Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 566: Nổi giận, tự sát!




Sở Nam đang điên cuồng hấp thu nguyên lực, thân thể cũng thoáng run rẩy, trong ánh mắt bạo thiểm tinh quang, sau đó trở nên bình tĩnh lại, nhưng dưới bình tĩnh lại thai nghén nội tâm nổi sóng.

Sở Nam cúi người xuống, đem khối kim loại bạch sắc ảm đạm thu vào trong nhẫn trữ vật, để Chúc Chi Vũ và Ngọc Chi San Hô trùng đứng bên cạnh chờ đợi mệnh lệnh.

Đột nhiên, bước chân Sở Nam càng ngày càng dài, tốc độ càng lúc càng nhanh, từ đi thong thả liền trở thành chạy, cuối cùng giống như lưu tinh hạ thổ, phóng thẳng đến Cổ Cực Phong, Cổ Cực Phong mở bừng mắt ra, một cỗ uy thế mãnh liệt đến cực điểm bắn ra, lạnh giọng quát:

- Bất kể ngươi có nghịch thiên hay không thì cũng phải chết!

- Dựa vào cái gì?

- Dựa vào ta bây giờ không phải là Võ Hoàng nữa, mà là… Võ Đế.

- Võ Đế thì sao? Chẳng qua chỉ là cái vỏ mà thôi!

Lúc Sở Nam đang nói, trong nháy mắt thì hai chân hắn đã cắm xuống đất, chân phải đạp mạnh, vệt nứt kéo dài ba trăm mét liền bị chấn lên, tựa như một con thổ long nâng Sở Nam ập về phía Cổ Cực Phong, chỉ nghe hắn quát:

- Ngươi là Võ Hoàng thì hôm nay ta trảm Võ Hoàng, ngươi là Võ Đế thì hôm nay ta trảm Võ Đế.

Lời vừa dứt, thân thể Sở Nam liền nhảy không trung, "Thổ long" đã đến trước mặt Cổ Cực Phong, Cổ Cực Phong cũng không né tranh, trực tiếp vung tay bắt lấy, sau đó vận kình chấn mạnh, "thổ long" dài ba trăm mét liền sụp đổ, trở thành bụi đất trở về với đại địa.

"Thổ long" bị hủy diệt, Sở Nam cũng đến phạm vi hai trăm mét, nhưng Cổ Cực Phong không lui, Sở Nam liền thi triển thần niệm công kích, nhưng Cổ Cực Phong lại giống như không bị ảnh hưởng gì, Sở Nam lập tức cảm thấy không ổn, tuy nhiên, tên đã rời cung há có thể quay đầu?

Sở Nam mạnh mẽ vung quyền tấn công, một quyền này lực lượng không cuồng mãnh như lúc trước, không phải hắn không muốn áp súc lực lượng, mà là đem lực lượng trong cơ thể kích phát ra cũng trải qua thống khổ đau đớn.

- Ngươi muốn cận chiến thì ta để ngươi cận chiến, để xem ngươi có thể làm gì được ta!

Cổ Cực Phong nhẫn nhịn thần niệm đau đớn, muốn đem phương diện đắc ý nhất của Sở Nam hủy diệt, ngưng tụ thành Thiên Cực Nguyên hỏa kiếm, chém thẳng về phía Chúc Chi Vũ, bài trừ Âm Sát thuật, chợt, kiếm quá thành quyền, cùng nắm quyền Sở Nam va chạm vào nhau.

Ầm ầm ầm…

Ba tiếng vang liên tiếp, thân thể Sở Nam bắn ngược trở về, ngã xuống đất.

Vừa rơi xuống đất, Sở Nam liền vỗ một chưởng xuống mặt đất, lại lần nữa bật dậy, lao về phía Cổ Cực Phong, Cổ Cực Phong bộ dạng hết sức nhàn nhã, lại vung ra hỏa quyền, Sở Nam lại bị đánh bay…

- Ta đã nói rồi, vô ích thôi, uy lực của Võ Đế không phải là thứ mà ngươi có thể khiêu khích.

Sở Nam giống như Tiểu Cường (*) đánh không chết, hết lần này đến lần khác xông đến, nói:

- Võ Đế thì sao? Chẳng qua là tu vi bạo tăng, nguyên lực cuồng thăng, thần niệm biến cường, nhưng thân thể ngươi thì sao?

(*) con gián Tiểu Cường.

