Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 558: Thủ đoạn điên cuồng




Chỉ thấy Sở Nam đang bám sát theo Cổ Cực Phong đột nhiên quay người lại với một góc độ vô cùng quỷ dị, mang theo vũng xoáy thủy hỏa có khí tức hủy diệt vô cùng nồng đượm lao về phía Mạn Lam.

- Lui lại, mau lui lại!

Cổ Cực Phong thấy vậy, lập tức hô lớn.

Mạn Lam sắc mặt đại biến, cô muốn lui, nhưng âm ba của Chúc Chi Võ vẫn cuốn chặt lấy.

Cổ Cực Phong lập tức ra tay tương trợ, đồng thời, công kích sắc bén tấn công về phía Chúc Chi Võ.

Sở Nam cười lạnh...

Ban đầu, Sở Nam ra vẻ muốn liều mạng với Cổ Cực Phong, điên cuồng đuổi theo sau hắn.

Còn Cổ Cực Phong vẫn duy trì khoảng cách đó, không cách quá xa là do muốn lừa Sở Nam, khiến Sở Nam cho rằng có thể đuổi được, khiến Sở Nam ra sức đuổi, liều mạng đuổi.

Chủ ý của Cổ Cực Phong là khiến Sở Nam đuổi đến cạn kiệt nguyên lực, hắn cho rằng trước đó Sở Nam bị người của Thiên Nhất Tông bao vây, nguyên lực đã bị tiêu hao không ít, lúc này tiếp tục tiêu hao nguyên lực, tinh lực của hắn, tiếp đó ra tay giải quyết Sở Nam sẽ rất dễ dàng, cái giá phải trả sẽ rất nhỏ.

Nhưng không ngờ Sở Nam dùng một góc độ không thể tưởng tượng nổi quay về tấn công Mạn Lam.

Cổ Cực Phong đương nhiên biết Mạn Lam hiện tại không thể chịu nổi một đòn của Sở Nam, không chỉ là Mạn Lam, cho dù là hắn đối diện với vũng xoáy thủy hỏa quỷ dị đó, trong lòng cũng không dám chắc chắn.

Trong nháy mắt, trong đầu Cổ Cực Phong đã hiện ra rất nhiều ý niệm, ví dụ như đây phải chăng là âm mưu của Sở Nam, ví dụ như côc tiêu thực sự của Sở Nam là ai, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, cũng không thể để ý tới những thứ khác, hắn không thể để Mạn Lam chết trước mặt hắn như vậy.

Trong khi ra tay cứu viện cho Mạn Lam, Cổ Cực Phong cũng ra tay tấn công về phía Chúc Chi Võ, hắn có hai côc đích, thứ nhất là diệt trừ trở ngại từ phía Chúc Chi Võ, hai là thực hiện kế vây Ngụy cứu Triệu, hắn cho rằng Sở Nam rất có khả năng sẽ cứu Chúc Chi Võ, bởi Chúc Chi Võ giúp ích cho hắn rất nhiều.

Nếu Sở Nam không cứu Chúc Chi Võ như dự liệu của hắn thì Cổ Cực Phong cũng không quá thất vọng, giết chết gã đồng môn sư đệ phản bội này, hắn tiêu diệt Lâm Vân chẳng phải quá ư dễ dàng hay sao?

Bởi vậy, Cổ Cực Phong dùng ngọn lửa Thiên Cực Nguyên tạo thành một thanh kiếm sắc bén, phun một ngụm máu lên thân kiếm rồi đâm thẳng về phía đan điền của Sở Nam, thanh kiếm xuyên ta bao tầng âm ba, tuy thể tích đã từ một trượng giảm xuống chỉ còn khoảng một tấc, nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó vẫn vô cùng khủng bố, đủ để hủy diệt Chúc Chi Võ.

- Đại Ngốc, lui lại phía bên phải.

Đúng như Cổ Cực Phong đã dự liệu, Sở Nam ra tay cứu Chúc Chi Võ, hắn vừa hô lớn vừa ném Long Nha ra, Long Nha đâm thẳng về phía thanh kiếm.

Khi Sở Nam ném Long Nha ra, còn có thêm một cỗ ba động kỳ dị.

Chúc Chi Võ nghe thấy vậy vội lui nhanh sang phải, nhưng hắn vẫn chưa ngừng thi triển Âm Sát Thuật, bởi Sở Nam chưa bảo hắn dừng lại. Âm ba vẫn tấn công về phía Mạn Lam, nhưng uy lực đã giảm xuống, Chúc Chi Võ thực sự không thể duy trì nổi Âm Sát Thuật tầng thứ chín.

