Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 242: Người đê tiện nhất




Một bang đến khiêu chiến, muốn đoạt hạ phẩm Linh Khí, tới bây giờ ngoại trừ Vi Ly ra thì chỉ còn lại một mình Vạn Lý Hào.

Trong lúc Vạn Lý Hào chạy trốn, quay lại nhìn tình thế toàn là tử vong, xương cốt cháy đen, ngay cả tên ác ma sát nhân Lâm Vân cũng không thấy đâu.

Ngay lúc trong lòng Vạn Lý Hào nổi lên nghi hoặc thì thân thể liền va chạm cái gì đó, bật ngửa ngã xuống đất, lúc này Vạn Lý Hào mới quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt sắc bén lạnh lẽo vô tình của Sở Nam, cả người phát ra sát khí tràn ngập.

Vạn Lý Hào kinh hãi, Lâm Vân vốn truy đuổi phía sau hắn, không hiểu sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn, cuối cùng còn bị va chạm một cái thật mạnh, khiến cho lục phủ ngũ tạng như muốn đổi vị trí.

Bất kể kinh ngạc thế nào, Vạn Lý Hào lúc này hiểu rõ bản thân không được phép do dự, nếu không sẽ chết, chết giống đám người kia, chết không có chỗ chôn. Bởi vậy cho nên Vạn Lý Hào mới mượn lực phản chấn hướng về phía khác bỏ chạy.

Trong mắt Sở Nam xẹt qua một tia lãnh mang, đem ngụm máu muốn trào ra nuốt xuống, xiết chặt trọng kiếm, vung ngang kiếm chém một cái, một làn sóng Cực Dương Chân Hỏa tràn về phía Vạn Lý Hào đang phi nước đại.

Cảm thấy nhiệt độ ở phía sau càng lúc càng cao, tốc độ của Vạn Lý Hào đã đạt đến cực trí.

Sở Nam hít đâu một hơi, miệng thốt lên một chữ:

- Nuốt!

Làn sóng Cực Dương Chân Hỏa như có linh tính, đột nhiên tràn ra như thủy triều, thoáng cái đã đâm vào đùi Vạn Lý Hào.

Ngay lập tức, Cực Dương Chân Hỏa giống như mọc rễ trong người Vạn Lý Hào khiến hắn hét thảm, liều mạng phát ra nguyên lực chống đỡ sự thiêu đốt của Cực Dương Chân Hỏa, miệng không ngớt van xin:

- Ngươi hãy tha cho ta một con đường sống, ta sẽ thần phục ngươi, ngươi để ta….

- Kẻ muốn giết Mộng Nhân đều đáng chết vạn lần! Như ngươi, phải chịu hỏa hình, thiêu cho đến chết!

Thanh âm lạnh như băng vang lên, Sở Nam bước từng bước đến trước mặt Vạn Lý Hào, nguyên lực bên trong nguyên thạch cầm trên tay bị hấp thu nhanh như thiểm điện, để duy trì Cực Dương Chân Hỏa này cần tiêu hao rất nhiều nguyên lực.

Cũng bởi vì thế cho nên mỗi nơi Sở Nam đi qua đều để lại bột phấn, tất cả đều là nguyên thạch bị Sở Nam hút sạch nguyên lực bên trong.

Chỉ có điều, mặc dù những nguyên thạch này đều là trung phẩm, thế nhưng trong giới chỉ của Sở Nam cũng không cất giữ quá nhiều, mặc dù Tứ Hải thương đội đã trả thù lao rất nhiều, nhưng trên đường đến thành Sơn Hải, Hắc đản đã hấp thụ phần lớn nguyên thạch và Thú hạch.

Cực Dương Chân Hỏa dưới sự kích phát liều mạng của Sở Nam, tử sắc bên trong hỏa diễm càng đậm, Vạn Lý Hào lúc này đã không còn nói gì được nữa, hắn chỉ có thể toàn lực ngăn cản sự thiêu đốt của Cực Dương Chân Hỏa, thế nhưng nguyên lực bên trong Vạn Lý Hào cũng không nhiều, chút nguyên lực còn sót lại nhờ ăn đan dược lúc trước không ngừng bị Cực Dương Chân Hỏa thiêu đốt, tiêu hao như thác đổ.

Ngay lúc này, Sở Nam lại nâng trọng kiếm lên, sắc mặt Vạn Lý Hào đã tím tái, biết rõ hôm nay không thể trốn khỏi kiếp này, nhưng vẫn quát:

- Ngươi không phải muốn dùng lửa thiêu chết ta sao? Thế nào? Ngươi thiêu không chết nên muốn dùng kiếm sao?

- Nói thiêu chết ngươi thì tất nhiên phải thiêu ngươi cho đến chết, Thiên Vương lão tử cũng không cứu được.