Âm thanh vừa dứt, quyền đến, người bay…

Sở Nam đứng lên, chùi vết máu bên khóe miệng, vẫn cố chấp công kích, đồng thời nói:

- Tinh huyết bên trong thân thể ngươi đã không còn nhiều! Ha ha ha…

Trong tiếng cuồng tiếu, Sở Nam lại bị đánh bay.

Lại tấn công, lại nói:

- Thân thể của ngươi đã hư hại, vô ích thôi! Thân thể hư hại thì dù nguyên lực có mạnh hơn, tu vi có cao hơn thì đã sao? Có tác dụng gì? Chỉ có thân thể mới là căn bản! Căn bản!

Trong ánh mắt Cổ Cực Phong lóe lên một tia minh ngộ, đồng thời trong lòng dấy lên hoảng loạn.

Nhưng Cổ Cực Phong cũng không quên xuất quyền.

- Phành…

Sở Nam lại bị nện bay ra ngoài hơn trăm mét, dưới ánh mắt lãnh lệ của Cổ Cực Phong, Sở Nam lại đứng dậy, không hét thảm, không có thần sắc bi ai, chỉ có nụ cười rực rỡ, vẫn tiếp tục công kích, công kích không ngừng nghỉ.

- Giống như một gốc cây mục nát rễ, mặc kệ thân cây hay lá cây xanh tốt ra sao, có ngàn vạn cành lá thì cũng chỉ là biểu tượng mà thôi, chỉ một trận gió thổi qua liền bị thổi bật rễ, sau đó tử vong…

- Ngươi bây giờ mới là một cái cây mục nát!

Công kích của Sở Nam lại ập đến, lần công kích này và những lần trước tuyệt không giống nhau.

Kịch chiến đã lâu, sắc trời dần tối.

Cổ Cực Phong sau khi nuốt Tấn Đế Đan đã trở thành Võ Đế.

Đám người Tử Võ Hoàng, Phù Chấn, Vô Không lão tổ còn cách thành Đông Nhạc không xa, nhất là Tử Võ Hoàng, hắn tách rời những người khác, lên đường đến thành Đông Nhạc trước.

o0o

Trận chiến ở thành Đông Nhạc.

Âm thanh của Sở Nam không lớn, mấy chục vạn võ giả ở phía xa gần như không ai có thể nghe thấy rõ ràng, ngay cả Mạc lão đang trên đường phóng đến chiến trường cũng không nghe rõ ràng, thế nhưng, lão phụ xấu xí kia lại có thể nhìn thấy tận mắt, trong mắt bạo thiểm tinh quang, như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó khẽ thì thào:

- Năm ấy, hắn cũng nói như vậy.

Lão phụ xấu xí nói, hiển nhiên Sở Nam không nghe thấy, hắn lúc này vẫn đang phóng về phía Cổ Cực Phong, trong song quyền của hắn ngưng tụ mười sáu lớp lực lượng, đây là toàn bộ lực lượng mà hắn hấp thu được từ trong nguyên hạch và đan dược.

Những công kích lúc trước không mãnh liệt như vậy thứ nhất là bởi vì ngưng lực không dễ, thứ hai là bởi vì Sở Nam muốn tạo cho Cổ Cực Phong vừa tấn thăng Võ Đế một loại ảo giác, khiến Cổ Cực Phong cho rằng lực lượng của hắn như đã dốc cạn.

Còn một lý do mà Sở Nam không vội vàng công kích là bởi vì Sở Nam rõ ràng, Cổ Cực Phong vừa mới đột phá cảnh giới, tấn thăng tu vi thì cảnh giới khẳng định có chút bất ổn, Sở Nam không để cho hắn có cơ hội ổn định, dù không dùng nhiều lực, nhưng Thiên Cực Nguyên hỏa hiện nay đã không còn tạo thành quá nhiều thương hại đối với Sở Nam nữa.

Cổ Cực Phong nghe thấy lời: "Thân thể mới là căn bản, thân thể như rễ cây" của Sở Nam, trên mặt cũng không biểu lộ gì, vẫn như lúc trước, ngưng tụ hỏa quyền tấn công Sở Nam.

Thế nhưng, trong lòng Cổ Cực Phong lại không bình tĩnh như vậy, trong lòng hắn như có nổi kinh đào hải lãng, thậm chí lý tưởng mà hắn theo đuổi đã bắt đầu dao động, trong đầu hắn đang cân nhắc một suy nghĩ:

- Thân mới là căn bản, thân mới là căn bản, thân thể mới thật sự là căn bản sao? Hắn có thể mạnh như vậy, có thể dùng tu vi Võ Vương trảm sát Võ Hoàng, có phải là cũng bởi vì thân thể…

Còn không đợi Cổ Cực Phong nghĩ xong, song quyền Sở Nam đã ập đến.

