Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 406: Hành động lớn mật




Đối mặt với San Hô Huyền Lam Kình da thịt cường hãn siêu cấp, Long nha vẫn là không khiến cho Sở Nam phải thất vọng, trực tiếp đâm vào thịt, Long nha lấn vào đến sát gốc, nhát đâm mạnh mẽ này, khiến cho San Hô Huyền Lam Kình đau đớn không thôi, thét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể uốn éo không thôi, Ngọc chi san hô trùng ở những chỗ khác cũng bị rơi xuống lả tả, chỉ có Tiểu Lam và đám Ngọc chi san hô trùng cao cấp bám ở hai chỗ vết thương kia là vẫn đang điên cuồng hút máu.

Hiển nhiên, Sở Nam cũng cắn răng bám vào vững vàng, cùng với San Hô Huyền Lam Kình nhanh chóng lên trên!

Đoàn lửa mờ mờ càng lên càng nhanh, San Hô Huyền Lam Kình ngày càng vội vã, dường như chỉ cần đoàn lửa kia lên được trên mặt nước, thì nó sẽ không lấy được thứ mà mình muốn, chỉ thấy nó vừa liều mạng để cơ thể chuyển động, vừa mở to miệng, một lần nữa phun thủy tiễn, lần này uy lực của thủy tiễn rõ ràng mạnh hơn không ít, cũng không bị biến thành Hàn Ngọc Lam Viêm, lúc cách đoàn lửa khoảng vài mét, thủy tiễn phá ra thành một tấm màn, giống như lúc trước đối phó với Sở Nam, nhưng uy lực của tấm màn này, rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng tấm màn đó mãi vẫn không thể bao trùm lấy đoàn lửa mờ mờ, Hàn Ngọc Lam Viêm xung quanh nhao nhao tiến vào trong tấm màn, nhưng thế nào cũng không cản tấm màn lại được, mà San Hô Huyền Lam Kình thì ngày càng tiến gần tới đoàn lửa…

Vì không muốn để điều đó được thực hiện, Sở Nam dùng thần niệm thông báo với Tiểu Lam trước hết tới giúp đỡ một chút, ở ngay chính giữa của đoàn lửa kia, có một hạt châu dâng lên, trong suốt giống như nước, mà hạt châu đó lại không ngừng xoay tròn…

- Thủy nguyên bổn tinh?

Cảm nhận được một cơn lạnh xông vào mũi, Thủy nguyên lực cường đại đè lên cơ thể, Sở Nam theo phản xạ có điều kiện hô lên một tiếng.

- Thủy nguyên bổn tinh tại sao lại nằm trong một đoàn lửa chứ?

Sở Nam nghĩ mãi mà không ra.

Còn San Hô Huyền Lam Kình sau khi nhìn thấy hạt châu bị phun ra, thì càng hưng phấn hơn, tốc độ càng nhanh hơn, nhìn bộ dạng của nó, dường như là muốn xông về phía hạt châu kia, mà lúc hạt châu thủy sắc kia tiếp túc với tấm màn nước kia, thì bắt đầu biến thành…

Lần này, không phải là biến thành Hàn Ngọc Lam Viêm, mà là biến thành nước!

San Hô Huyền Lam Kình dường như không chút hoảng hốt, cái miệng lớn lại phun ra một tấm màn nữa, trùm lấy phía trên đoàn lửa, sau đó, San Hô Huyền Lam Kình phóng mạnh lên phía Thủy nguyên bổn tinh, miệng lớn chưa hề ngậm lại.

Lại một lần nữa, muốn trực tiếp nuốt Thủy nguyên bổn tinh vào bụng!

Trên Băng đài, đám Võ vương nhìn thấy động tĩnh của Hỏa hải, thấy lo lắng, khẩn trương, rồi hưng phấn…

San hô huyền lam kình muốn nuốt hạt châu có vẻ như là Thủy nguyên bổn tinh, tốc độ của hạt châu thủy sắc đột nhiên nhanh hơn, gấp gáp xông lên!

