Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 709: Cô Lang, huyết chiến tứ phương




Sở Nam nhìn thấy lửa giận đó, trong lòng cảm thấy tiếc hận, thầm nghĩ:

- Làm sao có thể khống chế lửa giận? Nếu như ta có thể khống chế lửa giận của hắn, khiến nó bùng cháy thì hôm nay tên họ Trang này nhất định không chịu nổi.

- Lâm Vân, lão phu từ khi tấn thăng Võ Tôn đến nay, ngươi là người đầu tiên khiến lão phu đổ máu đấy…

Sở Nam cười nói:

- Vậy sau này ta sẽ ngươi thụ thương nhiều hơn, đổ nhiều máu hơn, tin rằng tập thành thói quen cho ngươi, ngươi sẽ cảm thấy đây là một loại hưởng thụ!

Sở Nam nói rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, sức thừa nhận của thân thể hắn đã gần đạt đến cực hạn, nguyên lực trong cơ thể khô kiệt, lực lượng khô kiệt, đan châu trong đan điền cũng ảm đạm vô cùng, chỉ còn sinh mệnh lực là còn có thể kích phát ra.

Thế nhưng thân thể tàn tạ rách nát thế này, sinh mệnh lực muốn khôi phục lại như lúc đầu thì không biết mất bao lâu, Trang Bất Chu há để cho Sở Nam có cơ hội này?

Khóe mắt Sở Nam liếc nhìn băng điêu Thiết Thương Hùng, băng điêu Thiết Thương Hùng này vẫn không ngã xuống, chỉ có điều thân thể khổng lồ đã nhỏ hơn một chút, kích thước Thiết Thương Hùng chỉ còn lại một phần ba lúc trước.

- Băng điêu Thiết Thương Hùng này cũng thật cường hãn! Ngay cả bị tên Võ Đế họ Trang kia oanh kích cũng không lay chuyển, trách không được lúc trước ta không thể khống chế được nó!

Thân thể Sở Nam cực kỳ suy yếu, toàn thân dựa lên băng điêu Thiết Thương Hùng, khẽ lẩm bẩm, không chú ý máu tươi trên người nhỏ lên băng điêu từ từ bị hấp thu vào trong.

Trang Bất Chu nhìn thấy ánh mắt miệt thị hắn của Sở Nam, lửa giận xông thẳng lên trời, lạnh lùng nói:

- Lâm Vân, ngươi quả thật rất mạnh, nhưng bây giờ ngươi còn lực tái chiến sao?

- Ngươi cứ thử rồi sẽ biết.

Sở Nam thuận miệng nói, bỗng nhiên cảm giác được thần niệm của bản thân, khóe miệng lại nhếch lên nụ cười.

Khóe miệng Sở Nam nhếch lên nụ cười đầy vui vẻ, thần niệm của hắn và Trang Bất Chu so đấu, mượn dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh phá tan bàn chân cự sơn. Sau khi tách ra, Sở Nam thu hồi thần niệm, phát hiện thần niệm của mình càng mạnh hơn, tử khí và sát khí càng đậm hơn, Sở Nam tùy ý dùng thần niệm quét một lượt, vượt qua 1500 mét, kéo dài hơn 2000 mét.

Cho đến khi thần niệm kéo dài đến 3000 mét thì mới dừng lại.

- Chỉ trong chốc lát, thần niệm đã tăng gấp đôi! Xem ra thần niệm của Trang Bất Chu quả là rất bổ dưỡng.

Sở Nam mừng rỡ, nhìn Trang Bất Chu ở trên không, nở nụ cười quỷ dị.

Cao cao tại thượng suốt 300 năm qua, hôm nay lại bị một tên tiểu bối không chút lưu tình đánh cho đổ máu, hơn nữa không chỉ một lần, tính cả trận chiến thần niệm thì đã là ba lần, cơn lửa giận tích lũy hơn 300 năm của Trang Bất Chu theo máu tươi nhỏ giọt mà bộc phát ra, vẻ lạnh nhạt đạo mạo cao thượng của cường giả Võ Tôn biến mất, ngoại y đã rách tan giống như một tên ăn mày, chỉ nghe hắn quát:

- Lâm Vân, sắp chết đến nơi rồi, ngươi còn cười được?