Quyền đến trước mặt, Cổ Cực Phong mới cảm thấy không ổn, hỏa quyền trong nháy mắt khuếch đại hơn trăm lần, hai người mạnh mẽ va vào nhau.

Ầm…

Hỏa quyền bị đánh tan, Thiên Cực Nguyên hỏa bị đánh tản ra khắp bốn phía. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Cổ Cực Phong thối lui bảy bước.

Sở Nam mặc dù không sợ Thiên Cực Nguyên hỏa, nhưng một quyền tu vi Võ Đế, cho dù là Võ Đế sơ cấp mới tấn thăng nhờ đan dược, cho dù là Võ Đế sơ cấp còn chưa ổn định, nhưng Võ Đế dù sao vẫn là Võ Đế, không phải dễ dàng đối phó, Sở Nam hung hăng ngã xuống đất, bị kéo lê trên mặt đất hai trăm mét, để lại một vệt máu kéo dài.

- Thân thể…

Cổ Cực Phong vẫn khẽ thì thào.

Sở Nam lần này thụ thương rất nặng, không thể lập tức bò dậy được, thân thể của hắn dán chặt mặt đất, trong đầu hồi tưởng lại tình cảnh lúc ở Bạch gia thôn, bị một quyền của Bạch Trạch Vũ đánh ngã xuống đất, hắn hết lần này đến lần khác bò dậy, cho dù bị đánh gãy xương vẫn cố gắng bò dậy.

Một màn này cũng giống như một màn lúc trước.

Hắn lúc đó ngay cả Võ Sĩ cũng không phải, thế nhưng bây giờ hắn đã là Võ Vương, đã có thể trảm sát Võ Hoàng cao cấp, nhưng đối thủ của hắn đã từ Võ Sư cao cấp biến thành Võ Đế sơ cấp, hỏa diễm cũng từ Chân Lan chi hỏa biến thành dị hỏa Thiên Cực Nguyên hỏa.

- Trước kia ta có thể đứng lên, bây giờ ta vẫn có thể đứng lên…

Sở Nam cắn răng, ánh mắt trở nên kiên định, hắn đem sinh mệnh lực vận chuyển toàn thân, dùng tay chống đỡ, chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn Cổ Cực Phong đang thất thần, nói:

- Thân thể của ngươi đã thật sự hỏng rồi, ta thụ thượng nặng như vậy rồi mà vẫn có thể đánh lui Võ Đế ngươi, điều này không phải là minh chứng tốt nhát sao? Hơn nữa, ngươi còn tinh huyết sao? Ta chỉ cần đánh nhẹ chín quyền nữa là cái gốc đại thụ mục nát ngươi sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Thân thể Cổ Cực Phong run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Sở Nam đầy hung lệ và tức tối, nghĩ đến gốc đại thụ mục nát, Cổ Cực Phong đột nhiên phát cuồng, hét lớn:

- Đều tại ngươi, nếu không phải vì ngươi thì ta tuyệt đối không biến thành hình dạng lúc này, ta phải giết ngươi, giết ngươi, cho dù ta có chết cũng phải giết ngươi, giết ngươi, đoạt thân thể của ngươi, thân thể…

Đang điên cuồng gào thét, Cổ Cực Phong dường như nghĩ đến điều gì đó, trên mặt xuất hiện nụ cười hung ác:

- Không sai, thân thể của ta đã hỏng, nhưng thân thể của ngươi vẫn còn hoàn hảo, chỉ cần ta đoạt được thân thể ngươi, thì tất cả đều không còn vấn đề! Ta không có máu thì có thể dùng máu ngươi thay thế, ha ha ha…

Trong tiếng cười lớn, Cổ Cực Phong xông về phía Sở Nam.

- Ta sẽ không để ngươi thực hiện được.

Sở Nam nói dứt lời liền đứng dậy, thế nhưng do hắn thụ thương quá nặng nên chỉ mới đứng dậy được một nửa.

Mắt thấy hỏa quyền Cổ Cực Phong ập đến, phía sau Sở Nam đột nhiên vang lên một tiếng thú hống.