Mặc dù thân thể của San hô huyền lam kình to lớn khổng lồ, nhưng Tiểu Lam cùng đám Ngọc chi san hô trùng thực lực cao nhất đã hút không ít máu của nó, khiến nó chịu tổn thương không nhỏ, San hô huyền lam kình không thể tiếp tục bỏ qua sự tồn tại này…

Còn có Long nha trong tay Sở Nam, đâm vào thấu xương thấu cốt, đã rất lâu rồi, cơ thể chưa hề bị tổn thương, từng cơn đau nhức bắt đầu dội đến…

Nhưng, tất cả những chuyện này, San hô huyền lam kình không để ý tới, cho dù nó có muốn để ý thì cũng không đủ sức để thực hiện, nó đã dùng toàn lực để truy đuổi hạt châu thủy sắc, còn đối với đoàn lửa mờ mờ đã bị một lớp tấm màn nước trùm lấy, nó không hề để ý nữa.

Dường như, San hô huyền lam kình chờ đợi hàng ngàn năm thậm chí hàng vạn năm, cũng chỉ vì hạt châu thủy sắc này.

Đã như vậy, thì nó làm sao có thể để hạt châu thủy sắc thoát khỏi tay mình được?

- Hống!

San hô huyền lam kình thét to một tiếng, to hơn tất cả những tiếng thét trước đó gộp lại, trên Băng đài, một mảng Hỏa hải, tất cả đều nhảy lên không trung, khí thế hùng hồn nhanh nhạy, không ai có thể dự liệu, giống như ở dưới đáy Hỏa hải có cái gì đó nổ tung, còn đám Võ vương đang ở trên không thì rất kinh ngạc khi Hàn ngọc lam viêm đột nhiên bay lên, cũng có phản ứng rất là chậm, ở một nơi có vị trí thấp, và lại là ở trung tâm, một kẻ không tuân theo, bị Hàn ngọc lam viêm làm cho ướt khắp người, đột nhiên, mặt tái nhợt, cũng may bị rơi xuống rồi thoát, không gây tổn thương gì cho tính mạng của bọn họ.

Cảnh tượng kể trên, bọn Sở Nam ở trong Hỏa hải, đương nhiên là không biết được.

Chỉ thấy sau khi San hô huyền lam kình thét một tiếng thật to, cơ thể khổng lồ đột nhiên tăng tốc, chỉ trong nháy mắt, thì đã có vẻ như đuổi kịp hat châu thủy sắc, còn chuyện của San hô huyền lam kình thì có thể không chỉ giới hạn có như vậy, xung quanh Hỏa hải dị động, đoàn lửa mờ mờ vẫn bị bao trùm, San hô huyền lam kình càng như nhảy lên, quấy đến độ Hỏa hải phải phát ra cả ngàn lớp sóng…

Cú nhảy này, không gây ra ảnh hưởng gì cho bọn Tiểu Lam, bởi vì thể tích của bọn Tiểu Lam, so với San hô huyền lam kình, thì như một hòn đá nhỏ so với một ngọn núi lớn, chỉ có điều, hai vết thương trên người San hô huyền lam kình, đã to ra không ít…

Hơn nữa, Tiểu Lam, cũng giống như chủ nhân của nó, lớn gan, càng không sợ!

Tiểu Lam lần theo miệng vết thương đó, chui vào trong da thịt của San hô huyền lam kình, điên cuồng hút máu trong đó, nó hút vào thì máu của nó càng trở nên nồng đậm, hành động to gan này của Tiểu Lam, đã khiến cho San hô huyền lam kình như bị xương cá mắc cổ họng, nhưng lại không có cách nào xử lí.

Bản thân Tiểu Lam tiến vào mà không tính toán, sau vài tiếng thét ti ti, những con Ngọc chi san hô trùng trong suốt đang hấp thụ gần vết thương đó cũng theo nó chui vào.

Nếu chỉ là những chuyện này, đối với San hô huyền lam kình mà nói thì không tạo ra ảnh hưởng gì, nhưng ở phía sau, ngay phía dưới, vẫn còn đám Ngọc chi san hô trùng đông đúc, sau khi nhận được mệnh lệnh của Vương, thì đang không ngừng chạy đến miệng hai vết thương kia.

Khó có thể tưởng tượng được, những Ngọc chi san hô trùng này, bất kể màu đỏ màu trắng hay màu lam, tất cả đều chui vào bên trong da thịt của San hô huyền lam kình, e rằng cũng đủ cho San hô huyền lam kình một vố rồi.