- Tại sao không cười?

Sở Nam hỏi ngược lại một, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tiếp theo sẽ phải đánh như thế nào, vừa rồi hắn đã dùng toàn bộ uy năng, thi triển ra một kích tối cường mới có thể khiến Trang Bất Chu bị thụ thương.

Nhưng bây giờ, Sở Nam Sở Nam không chỉ không thể thi triển dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh, dung nhập tử khí, lực lượng, năng lượng thần bí, mà ngay cả thi triển dòng xoáy thủy hỏa bình thường cũng không nổi.

Bởi vì thủy nguyên lực và hỏa nguyên lực trong cơ thể đã khô kiệt, làm sao có thể thi triển được?

Thậm chí một cái Lực Quyền hoặc Kình Thiên Nhất Chưởng cũng khó khăn vô cùng.

- Họ Trang nếu lần nữa giết tới thì ta nên ứng phó thế nào? Sinh mệnh lực cũng không thể trở thành thủ đoạn công kích…

Sở Nam trong lúc suy nghĩ vẫn không ngừng nói, hắn muốn Trang Bất Chu càng thêm phẫn nộ, chỉ nghe hắn nói:

- Thực ra ngươi rất đáng thương!

Trang Bất Chu ngạc nhiên, lập tức cuồng tiếu nói:

- Đáng thương? Lâm Vân tiểu nhi, ngươi nói lão phu đáng thương sao? Một kẻ sắp chết như ngươi cũng xứng nói lão phu đáng thương sao? Ngươi quá cuồng vọng rồi!

Tiếng rống giận khiến băng khối rơi xuống càng nhanh, trên người Trang Bất Chu lại lần nữa bùng lên hào quang.

Sở Nam dùng ngón tay ngoáy lỗ tai, cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi không đáng thương sao? Ngươi đường đường là một Võ Tôn sơ cấp, vậy mà lại bị một tiểu bối như ta đùa giỡn, vậy có đáng thương không? Phải biết rằng, ngươi chính là Võ Tôn, đại lục Thiên Vũ có bao nhiêu kẻ như vậy? Chính là tồn tại tuyệt đỉnh a…

- Lâm Vân, lão phu…

Trang Bất Chu hét lớn, đột nhiên bình tĩnh trở lại, Sở Nam trực giác cảm thấy không ổn, nhìn bộ dạng Trang Bất Chu dường như đã từ trong phẫn nộ thanh tĩnh lại, chỉ nghe Trang Bất Chu nói:

- Lâm Vân, ngươi muốn chọc giận lão phu sao? Nói lão phu đáng thương, thật ra chính ngươi mới là đáng thương, nếu ngươi tìm một chỗ để ấn nấp mà tu luyện, với thiên phú của ngươi, tu luyện đến cảnh giới Võ Tôn cùng lắm chỉ trăm năm mà thôi, đến lúc đó ngươi lại khiêu chiến lão phu, lúc đó lão phu quả thật không thể làm gì ngươi, chỉ tiếc rằng ngươi không còn cơ hội đó nữa, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội đó, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Trang Bất Chu không chỉ thanh tỉnh, còn dùng ngôn từ phản kích Sở Nam, muốn Sở Nam phẫn nộ, khiến ý chí của hắn sụp đổ.

Sở Nam nghe xong, quả nhiên nụ cười biến mất, thần sắc trở nên ngưng trọng, trong lòng thầm nghĩ:

- Trốn đi tu luyện? Ta làm sao có thể trốn được đây? Ta có được thực lực ngày hôm nay là từ giết chóc mà ra, không phải chạy trốn! Trăm năm? Ta có thể đợi trăm năm, phụ mẫu có thể đợi trăm năm sao? Trốn đi thì làm sao có thể luyện chế "Trường Thọ Đan"? Làm thế nào bảo hộ người nhà, người yêu thương, huynh đệ của ta…

Trang Bất Chu tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Sở Nam, hắn thấy bộ dạng và vẻ mặt của Sở Nam, cho rằng lời nói của mình hữu hiệu, lại nói thêm:

- Đại lục Thiên Vũ… Ngươi biết về đại lục Thiên Vũ bao nhiêu? Ngươi cho rằng Bắc Tề Quốc, vùng đất Man Việt, Đại Khánh Quốc chính là đại lục Thiên Vũ sao? Nực cười, đây chỉ là ba nước mà thôi, chỉ là một góc nhỏ của đại lục Thiên Vũ mà thôi, còn có nhiều lục địa, đại hải so với ba nước cộng lại còn lớn hơn…

-DG-: Rồi, thế này thì không sớm thì muộn cũng xuất hiện Võ Thánh, Võ Thần thôi.

