Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 633: Thần Khí Sơn hủy, áp súc cương phong




Đang lúc mừng rỡ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng oanh tạc truyền đến, dung trì nứt ra, dung động sụp đổ, không chút do dự, Sở Nam chộp lấy Tiểu Lam, hướng về phía cửa động lao đi…

Nhưng lúc này, hỏa động rung chuyển, cửa động đã không còn.

Ánh mắt Sở Nam thoáng co lại, hét lớn một tiếng, thân thể xoay tròn, lực lượng mênh mông tràn ra, lấy Long nha sắc bén làm khoan, xuyên qua thân núi mà đi, những tầng dung nham đều không thể cản được Sở Nam.

Tốc độ sụp đổ càng lúc càng nhanh, thân ảnh Sở Nam di chuyển như điện.

Một lúc sau, Sở Nam xông ra khỏi chân núi, mang theo một thân rực rỡ ngũ thải quang mang phóng lên không trung, chân đạp cửu thiên, Sở Nam nhìn xuống, thấy từng dãy nũi sụp đổ, thiên địa linh khí dày đặc cũng trở nên nghèo nàn.

Sở Nam nhíu mày, khẽ lẩm bẩm:

- Bát Nhã Dung Viêm chẳng lẽ là nguyên nhân khiến Thần Khí Sơn tràn ngập thiên địa nguyên khí? Nếu Thần Khí Sơn bị hủy rồi, ngày sau Thần Khí Phái trở về thì sẽ dựng tông phái ở đâu?

Sở Nam không hối hận vì đã hấp tận Bát Nhã Dung Viêm, bởi vì cho dù hắn không lấy thì cũng sẽ có người khác đến lấy.

-DG-: thằng này được

Nhìn cự biến phát sinh, Sở Nam đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nhằm thẳng hướng động Cương Phong mà bay đi, Thiên Nhai Chỉ Xích thi triển đến cực trí, nơi đó còn chứa bí mật của cương phong, nếu quần sơn đều sụp đổ thì động Cương Phong hiển nhiên cũng sẽ sụp đổ, Sở Nam muốn trước khí động Cương Phong sụp đổ sẽ nghiên cứu một phen.

Một lát sau, Sở Nam đến động Cương Phong, trực tiếp lên đến tầng thứ sáu.

Cương phong của tầng thứ sáu quả nhiên sắc bén, Sở Nam lẩm bẩm:

- Nếu như năm ấy ta trực tiếp xông thẳng lên tầng thứ sáu, chỉ e vừa tiến vào đã bị xé tan thành từng mảnh rồi.

Đương nhiên cương phong này mặc dù mãnh liệt, nhưng đối với thân thể Sở Nam hiện nay vẫn chưa đủ tạo thành ảnh hưởng.

Sở Nam trực tiếp đi đến cửa động, nhìn xuống vực sâu bên dưới, nơi đó cương phong hoành hành, cuồng phong nộ khiếu, Sở Nam đưa mắt nhìn, sau đó tung người nhảy xuống.

Tài cao thì gan lớn, Sở Nam dấn thân vào thế giới cương phong, không hề có bất kỳ phòng ngự gì, lúc đầu thì cương phong không làm gì được thân thể Sở Nam, nhưng đến sau khi rơi xuống mấy ngàn mét thì mới bắt đầu cảm thấy cương phong quét lên người tạo nên đau nhức.

Mà vực sâu này vẫn sâu không thấy đáy.

Sau khi rơi xuống thêm ngàn mét, cương phong đã cắt thương Sở Nam, có máu tươi bắn ra, nhưng Sở Nam cảm thấy ngoại trừ cương phong ra thì vẫn là cương phong, không có vật gì khác, trong lòng thầm nghĩ:

- Cuối vực sâu này rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ, cương phong cũng có mầm móng phong giống như Bát Nhã Dung Viêm?

Đang lúc Sở Nam miên man suy nghĩ thì thân núi sụp đổ rốt cuộc đã tuyền đến động Cương Phong, động Cương Phong bạo tạc, bên trong vực sâu vang lên tiếng “ba ba ba”, càng thêm bạo loạn, Sở Nam biết rõ lúc này vô cùng nguy hiểm, thế nhưng hắn vẫn cắn răng, tiếp tục rơi xuống…

Lúc này, Sở Nam cũng rõ ràng, cũng không dò ra cương phong đến cùng là từ đâu xuất ra, thế nhưng, hắn không cam lòng.