Chỉ có điều, trong lúc Sở Nam nhảy lên, thì thấy giống như một lần trải qua quá trình luyện ngục, nếu không phải cơ thể một lần nữa được rèn luyện cường hãn hơn, thì chỉ e rằng trong lần nhảy lên này, cơ thể của Sở Nam đã tan nát hết rồi.

Cho dù là vậy thì Sở Nam cũng không dễ chịu lắm, hắn đang cắn răng chịu đựng, mắt thì đang nhìn chằm chằm vào đoàn lửa mờ mờ kia, nghĩ tới cảnh tất cả các đám lửa phải làm lễ bái, trong đầu hiện lên một suy nghĩ to gan: “Nếu ta nuốt đoàn lửa mờ mờ này vào, thì hậu quả sẽ thế nào?”

Sau một chớp mắt, ánh mắt của Sở Nam lộ rõ vẻ cố chấp!

Còn về San hô huyền lam kình sau khi nhảy lên, thì cũng đã tới trước mặt của hạt châu thủy sắc, cái miệng của nó mở to hết cỡ, nếu là hạt châu thủy sắc ấy dùng tốc độ nhanh như trước bay lên, thì thật là tốt, còn nếu ngọc vào miệng kình, thì thật là tự chui đầu vào lưới.

Nhưng, hạt châu thủy sắc đột nhiên bẻ hướng, bắn về phía xa xa, chạy thẳng về phía đoàn lửa, San hô huyền lam kình quá kinh ngạc, dường như cũng có chút lo sợ, nó vội vàng vừa đuổi theo, vừa gắng sức hít sâu…

San hô huyền lam kình sinh ra lực hút không nhỏ, đã làm giảm tốc độ của hạt châu thủy sắc, hạt châu này cũng là thông linh, bản thân nó có ý thức nhận ra nguy hiểm, nó liền không tiếp tục chạy về phía đoàn lửa nữa, mà là xoáy vòng vòng, từng từng vòng chậm rãi tiến đến gần đoàn lửa.

Hạt châu thủy sắc xoay tròn, gây ảnh hưởng lớn tới lực hút của San hô huyền lam kình, còn cơ thể khổng lồ của nó, nếu xoay tròn thì càng là phí sức.

Nhưng San hô huyền lam kình chính là quyết tâm ăn bằng được hạt châu thủy sắc, bản thân nó sẽ không vì vậy mà buông xuôi, nó cật lực phá vỡ sự xoáy tròn của hạt châu, bên cạnh đó cũng cật lực đuổi theo hạt châu, mặc dù hạt châu thủy sắc bị ảnh hưởng, nhưng so với lúc thiếu chút nữa là chui vào miệng kình thì vẫn còn tốt hơn nhiều.

Cứ như vậy, hạt châu thủy sắc chạy lên phía trước, San hô huyền lam kình đuổi theo phía sau, một chạy một đuổi, trong sự vô ý thức, chúng đã tiến gần tới đoàn lửa mờ mờ, quấn lấy từng vòng, từng vòng từng vòng, ngày càng gần với đoàn lửa.

San hô huyền lam kình cũng không hoảng hốt, bên trên đoàn lửa kia vẫn còn một lớp màn bằng nước, tuy nó biết lai lịch của đoàn lửa này không đơn giản, hơn nữa uy lực rất lớn, nhưng là nó tin vào tấm màn của mình, đủ để ngăn cản đoàn lửa này, bởi vì đoàn lửa này vẫn chỉ là mới được sinh ra, vẫn chưa phát triển hoàn toàn!

Đột nhiên, hạt châu thủy sắc rơi mạnh xuống, hướng về phía đoàn lửa, San hô huyền lam kình gào rít, lao đi như muốn phá tan Hỏa hải, hạt châu thủy sắc thấy tình thế không ổn, thì lại bay lên một bên khác, còn San hô huyền lam kình thì lướt sát bên đoàn lửa.

Trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi này, một thanh kiếm, đâm về phía tấm màn nước.

Kiếm đương nhiên là trọng kiếm, Sở Nam đã tụ lực từ sớm, để đợi đến khoảnh khắc này, tất cả lực trong trọng kiếm, đều tập trung để đâm tới ngay chính giữa tấm màn nước!