Nói xong Sở Nam phun một ngụm máu tươi lên thân trọng kiếm, chém về phía trước một cái, một đạo nguyên lực tiến vào trong cơ thể Vạn Lý Hào, toàn thân Vạn Lý Hào run rẩy một cái, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, nhưng đợi một lúc thì vẫn không phát hiện có gì dị thường, chịu cơn đau đớn vì bị thiêu đốt, cười lên ha hả:

- Lâm Vân, nguyên lực của ngươi không đủ sao? Xem ra nguyện vọng thiêu chết ta của ngươi không thể thực hiện rồi, Lâm Vân, các ngươi đợi Vạn Kiếm môn báo thù đi, Vạn Kiếm môn, vạn kiếm tề xuất, cho dù ngươi có tu vi Võ Quân đi nữa cũng phải chết không thể nghi ngờ!

Sở Nam không hề để tâm, miệng lại thốt ra một chữ:

- Đốt!

Chữ “Đốt” vừa thốt lên, trong thân thể Vạn Lý Hào đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn, trực tiếp thiêu đốt kinh mạch, huyết nhục, cốt cách của hắn.

Cực Dương Chân Hỏa tàn phá bừa bãi, toàn bộ kinh mạch và huyệt nhục đều biến thành tro bụi.

Trong mắt Vạn Lý Hào hiện lên vẻ không thể tin nổi, hắn tuyệt đối không ngờ rằng Lâm Vân lại có thể đem Hỏa nguyên lực kích nhập vào trong thân thể hắn, nhưng sự chấn động của hắn chỉ thoáng qua một chút liền biến thành một đống tro tàn.

Trong đám người, có một người sắc mặt ngưng trọng, nhìn chòng chọc thân ảnh Sở Nam, ánh mắt đảo một vòng, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.

Sau khi Sở Nam thi triển ra một kích cuối cùng, thân thể như bị rút sạch, không đề nổi một chút lực nào, trọng kiếm chống xuống đất, thân tựa trên kiếm, lúc này Tử Mộng Nhân đã đến bên cạnh đễ đỡ hắn.

Trong mắt Vi Ly bùng lên chiến ý lẫm liệt, thầm nhủ:

- Ta sẽ đánh bại người, sẽ có một ngày ta sẽ đánh bại ngươi.

Ngay lúc này, kẻ lộ sắc mặt ngưng trọng bước ra, chỉ ba bước đã đến trước mặt Sở Nam, trường kiếm chỉ thẳng vào Sở Nam, hào hùng tráng chí quát:

- Lâm Vân, Lương Vân ta muốn khiêu chiến ngươi!

Lời này vừa thốt ra, cả đoàn người đều sững sờ.

Tử Mộng Nhân quát một tiếng yêu kiều:

- Lương Vân, ngươi đúng là không biết xấu hổ, hèn hạ vô sỉ, thấy tên ngốc kiệt sức nên ngươi muốn khi phụ sao? Ngươi thấy mình chắc thắng cho nên mới khiêu chiến, đúng không? Ngươi đúng là không phải nam nhân, sao lúc trước ngươi không khiêu chiến?

Da mặt của Lương Vân thật sự rất dày, một chút đỏ mặt cũng không có, ngược lại không chút dao động nói:

- Ta mới đến, lúc trước hắn ở đây chiến đấu với người khác, ta làm sao quấy nhiễu được? Hơn nữa các ngươi nói hắn kiệt sức, ta lại thấy không phải vậy, nhìn ánh mắt của Lâm Vân vẫn tràn trề tinh thần, biểu hiện thế này là không khỏe sao?

- Ngươi cũng là võ giả sao? Muốn khiêu chiến thì bổn đại tiểu thư sẽ bồi ngươi!

Tử Mộng Nhân rút kiếm ra, lại bị Sở Nam giữ chặt, chỉ nghe Sở Nam trầm giọng nói:

- Mộng Nhân, để ta….

- Tên ngốc, thân thể của ngươi…. hắn….

- Mộng Nhân, đây là chuyện của nam nhân!

Nói xong, Sở Nam liền đứng thẳng lên, bóng dáng của hắn trong mắt Tử Mộng Nhân chưa từng thay đổi, hào hùng như một tòa núi lớn.

- Lâm Vân, ngươi đúng là hào kiệt, quả là anh hùng, ta kính trọng ngươi, bội phục ngươi!

Lương Vân khen một tiếng, thế nhưng trong mắt hắn lại lóe lên tia sáng âm hiểm, hắn nói như vậy chính là muốn đề cao Lâm Vân lên, để mọi người cho rằng Lâm Vân vẫn còn sức chiến đấu, sau đó thì hắn mới ra tay, đem gã chân anh hùng xếp thứ chín Tiềm Hoàng bảng, đơn độc giết gần sáu mươi cường giả Võ Quân này, đánh cho tan tác.

- Vì biểu lộ kính ý của ta đối với ngươi, ta nhất định sẽ dùng lực lượng mạnh nhất để đánh với ngươi một trận!

Lương Vân bổ sung thêm một câu.

Sở Nam nâng trọng kiếm lên, nói một cách nhạt nhẽo:

- Nói nhảm nhiều quá, muốn chiến thì chiến.

Đúng lúc đó, phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh lạnh lùng:

- Muốn chiến với Lâm Vân, phải qua cửa của ta!