Lại rơi xuống 500 mét, trên người Sở Nam đã tràn đầy vết thương.

Cương phong ngoại trừ càng thêm lăng lệ ra thì không có gì thay đổi.

Mà trên vách vực sâu đã bắt đầu sụp đổ, Sở Nam thấy tình huống như vậy, biết không thể làm gì được, nếu như bất chấp rơi xuống tiếp, đến điểm cuối cùng thì cương phong sẽ lấy mạng hắn.

Sở Nam chuyển thân, nhanh chóng bay lên.

Trong nháy mắt, cương phong vốn cuồng loạn đột nhiên giống như ngựa hoang thoát cương, phát ra tiếng gào thét dữ dội, cương phong bên trên bạo loạn không thôi, cương phong phía dưới thì lại càng như giao long xuất động, mang theo uy năng hạo thất ập thẳng lên.

Tốc độ cực nhanh, mặc dù Sở Nam đã thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích đến cực trí, nhưng cương phong biến thành giao long trong nháy mắt đuổi theo Sở Nam, muốn đem Sở Nam nuốt chửng, biến thành một phần của cương phong.

Lúc bên dưới phát sinh dị động, thần niệm 1600 mét của Sở Nam liền nhảy cảm phát giác ra, tốc độ của Sở Nam càng nhanh hơn, nhưng so với tốc độ của cương phong thì vẫn còn kém, cương phong quả thật quá nhanh, nhanh đến kinh người.

Một cỗ nguy cơ dâng lên trong lòng Sở Nam.

Lông mày Sở Nam nhíu chặt, nguy hiểm này so với lúc hắn đối mặt với hai Võ Đế sơ cấp còn nguy hiểm hơn, trước mặt hai Võ Đế, cho dù hắn không thể trảm sát được bọn chúng thì vẫn có thể trốn được.

Thế nhưng, lúc này hắn ngay cả lẫn trốn cũng không được

- Trốn không thoát? Vậy lão tử không trốn nữa!

Sở Nam dừng lại, trong khoảnh khắc cương phong sắp đem hắn nuốt chửng, bước chân đình chỉ, miệng hét lớn:

- Núi đao biển lửa đều trải qua, lôi điện cũng đã dẫn vào cơ thể rồi, chút cương phong này cũng dám huênh hoang, muốn lấy mạng của ta sao

Sở Nam dừng bước, hiển nhiên không phải là ngồi yên đợi chết.

Thật ra, trước khi Sở Nam dừng bước thì hắn đã chuẩn bị rồi, lúc này dừng bước, song thủ đột nhiên tạo thành một cái dòng xoáy lớn, đem toàn bộ cương phong hút vào trong dòng xoáy.

Cương phong vừa xông tới lên bị hút vào trong dòng xoáy dị Ngũ Hành, thế nhưng nó vẫn bay loạn, giống như muốn xé nát dòng xoáy, cùng lúc đó, cương phong vẫn còn đẩy Sở Nam bay ra ngoài…

Phía trên, còn có cự thạch rơi xuống.

Lúc cự thạch rơi vào trong cương phong, không cần phải hỏi, lập tức bị cắt nát bấy. Mà cự thạch rơi lên người Sở Nam thì kết cục cũng không khác biệt lắm, cự thạch không thể làm thương hại cơ thể Sở Nam, ngược lại bị thân thể hắn chấn đến tứ phân ngũ liệt, tiếp đó rơi vào trong cương phong.

Cương phong bên trong dòng xoáy càng lúc càng nhiều, dù không nhìn thấy nhưng tuyệt đối có thể cảm nhận được sự hiện hữu của nó, Sở Nam càng lúc càng khó khống chế, thế nhưng hắn không thể dừng dòng xoáy lại, nếu như hắn dừng lại, thân thể của hắn sẽ bị cuốn vào trong cương phong.

Đối với cương phong quỷ dị này, Sở Nam cũng hiểu rõ thân thể mình cho dù cường hãn thì cũng sẽ bị cương phong vô tận phía dưới xé thành từng mảnh, giống như cự thạch kia vậy.