Màn nước lập tức bị đâm thủng.

Đoàn lửa nắm lấy cơ hội, vọt ra ngoài, muốn tụ họp cùng hạt châu thủy sắc kia.

Nhưng, ngay lúc trọng kiếm đâm thủng tấm màn nước, trọng kiếm liền trở vào trong trữ vật giới chỉ, một cánh tay lớn, đột nhiên trùm lấy phía trên đoàn lửa, đoàn lửa đang định vọt ra vừa vặn bị Sở Nam chộp lấy.

Tóm được đoàn lửa mờ mờ, Sở Nam lập tức có cảm giác toàn thân bị đông cứng.

Cũng ngay trong lúc này, vòng xoáy vốn đang chuyển động không chậm trong cơ thể, đột nhiên xoáy rất nhanh, thậm chí là đột phá đến cực hạn, ngũ thải quang mang hấp thu được từ trên mình Hắc Đản trong nháy mắt cũng theo vòng xoáy, đi đến từng ngõ ngách trong cơ thể.

Cảm giác bị đông cứng biến mất.

Sở Nam lo sợ một hồi.

Đồng thời kẻ lo sợ còn có San hô huyền lam kình, ngay lúc nó nhìn thấy Sở Nam đâm thủng màn nước, thì trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, về sau nhìn thấy Sở Nam tóm lấy đoàn lửa trong tay, thì ánh mắt kinh hoàng đó, lập tức lộ vẻ giễu cợt, giễu cợt Sở Nam không tự lượng sức mình, cho rằng đoàn lửa này không phải thứ mà hắn có thể tiêu thụ được.

Nhưng, San hô huyền lam kình cũng hi vọng Sở Nam giữ đoàn lửa kia lâu lâu một chút, đợi nó nuốt được hạt châu thủy sắc, thì sẽ quay lại xử lý Sở Nam, và còn có đám Ngọc chi san hô trùng mà bình thường nó coi là thức ăn của mình nữa.

Hạt châu thủy sắc nhìn thấy đoàn lửa đã nằm trong tay Sở Nam, còn Sở Nam thì lại ở trên lưng của San hô huyền lam kình, thì hạt châu thấy hết cách, đành phải từ bỏ suy nghĩ tụ họp với đoàn lửa, rồi nó lại xông lên phía trên.

Sở Nam nắm được đoàn lửa, thì lại thấy buồn, nhìn thấy dị tượng lúc trước, bản thân Sở Nam hiểu được đoàn lửa này không phải bình thường, hơn nữa còn nghĩ Thủy nguyên bổn tinh nằm bên trong nó, làm sao có thể đơn giản được?

Trữ vật giới chỉ khẳng định là không thể chứa nổi đoàn lửa, Sở Nam thử một chút, thì trữ vật giới chỉ kia liền biến thành tro tàn!

Mà trên người Sở Nam cũng không có bất kì dung khí nào có thể chứa được thứ đồ bất phàm này, đoàn lửa mờ mờ vẫn lung lay, một bộ dạng yếu đuối, nhưng từ đoàn lửa này Sở Nam có thể nhìn thấy được sự cười nhạo của nó.

Vẻ mặt Sở Nam ngưng trọng, lông mày nhíu lại, ngăn cản San hô huyền lam kình đuổi theo lên trên đã đem lại nhiều áp lực đau đớn, ngay sau đó, trong đầu Sở Nam nghĩ đến một dung khí có thể chứa được đoàn lửa!

Chỉ có điều, sau khi nghĩ đến cái dung khí này, thì vẻ mặt của Sở Nam trở nên ngưng trọng hơn gấp ngàn lần, gấp vạn lần, và vô cùng nghiêm túc!

Bởi vì, dung khí này, không phải là đồ vật của hắn, mà chính là cơ thể của hắn!

Sau một tíc tắc, Sở Nam liền quyết định, không còn có hắn, trước mắt chỉ có một chữ “liều”!

