể đứng lên không?

Ngữ khí của Bạch Trạch Vũ vẫn khinh miệt như cũ, nhưng trong mắt lại có chút lo lắng, lo lắng tên phế vật kia lại đứng lên, ánh mắt của hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía Sở Nam.

Nhược Tuyết lúc này đã chạy về phía Sở Nam, nhưng khi nàng chạy đến cách Sở Nam khoảng ba bước thì dừng lại, không đến đỡ Sở Nam, bởi vì Nhược Tuyết đã nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam, nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được hàm nghĩa của ánh mắt đó, đó là loại ánh mắt cố chấp, ương ngạnh và cứng cỏi….

Đúng vậy, xương tay nát, chân đã gay, thân thể như muốn vỡ vụn, ngay cả tim đập dường như cũng không rõ, thế nhưng Sở Nam vẫn còn ý chí vĩnh viễn không khuất phục, còn có tinh thần bất khuất, nếu như không thể đứng thẳng vậy thì cứ điên cuồng hủy hoại một phen đi.

Ý chí như vậy cùng với tinh thần điên cuồng bất khuất dung hợp lại một chỗ sẽ trở thành một thứ, thứ này gọi là: lực lượng.

Gãy xương, thì đã sao?

Xương cốt sai chỗ, có thể nói lên điều gì?

Thân thể vỡ nát, có nghĩa là không đứng lên nổi sao?

Không! Không! Không!

Gãy xương? Càng tốt, mũi xương đứt gãy sắc nhọn sẽ có thể cắm vào mặt đất, khiến thân thể của hắn càng vững chắc hơn.

Xương cốt sai chỗ? Cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao thì cũng là dùng xương cốt để chống đỡ, bất luận là xương lớn hay xương nhỏ, dùng cái nào cũng giống nhau.

Thân thể vỡ vụn? Vậy lại càng đơn giản hơn, như vậy chỉ cần đứng lên thì sẽ không bởi vì đau nhức mà khom người nữa, sẽ càng đứng thẳng hơn….

Trong đau đớn thống khổ vô tận này, thân thể Sở Nam vẫn đứng thẳng giữa thiên địa, trên đầu đội trời, phía dưới chân đạp đất, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bạch Trạch Vũ, mỗi một bước chân bước đi đều để lại một vết máu, cứ như vậy đi về phía Bạch Trạch Vũ, không, là đánh tới.

- Ta là một võ giả, cho dù chết cũng phải chết trên chiến trường!

Nhược Tuyết nhìn thấy hình ảnh bi tráng này, nhìn thấy thân ảnh bất khuất này thì nước mắt không kìm được chảy ra ngoài.

Bạch Trạch Vũ nhìn thấy một màn này thì trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác sợ hãi….