Ầm…

Tiếng bạo tạc từ dưới đáy vực truyền lên, ngay lập tức đem cương phong giao phong dẫn bạo, bạo tạc tứ dưới lên trên, phảng phất như điểm lên dây dẫn hỏa của một viên pháo, nhanh chóng bạo tạc đến Sở Nam, bởi vì dưới đáy vực bạo tạc khiến cho đỉnh núi cũng bị bạo tạc đến sụp đổ, ập thẳng xuống Sở Nam.

Ngày ngày đêm đêm, thời thời khắc khắc ngọn núi đều bị cương phong xâm hại, khiến cho nham thạch nơi này hiển nhiên không tầm thường, tòa núi này, ít nhất cũng hơn năm mươi vạn cân.

Mặc dù Sở Nam đem lực lượng tập trung vào trong đường kinh mạch lực lượng, bằng bất cứ giáo nạo, tập trung được hơn bốn trăm vạn cân lực lượng, thế nhưng, có thể đánh ra bốn mươi vạn cân lực lượng và bị một ngọn núi hơn năm mươi vạn cân đập trúng đầu lại là hai chuyện khác nhau, không thể nói là Sở Nam sẽ không xảy ra chuyện gì được.

Trước sau giáp kích, sinh tử chỉ trong khoảnh khắc.

Đến lúc này, Sở Nam ngược lại vẻ mặt càng trấn định tự nhiên, lông mày khóa chặt cũng giãn ra, Sở Nam đem toàn bộ sinh mệnh lực trên người tập trung cao độ, đem Long lân hộ ở đan điền, sau đó muốn từ bỏ dòng xoáy, bằng vào thân thể cường hãn, mượn lực bạo tạc mà bắn đi, tránh khỏi phạm vi ngọn núi rơi xuống.

Sở Nam tính toán rất chuẩn xác, làm như vậy, hắn tin rằng sẽ không gặp chuyện không may, cùng lắm là chịu chút trọng thương mà thôi.

Quả nhiên, ngay lúc ngọn núi rơi xuống, Sở Nam đang muốn hành động, đột nhiên hắn đổi chủ ý, không giải trừ dòng xoáy, đúng lúc đó, ngọn núi nện lên sau lưng Sở Nam, một tiếng “ầm” trầm đục vang lên trong vực sâu, Sở Nam cắn chặt môi, bên trong tràn ra máu tươi.

Sở Nam không để ý đến khí huyết nhộn nhạo như phiên giang đảo hải, trong nháy mắt ngọn núi nện lên người Sở Nam, toàn thân Sở Nam kích phát ra ngàn vạn Diệt Nguyên Minh Đằng, quấn quanh ngọn núi, trong số Diệt Nguyên Minh Đằng quấn quanh ngọn núi còn có một sợi Long gân.

Cùng lúc đó, Sở Nam ngắt đoạn mối liên hệ giữa dòng xoáy và cương phong. Cương phong lập tức nuốt chửng Sở Nam, Sở Nam mượn lực rơi của ngọn núi, hai chân đạp lên ngọn núi, nghiêng hòn đá rơi xuống, bản thân rời khỏi vòng xoáy cương phong, thân hình bắn thẳng lên không.

Vừa mới thoát thân, một đạo hỏa tuyến liền tràn đến ngọn núi, nhất thời tiếng oanh tạc vang lên, vang vọng dưới vực sâu, ngọn núi đã bị nghiền thành bụi phấn, cương phong cũng bị bạo tạc quét sạch, vòng xoáy cương phong ở dưới vực sâu cũng bị hủy.

Sở Nam ở trên cao nhìn xuống, máu tươi hộc ra đến miệng càng nhiều, thân thể run rẩy với tần xuất cao, hắn căn bản không chú ý đến tình huống cương phong dưới vực sâu, hắn chỉ cảm nhận cương phong trong dòng xoáy. Trong thời khắc nguy ngập vừa rồi, Sở Nam sở dĩ từ bỏ kế hoạch lúc trước là bởi vì hắn chợt nghĩ đến một vấn đề rất trọng yếu, đó là: “Phong là vô hình, không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được. Nhưng tử khí so với cương phong càng mơ hồ hơn, tử khí có thể bị áp súc, tại sao cương phong lại không thể?”