“Ta có thể lấy cơ thể làm lò luyện để luyện, và cũng có thể lấy cơ thể làm trữ vật giới chỉ!” Sở Nam nghĩ như vậy trong đầu, rồi quay sang phía đoàn lửa, trịnh trọng nói:

- Cũng chỉ là một đoàn lãnh hỏa mà thôi, ta có thể nuốt Long đan, thì lại sợ nuốt đoàn lửa ngươi sao?

Đoàn lửa vốn vẫn chưa quyết định gì, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này, thì lập tức quyết định, sẽ dùng thân pháp khiến mình bị kéo dài ra, loại kì vật thiên địa sinh ra này, nhìn như có vẻ không có tính mạng, nhưng lại có rất nhiều dạng tồn tại mà người thường không thể tưởng tượng được.

Sở Nam không cười nhạo, tóm lấy đoàn lửa chậm rãi bỏ vào miệng!

Thấy Sở Nam không nói đùa, mà là làm thật, đoàn lửa với suy nghĩ đã định, đột nhiên phân toán lung tung lên, vô cùng mất trật tự, đồng thời toàn bộ Hỏa hải, cũng sôi lên, trở nên rất lo lắng.

Sở Nam dường như nghe được sự tức giận của đoàn lửa, nghe được rằng nó đang triệu hoán hàng ngàn vạn Hàn ngọc lam viêm, nghe được sự hoảng hốt của nó…

Toàn bộ áp lực của viêm hải, từ bốn phương tám hướng cùng đè lên Sở Nam, như muốn đè cho Sở Nam vỡ vụn ra, để cứu lấy Vương của bọn chúng.

Áp lực xung quanh cùng đè lên, uy thế rất lớn, khóe miệng Sở Nam, bị đè đến chảy máu ra!

Nhưng, tay của Sở Nam, thì vẫn nắm chặt, ánh mắt của hắn, ý chí của hắn, thì rất kiên định, chưa hề có một chút dao động nào, vẫn đang đọ sức cùng đoàn lửa, chầm chậm đưa đoàn lửa về phía miệng của mình.

Kẻ bị áp lực đè, không chỉ có Sở Nam, mà còn có San hô huyền lam kình, bởi vì Sở Nam vẫn đang bám chắc trên lưng San hô huyền lam kình.

Ngay lập tức, tốc độ của San hô huyền lam kình bị chậm lại.

Còn hạt châu thủy sắc thì không bị ảnh hưởng, ngược lại tốc độ phóng đi còn nhanh hơn trước.

Thấy thế, San hô huyền lam kình giận dữ, gào thét liên tục, nó vừa phun máu, vừa nỗ lực phóng lên trên.

Tay của Sở Nam di chuyển rất chậm, tuy đoàn lửa này chỉ mới được sinh ra, nhưng cũng không thể xem thường nó, Sở Nam điên cuồng thiêu đốt mọi thứ trong cơ thể mình, liều mạng một phen với đoàn lửa mờ mờ!

Cuối cùng!

Hạt châu thủy sắc chạy ra khỏi Hỏa hải!

Khoảng cách của đoàn lửa với miệng của Sở Nam, chỉ còn là gang tấc!

San hô huyền lam kình sinh ra lực hút không nhỏ, đã làm giảm tốc độ của hạt châu thủy sắc, hạt châu này cũng là thông linh, bản thân nó có ý thức nhận ra nguy hiểm, nó liền không tiếp tục chạy về phía đoàn lửa nữa, mà là xoáy vòng vòng, từng từng vòng chậm rãi tiến đến gần đoàn lửa.

Hạt châu thủy sắc xoay tròn, gây ảnh hưởng lớn tới lực hút của San hô huyền lam kình, còn cơ thể khổng lồ của nó, nếu xoay tròn thì càng là phí sức.

Nhưng San hô huyền lam kình chính là quyết tâm ăn bằng được hạt châu thủy sắc, bản thân nó sẽ không vì vậy mà buông xuôi, nó cật lực phá vỡ sự xoáy tròn của hạt châu, bên cạnh đó cũng cật lực đuổi theo hạt châu, mặc dù hạt châu thủy sắc bị ảnh hưởng, nhưng so với lúc thiếu chút nữa là chui vào miệng kình thì vẫn còn tốt hơn nhiều.