Lúc này, Long Nha đã đâm mạnh vào thanh kiếm, một tiếng nổ lớn vang lên, thanh kiếm bị phá hủy, Long Nha cũng bị đánh bay đi.

Cổ Cực Phong ánh mắt lạnh lẽo, thân hình cực nhanh, đồng thời giơ một ngón tay lên, hô lớn:

- Diệt Thiên Chỉ!

Ngón tay bắn ra một tia lửa Thiên Cực Nguyên, trong ngọn lửa còn có một đạo kình lực vô cùng đáng sợ.

Kình lực bắn ra, vô cùng bá đạo.

Khi Diệt Thiên Chỉ tỏa ra uy năng bá đạo, Cổ Cực Phong cũng không còn cách xa Sở Nam.

Lúc này, Sở Nam đang lao về phía Mạn Lam đột nhiên lại xoay người lại lao về phía Cổ Cực Phong, trong khoảnh khắc xoay người, Sở Nam ném vũng xoáy thủy hỏa ra.

Vũng xoáy thủy hỏa không còn được Sở Nam khống chế, lập tức nổ tung.

Ầm ầm ầm!

Không khí xung quanh giống như nước sôi rung động kịch liệt, như thủy triều tràn ra bốn phía, còn mây trắng trên không trung cũng bị nổ tung không còn tung tích, ngay cả ánh mặt trời cũng dường như trở nên ảm đạm.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Nam lao về phía hắn, Cổ Cực Phong đã hiểu ra ý đồ của Sở Nam, điên cuồng lui lại, tuy vậy, năng lượng uy mãnh càng nhanh hơn, trong nháy mắt đã lan tới bên cạnh Cổ Cực Phong, bao vây lấy hắn.

Khi tiếng nổ vang lên, trên thân người Cổ Cực Phong xuất hiện một quầng sáng, năng lực phòng ngự không tồi, năng lượng cuồng bạo như vậy nhưng vẫn có thể kháng cự lại được hai giây, hai giây sau quầng sáng tan vỡ, Cổ Cực Phong vẫn đang điên cuồng thối lui lại lập tức thôi động quầng sáng phòng ngự.

Cổ Cực Phong thối lui rất kiên quyết, không chút lo lắng cho Mạn Lam, bởi hắn hiểu, vũng xoáy thủy hỏa dung hợp cả uy năng của ngọn lửa Thiên Cực Nguyên của hắn này lực công kích vô cùng đáng sợ, trước lực công kích đáng sợ đó Lâm Vân không thể nào tấn công về phía Mạn Lam mà cũng phải thối lui như hắn.

Nhưng Cổ Cực Phong chỉ đoán đúng một nửa.

Sở Nam quả thực không tấn công về phía Mạn Lam, hắn lao thẳng vào trong tầng năng lượng của vụ nổ vừa rồi, tấn công Cổ Cực Phong.

Nhìn thấy vậy, mấy chục vạn võ giả phía dưới không khỏi kinh hô, tất cả đều cho rằng Sở Nam là tên ngốc, đầu óc có vấn đề, Mạc Lão nhìn thấy Sở Nam lao vào trong đó, sắc mặt cũng tái nhợt.

Đồng tử Cổ Cực Phong đột nhiên mở to, cỗ năng lượng này ngay cả hắn cũng phải tránh xa ba tấc, hắn không tin Lâm Vân ở trong tầng năng lượng đó mà không hề bị thương tổn:

- Tự tìm đường chết, hay là hắn có pháp bảo phòng ngự vô cùng lợi hại?

Lúc này, Nam Cung Linh Vân cách Đông Nhạc Thành không tới mười dặm, Liệt Phong đi bên cạnh nàng đã bắt đầu nghi ngờ biểu hiện của nàng trong chuyến đi, trong đầu hắn không khỏi xuất hiện ý nghĩ “Lâm Vân là Ma Đạo Tử”, Liệt Phong cảm thấy, Lâm Vân và Nam Cung Linh Vân dường như có quan hệ nào đó.

Sở Nam lao vào trong tầng năng lượng như tráng sĩ khẳng khái lao vào nơi sinh tử, quầng sáng ngũ sắc trên người cũng không ngừng xuất hiện, bị phá hủy, lại xuất hiện, lại bị phá hủy.....

Nhìn thấy Hỗn Nguyên Bản Chỉ, lão phụ xấu xí không khỏi nghi hoặc:

- Tiểu tử này căn bản không biết dùng Hỗn Nguyên Bản Chỉ! Nếu cứ tiếp tục như vậy, gã Lâm Vân này nhất định sẽ phải chết.