Nghĩ vậy, Sở Nam liền phóng thích ra lực lượng mênh mông, bắt đầu áp súc cương phong, dòng xoáy cũng từ từ co rút lại, khắp khu vực Thần Khí Sơn vẫn còn đang sập xuống. Chúc Chi Vũ lúc này đã dẫn toàn bộ ma thú trên Thần Khí Sơn ra, tất cả đều vây quanh hắn, sau đó dẫn bọn chúng đến một đường gần nhất, trốn khỏi Thần Khí Sơn, nhất thời, đám ma thú chạy như điên, so với thú triều ở thành Đông Nhạc quy mô càng khổng lồ hơn…

Đương nhiên, không phải con ma thú nào cũng sống được, thực lực yếu, chạy chậm, không thể bay thì đều phải mai táng trong Thần Khí Sơn…

Vực sâu động Cương Phong đã hoàn toàn bị hủy, năng lượng cuồng bạo nổ tung kinh thiên động địa, mỗi tiếng nổ vang lên đều khiến lỗ tai Sở Nam ong ong, tràn ra máu tươi. Sở Nam cắn răng, vừa bay vừa áp súc cương phong, trong lòng lại nghĩ:

- Trận bạo tạc vừa rồi uy lực quả không nhỏ, không ngờ có thể khiến tai ta xuất huyết!

Lúc Sở Nam đang bay, không biết tại đáy vực xuất hiện một đạo vết nứt, bên trong vết nứt phát ra cương phong càng cường đại, càng lực lượng hơn, mà khe nứt này kéo dài vô cùng, sâu đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi.

Sở Nam nhìn Thần Khí Sơn bị hủy, trong lòng cũng cảm thấy đau đớn, thầm phát thệ:

- Ngày Thần Khí Sơn trọng chấn, nhất định phải tọa lạc ở một ngọn núi còn hùng tráng hơn cả Thần Khí Sơn, nguyên khí cũng phải dày đặc hơn. Khắp Bắc Tề Quốc này, xem ra chỉ có mình Thiên Nhất Sơn mà thôi.

Một tia kiên quyết từ trong Sở Nam bắn ra, một giọt máu từ khóe miệng hắn nhỏ xuống, độ khó của việc áp súc cương phong quả thật không nhỏ, cương phong kiệt lực phản kháng, thiếu chút nữa có vài lần Sở Nam thất thủ, để cương phong từ dòng xoáy bỏ trốn.

Ba thời thần trôi qua, Sở Nam đã tìm được Chúc Chi Vũ, đi theo đám ma thú sau lưng Chúc Chi Vũ, trên mặt đất khoảng chừng hai ngàn mét, bầu trời đen kịt, bất kể là trên trời hay dưới dất, ma thú có thể từ trong Thần Khí Sơn chạy ra đều không phải bình thường, ma thú phẩm cấp thấp nhất đều là cấp năm, hơn nữa ma thú cấp sáu, bảy, tám, chín đều không ít.

Cỗ lực lượng ma thú này tương đối hung hãn, nếu trong lần quần chiến ở thành Đông Nhạc lúc trước có đám ma thú này, chỉ sợ mấy vạn người tham chiến đều không thể chống cự nổi, tất cả táng mạng trong bụng hung thú.

Sở Nam nhìn Chúc Chi Vũ, không nói gì, Chúc Chi Vũ nhìn Sở Nam cười ngây ngô, dòng xoáy trong tay Sở Nam đã áp súc còn một xích, đến lúc không còn áp súc được nữa, Sở Nam triệt hồi Ngũ Hành nguyên lực, chỉ dùng thuần lực lượng, thế nhưng, đoàn cương phong một xích này không có chút màu sắc gì, cũng không xuất hiện dịch thể, vẫn cứ lượn lờ trong tay Sở Nam.

Thế nhưng Sở Nam biết rõ, đoàn cương phong này ẩn chứa uy năng cực kỳ khủng bố.

Chỉ có điều, đoàn cương phong này lại không chịu bình yên, tử khí thì Sở Nam còn có thể bao bọc nó rồi nuốt vào, sinh mệnh lực có thể gắt gao khắc chế tử khí, mà đoàn cương phong này lại không thuộc Ngũ Hành, dường như không có gì có thể khắc chế.

Không còn lựa chọn nào khác, Sở Nam đành đem đoàn cương phong áp súc lại, bắt đầu tu luyện.

Đồng thời, trong đầu Sở Nam còn tái hiện lại một màn bên trong vực sâu.