Cứ như vậy, hạt châu thủy sắc chạy lên phía trước, San hô huyền lam kình đuổi theo phía sau, một chạy một đuổi, trong sự vô ý thức, chúng đã tiến gần tới đoàn lửa mờ mờ, quấn lấy từng vòng, từng vòng từng vòng, ngày càng gần với đoàn lửa.

San hô huyền lam kình cũng không hoảng hốt, bên trên đoàn lửa kia vẫn còn một lớp màn bằng nước, tuy nó biết lai lịch của đoàn lửa này không đơn giản, hơn nữa uy lực rất lớn, nhưng là nó tin vào tấm màn của mình, đủ để ngăn cản đoàn lửa này, bởi vì đoàn lửa này vẫn chỉ là mới được sinh ra, vẫn chưa phát triển hoàn toàn!

Đột nhiên, hạt châu thủy sắc rơi mạnh xuống, hướng về phía đoàn lửa, San hô huyền lam kình gào rít, lao đi như muốn phá tan Hỏa hải, hạt châu thủy sắc thấy tình thế không ổn, thì lại bay lên một bên khác, còn San hô huyền lam kình thì lướt sát bên đoàn lửa.

Trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi này, một thanh kiếm, đâm về phía tấm màn nước.

Kiếm đương nhiên là trọng kiếm, Sở Nam đã tụ lực từ sớm, để đợi đến khoảnh khắc này, tất cả lực trong trọng kiếm, đều tập trung để đâm tới ngay chính giữa tấm màn nước!

Màn nước lập tức bị đâm thủng.

Đoàn lửa nắm lấy cơ hội, vọt ra ngoài, muốn tụ họp cùng hạt châu thủy sắc kia.

Nhưng, ngay lúc trọng kiếm đâm thủng tấm màn nước, trọng kiếm liền trở vào trong trữ vật giới chỉ, một cánh tay lớn, đột nhiên trùm lấy phía trên đoàn lửa, đoàn lửa đang định vọt ra vừa vặn bị Sở Nam chộp lấy.

Tóm được đoàn lửa mờ mờ, Sở Nam lập tức có cảm giác toàn thân bị đông cứng.

Cũng ngay trong lúc này, vòng xoáy vốn đang chuyển động không chậm trong cơ thể, đột nhiên xoáy rất nhanh, thậm chí là đột phá đến cực hạn, ngũ thải quang mang hấp thu được từ trên mình Hắc Đản trong nháy mắt cũng theo vòng xoáy, đi đến từng ngõ ngách trong cơ thể.

Cảm giác bị đông cứng biến mất.

Sở Nam lo sợ một hồi.

Đồng thời kẻ lo sợ còn có San hô huyền lam kình, ngay lúc nó nhìn thấy Sở Nam đâm thủng màn nước, thì trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, về sau nhìn thấy Sở Nam tóm lấy đoàn lửa trong tay, thì ánh mắt kinh hoàng đó, lập tức lộ vẻ giễu cợt, giễu cợt Sở Nam không tự lượng sức mình, cho rằng đoàn lửa này không phải thứ mà hắn có thể tiêu thụ được.

Nhưng, San hô huyền lam kình cũng hi vọng Sở Nam giữ đoàn lửa kia lâu lâu một chút, đợi nó nuốt được hạt châu thủy sắc, thì sẽ quay lại xử lý Sở Nam, và còn có đám Ngọc chi san hô trùng mà bình thường nó coi là thức ăn của mình nữa.

Hạt châu thủy sắc nhìn thấy đoàn lửa đã nằm trong tay Sở Nam, còn Sở Nam thì lại ở trên lưng của San hô huyền lam kình, thì hạt châu thấy hết cách, đành phải từ bỏ suy nghĩ tụ họp với đoàn lửa, rồi nó lại xông lên phía trên.

Sở Nam nắm được đoàn lửa, thì lại thấy buồn, nhìn thấy dị tượng lúc trước, bản thân Sở Nam hiểu được đoàn lửa này không phải bình thường, hơn nữa còn nghĩ Thủy nguyên bổn tinh nằm bên trong nó, làm sao có thể đơn giản được?

Trữ vật giới chỉ khẳng định là không thể chứa nổi đoàn lửa, Sở Nam thử một chút, thì trữ vật giới chỉ kia liền biến thành tro tàn!