- Có quan hệ với hắn, ta tuyệt đối không thể không cứu!

Lão phụ xấu xí nghĩ như vậy, chuẩn bị ra tay.

Cổ Cực Phong cũng nghĩ giống như lão phụ xấu xí, cho rằng Sở Nam chắc chắn sẽ phải chết.

Đúng lúc đó, Sở Nam gầm lên giận dữ.

Tiếng gầm vang lên, hai tay Sở Nam đã xuất hiện vũng xoáy ngũ sắc, thôn phệ năng lượng cuồng bạo xung quanh vào trong thân thể.

Nhìn thấy vậy, mấy chục vạn võ giả không khỏi kinh hô, lão phụ xấu xí thu tay lại, tiếp tục nhìn không chớp mắt.

- Một tên điên, đích thực một tên điên.

Trong đầu Cổ Cực Phong xuất hiện ý nghĩ đó.

Sở Nam đương nhiên không phải đang tìm cái chết, hạt giống Diệt Nguyên Minh Đằng dung hợp trong đan chu đang giải phóng ra một lượng sinh mệnh lực vô cùng lớn, khi năng lượng bạo loạn kia bị Sở Nam hấp thu vào trong thân thể liền lập tức có một lượng lớn sinh mệnh lực bao phủ lấy.

Năng lượng bạo loạn không giống như lực lượng, gặp sinh mệnh lực thì lập tức trở nên an tĩnh, mà vẫn đâm ngược đâm xuôi, muốn xé nát sự trói buộc của sinh mệnh lực, hủy diệt thân thể Sở Nam.

Sở Nam đem năng lượng bạo loạn chứa trong kinh mạch lực lượng ở hai nắm đấm và bên chân bên phải.

Từng bước từng bước tiến lại gần Cổ Cực Phong.

thân hình dập dềnh theo cỗ năng lượng, lúc cao lúc thấp.

Giống như đang cưỡi trên ngàn vạn con sóng lớn, vô cùng uy vũ.

Nắm tay Sở Nam cũng đang nở rộng, cho dù Sở Nam đã tuôn sinh mệnh lực vào để cho năng lượng bạo loạn xoay chuyển thành vũng xoáy, nhưng năng lượng bạo loạn vẫn không chịu dễ dàng khuất phục, năng lượng hấp thu vào ngày càng nhiều, Sở Nam càng gặp nhiều nguy hiểm.

Khóe miệng trào máu, toàn thân cũng đều thấm máu, nắm tay càng ngày càng to lớn.

Một cơn gió xoáy cũng đang dần hình thành.

Ánh mắt Cổ Cực Phong nheo lại:

- Cái gì cũng hấp thu, hấp thu ngọn lửa Thiên Cực Nguyên, hấp thu hung hồn, bây giờ lại hấp thu cả năng lượng cuồng bạo, thật là không biết sống chết là gì. Muốn hấp thu, ta sẽ cho ngươi hấp thu đủ thì thôi, xem ngươi có chịu nổi không!

Nói rồi, Cổ Cực Phong lại giở lại chiêu cũ.

Nhưng có chỗ khác là, lúc trước hắn thi triển cơn mưa lửa, nhưng lúc này giống như thiên thạch từng tảng từng tảng rơi xuống.

Thiên thạch do ngọn lửa Thiên Cực Nguyên ngưng tụ thành rơi vào trong đám năng lượng cuồng bạo, tạo nên những đợt sống vô cùng cuồng bạo, trong nháy mắt năng lượng cuồng bạo từ một con sói đói mồi chợt biến thành mãnh hổ mãnh sư nguy hiểm gấp bội phần.

Cho dù như vậy, thủ đoạn của Cổ Cực Phong vẫn chưa chấm dứt.

Chủ ý của Cổ Cực Phong là nhân cơ hội Sở Nam tự chui vào rọ để triệt để hủy diệt Sở Nam.

Cổ Cực Phong ngồi khoanh chân xếp bằng trên không trung, vừa không ngừng thôi động quầng ánh sáng chống lại năng lượng cuồng bạo xâm nhập vừa không ngừng thi triển thiên thạch Thiên Cực Nguyên, tiếp đó, đeo một chiếc găng tay trong suốt lên tay trái.

Tay giơ lên không trung, rồi chậm rãi đè xuống.

Trong nháy mắt, Sở Nam vốn dĩ đang đi vô cùng chậm chạp đột nhiên cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lên trên đầu hắn, hai chân như ngập trong bùn lầy, năng lượng ngày càng cuồng bạo lại tầng tầng lớp lớp trào tới bên người hắn.