Tiếng thú hống này Sở Nam rất quen thuộc, lập tức trong đầu xuất hiện ba chữ "Thiết Thương Hùng"

Không đợi Sở Nam quay đầu nhìn, Thiết Thương Hùng đã đứng chắn trước mặt Sở Nam, Sở Nam đưa mắt nhìn, Thiết Thương Hùng lúc này đã không còn là Thiết Thương Hùng cấp bảy ngày xưa nữa, mà đã trở thành cấp tám.

- Gấu ngốc, ngươi sao đến đây? Tránh ra! Tránh ra cho ta! Đi đi đi…

Sau khi vui mừng, trong nháy mắt Sở Nam lại trở nên lo lắng tức giận, mặc dù hắn nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng, cũng rất khinh thường Cổ Cực Phong, nhưng Sở Nam biết Cổ Cực Phong quả thật không dễ đối phó.

Thế nhưng, Thiết Thương Hùng nào chịu tránh ra, cái đầu ngốc quay lại, ngửa mặt lên trời cuồng khiếu, sau đó đấm ngực giậm chân.

Lúc đang đấm ngực giậm chân, thân hình Thiết Thương Hùng liền bành trường, chiều cao vượt trên trăm xích.

Ngay lập tức, th lợi dụng thần thông, nhanh chóng ngưng tụ một tòa núi nhỏ, ném thẳng về phía Cổ Cực Phong, sau đó phóng thẳng đến.

- Không ngờ ngươi còn có một súc sinh hộ chủ như vậy!

Lúc đang nói, hỏa quyền của Cổ Cực Phong liền đánh nát tòa núi, nhưng chân của hắn lại thoáng ngưng trệ, Cổ Cực Phong mượn lực nhảy lên, một cước đạp về phía Thiết Thương Hùng.

Nhìn thấy tình huống này, trong mắt Sở Nam tràn ra lửa giận, vộn hắn chuẩn bị vào thời khắc mấu chốt sẽ xuất ra một kích trí mạng đó là Ẩn Hồng, lúc này, Sở Nam không chút do dự phát động công kích, để sáu trăm con Ngọc Chi San Hô trùng xông lên giải cứu Thiết Thương Hùng, đồng thời há miệng hét lớn:

- Gấu ngốc, trở về cho ta.

Thiết Thương Hùng vẫn như không nghe mà tiếp tục xông về phía trước.

Trên không trung lại xuất hiện một khối kim loại, trong chớp mắt bành trướng thành một tòa Kim Sơn, nện thẳng về phía Cổ Cực Phong.

- Mạc lão…

Sở Nam nhìn thấy Kim Sơn liền hét lớn:

- Mạc lão, nhanh dẫn Thiết Thương Hùng rời khỏi đây.

Mạc lão cười với Sở Nam, ngưng kiếm chém về phía Cổ Cực Phong.

- Đứng lên! Đứng lên!

Sở Nam không quan tâm đến bản thân, chỉ một lòng muốn đứng dậy.

Cổ Cực Phong nhìn thấy những công kích này, lạnh lùng thốt một câu:

- Chút tài mọn, tất cả đều vô ích!

Âm thanh vừa dứt, Cổ Cực Phong ngưng tụ thành hỏa kiếm, chém về phía Kim Sơn, Kim Sơn bị trảm vẫn bay thẳng về phía Cổ Cực Phong, Cổ Cực Phong khẽ ồ một tiếng, nhưng vẫn không để trong lòng, trực tiếp đánh ra một đoàn Thiên Cực Nguyên hỏa, bao phủ lấy khối Kim Sơn, quát:

- Nung chảy nó cho ta!

Đột nhiên, Cổ Cực Phong lại vung ra một đoàn hỏa, cách ly Ngọc Chi San Hô trùng, chân đá về phía Thiết Thương Hùng, Thiết Thương Hùng mặc dù tự xưng lực lượng cường hãn, nhưng một cước của Cổ Cực Phong đá đến, Thiết Thương Hùng còn chưa bị đá thì đã cảm thấy thân thể bị thiêu đốt, nhưng nó vẫn không lùi bước, gầm thét xông tới.

Lúc bàn chân Thiết Thương Hùng và chân Cổ Cực Phong va chạm, chân Thiết Thương Hùng lập tức bị đánh gãy đoạn, sau đó bị thiêu đốt không còn, nửa thân thể cũng bị đốt đen thui, sau đó bay ra xa.

Cùng lúc đó, một đạo hỏa nhận bắn thẳng về phía Mạc lão.

Đột nhiên, tay phải Cổ Cực Phong hướng về sau đầu chộp một cái, bắt được Ẩn Hồng.

- Đã sớm biết chiêu này của ngươi rồi.