Mà trên người Sở Nam cũng không có bất kì dung khí nào có thể chứa được thứ đồ bất phàm này, đoàn lửa mờ mờ vẫn lung lay, một bộ dạng yếu đuối, nhưng từ đoàn lửa này Sở Nam có thể nhìn thấy được sự cười nhạo của nó.

Vẻ mặt Sở Nam ngưng trọng, lông mày nhíu lại, ngăn cản San hô huyền lam kình đuổi theo lên trên đã đem lại nhiều áp lực đau đớn, ngay sau đó, trong đầu Sở Nam nghĩ đến một dung khí có thể chứa được đoàn lửa!

Chỉ có điều, sau khi nghĩ đến cái dung khí này, thì vẻ mặt của Sở Nam trở nên ngưng trọng hơn gấp ngàn lần, gấp vạn lần, và vô cùng nghiêm túc!

Bởi vì, dung khí này, không phải là đồ vật của hắn, mà chính là cơ thể của hắn!

Sau một tíc tắc, Sở Nam liền quyết định, không còn có hắn, trước mắt chỉ có một chữ “liều”!

“Ta có thể lấy cơ thể làm lò luyện để luyện, và cũng có thể lấy cơ thể làm trữ vật giới chỉ!” Sở Nam nghĩ như vậy trong đầu, rồi quay sang phía đoàn lửa, trịnh trọng nói:

- Cũng chỉ là một đoàn lãnh hỏa mà thôi, ta có thể nuốt Long đan, thì lại sợ nuốt đoàn lửa ngươi sao?

Đoàn lửa vốn vẫn chưa quyết định gì, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này, thì lập tức quyết định, sẽ dùng thân pháp khiến mình bị kéo dài ra, loại kì vật thiên địa sinh ra này, nhìn như có vẻ không có tính mạng, nhưng lại có rất nhiều dạng tồn tại mà người thường không thể tưởng tượng được.

Sở Nam không cười nhạo, tóm lấy đoàn lửa chậm rãi bỏ vào miệng!

Thấy Sở Nam không nói đùa, mà là làm thật, đoàn lửa với suy nghĩ đã định, đột nhiên phân toán lung tung lên, vô cùng mất trật tự, đồng thời toàn bộ Hỏa hải, cũng sôi lên, trở nên rất lo lắng.

Sở Nam dường như nghe được sự tức giận của đoàn lửa, nghe được rằng nó đang triệu hoán hàng ngàn vạn Hàn ngọc lam viêm, nghe được sự hoảng hốt của nó…

Toàn bộ áp lực của viêm hải, từ bốn phương tám hướng cùng đè lên Sở Nam, như muốn đè cho Sở Nam vỡ vụn ra, để cứu lấy Vương của bọn chúng.

Áp lực xung quanh cùng đè lên, uy thế rất lớn, khóe miệng Sở Nam, bị đè đến chảy máu ra!

Nhưng, tay của Sở Nam, thì vẫn nắm chặt, ánh mắt của hắn, ý chí của hắn, thì rất kiên định, chưa hề có một chút dao động nào, vẫn đang đọ sức cùng đoàn lửa, chầm chậm đưa đoàn lửa về phía miệng của mình.

Kẻ bị áp lực đè, không chỉ có Sở Nam, mà còn có San hô huyền lam kình, bởi vì Sở Nam vẫn đang bám chắc trên lưng San hô huyền lam kình.

Ngay lập tức, tốc độ của San hô huyền lam kình bị chậm lại.

Còn hạt châu thủy sắc thì không bị ảnh hưởng, ngược lại tốc độ phóng đi còn nhanh hơn trước.

Thấy thế, San hô huyền lam kình giận dữ, gào thét liên tục, nó vừa phun máu, vừa nỗ lực phóng lên trên.

Tay của Sở Nam di chuyển rất chậm, tuy đoàn lửa này chỉ mới được sinh ra, nhưng cũng không thể xem thường nó, Sở Nam điên cuồng thiêu đốt mọi thứ trong cơ thể mình, liều mạng một phen với đoàn lửa mờ mờ!

Cuối cùng!

Hạt châu thủy sắc chạy ra khỏi Hỏa hải!

Khoảng cách của đoàn lửa với miệng của Sở Nam, chỉ còn là gang tấc!