Hơn nữa, khả năng bao phủ của sinh mệnh lực lên năng lượng cuồng bạo vừa hấp thu vào người cũng ngày càng suy yếu, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé nát.

- Cảm giác này rất quen thuộc.

Cảm nhận thấy núi lớn đè xuống, Sở Nam đột nhiên nhớ lại cảm giác di chuyển nửa bước cũng vô cùng khó khăn khi còn ở dưới đáy biển lửa Hàn Ngọc Lan Viêm, đã rất lâu rồi hắn không gặp lại cảm giác đó, đột nhiên gặp phải, Sở Nam nhất thời cũng chưa kịp thích ứng.

Nhưng chỉ vài giây sau, Sở Nam đã thích nghi được, hắn vẫn tiếp tục những bước chân vững chắc tiến về phía Cổ Cực Phong.

Đồng thời, Sở Nam cũng cười lạnh:

- Lại là chiêu này, ngươi nghĩ có tác dụng sao?

Lời vừa dứt, Sở Nam tung quyền ra.

Giống như song long tung mình ra biển lớn.

Hai quyền này cũng không phải tùy tiện tung ra, mà là vũ kỹ Ngũ Tầng Hỏa Vân!

Cũng giống như khi thi triển Tam Tầng, Tứ Tầng Hỏa Vân lúc trước, từng lớp nối tiếp từng lớp, nhưng khác ở chỗ trước đây hắn đánh ra nguyên lực, lực lượng, hoặc là dung hợp cả hai; còn lúc này là năng lượng cuồng bạo.

Trong nháy mắt, Ngũ Tầng Hỏa Vân vừa tung ra, uy năng cuồng bạo đang điên cuồng tuôn về phía Sở Nam liền bị năm đợt sóng đẩy ngược lại phía Cổ Cực Phong.

Cổ Cực Phong lại càng thêm kinh ngạc.

- Vẫn có thể đi dễ dàng như vậy, lẽ nào thuật trọng lực không có ảnh hưởng với hắn? Sao có thể như vậy?

Cổ Cực Phong đang nghĩ, chợt nhìn thấy năng lượng quay ngược lại tấn công về phía hắn, không chút do dự điên cuồng lui lại phía sau.

Trong khoảnh khắc Cổ Cực Phong lui lại.

Sở Nam hô lớn một tiếng: “Nổ!”

Còn có một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không trung, thân thể Cổ Cực Phong cũng chợt ngưng lại....

- A!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên vô cùng thê lương!

Nghe thấy tiếng kêu thê thảm quen thuộc đó, Cổ Cực Phong đang điên cuồng thối lui, thân hình không khỏi sững lại trong giây lát.

Đồng thời, năm tầng năng lượng cuồng bạo do Sở Nam đánh ta cũng đột nhiên ầm ầm nổ tung.

Giống như núi lửa phun trào, một cỗ uy năng càng khổng lồ, càng đáng sợ quét thẳng về phía Cổ Cực Phong.

Chỉ sững lại trong giây lát, nhưng Cổ Cực Phong đã trúng chiêu.

Quầng sáng trên người Cổ Cực Phong ngay cả một giây cũng không chịu nổi, lập tức bị phá hủy, Cổ Cực Phong không ngừng thôi động ra quầng sáng phòng ngự, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, thân thể không ngừng run lên, vẫn lao về phía Mạn Lam, miệng thổ huyết nhưng vẫn hô lớn:

- Lâm Vân, người thực sự đã chọc giận ta rồi, ta không chỉ đích thân giết chết ngươi mà còn sẽ đích thân giết chết hết dư nghiệt của Thần Khí Phái, bao gồm cả nữ nhân của ngươi, Tử Mộng Nhi. Ta sẽ khiến nàng ta phải chịu mọi giày vò trên cõi đời này, ta sẽ khiến người sống sờ sờ nhìn nàng ta bị giày vò, bị lăng nhục.

Đúng là chó cắn người thường không sủa, một khi sủa là muốn lấy mạng người, Cổ Cực Phong thường không nói lời hung ngoan độc, nhưng một khi đã nói ra thì sẽ đánh trúng tử huyệt của Sở Nam. Đương nhiên, với địa vị như Cổ Cực Phong, nói ra những lời như vậy đều là có mục đích cả.

Mục đích của hắn chính là kế khích tướng, hắn muốn chọc giận Sở Nam, khiến Sở Nam mất đi lý trí.