Theo lý thuyết, với thực lực và tu vi của Trang Bất Chu, chỉ cần bộc phát toàn lực thì có thể một cước hủy diệt Sở Nam, không cần phải nói nhảm nhiều như vậy mới đúng. Thế nhưng, Trang Bất Chu nhìn thấy ý chí bất khuất của Sở Nam, hắn liền có chút cố chấp, muốn áp đảo ý chí bất khuất của Sở Nam, muốn đối phương quỳ xuống phủ phục, chỉ có như vậy những khuất nhục mà hắn đã chịu mới có thể tiêu tan, mới có thể rửa sạch.

Sở Nam giống như không nghe thấy câu nói kia của Trang Bất Chu, ngẩng đầu lên nói với hắn:

- giết ngươi không cần phải đến cảnh giới Võ Tôn, tu vi Võ Đế cũng đủ diệt sát ngươi rồi!

- Khẩu khí thật cuồng!

Trang Bất Chu mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng bất giác đồng ý, bởi vì Lâm Vân trước mắt chỉ là cảnh giới Võ Hoàng, nhưng đã có thể quá chiêu với hắn lâu như vậy, thậm chí còn khiến hắn thụ thương.

- Ngươi tốt nhất hãy giết ta hôm nay, bằng không, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa, tiếp đó, người bị giết sẽ là ngươi!

Sở Nam kiên định nói.

Trang Bất Chu gật đầu, nói:

- Ngươi nói những lời này rất chính xác, ngươi yên tâm, laoxp hu nhất định sẽ giết ngươi!

Trang Bất Chu rất bình tĩnh, Sở Nam lại bật cười, nói:

- Muốn giết ta thì phải trả giá rất lớn, ngươi chỉ mới thụ thương, còn xa mới đủ trả cái giá để giết ta! Chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta còn một hơi thở thì ta sẽ công kích không ngừng nghỉ!

- Ha ha ha… giãy chết mà thôi, ngay cả đứng còn không vững, ngươi còn có thể làm được gì?

Trang Bất Chu nhìn thân thể hư nhược của Sở Nam, khẽ cười, trong nụ cười đầy mùi vị trào phúng, chính trong lúc đang cười thì vẻ tươi cười đột nhiên ngưng trệ, Sở Nam đã công đến, không phải là công kích thân thể, mà là thần niệm công kích, Tu La ngục.

Tu La ngục giống như một con tuyệt thế hung thú liều mạng thôn phệ thần niệm của Trang Bất Chu, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Trang Bất Chu không để Sở Nam vào mắt, không ngờ lại bị một đòn công kích này hung hăng thôn phệ.

Trang Bất Chu nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Sở Nam, sát khí trong mắt tăng vọt, quát:

- Đáng giận, Lâm Vân tiểu nhi, ngươi thật sự cho rằng lão phu không làm gì được ngươi sao?

Dứt lời, Trang Bất Chu liền thi triển ra Thiên Lao Sát thập thành công lực.

Thiên Lao Sát cường thế vây khốn Tu La ngục, Sở Nam không có nhận mệnh, dốc sức liều mạng phản công, bất chấp tất cả, điên cuồng tấn công, không thèm phòng thủ.

Trang Bất Chu tiêu diệt một phần thần niệm của Sở Nam, Sở Nam liền điều kiện Tu La ngục thôn phệ thần niệm Trang Bất Chu, từ trong vòng vây Thiên Lao Sát xông ra, Tu La ngục giống như một con sói cô độc, huyết chiến tứ phương.

Sự điên cuồng của Sở Nam, khiến cho lửa nộ Trang Bất Chu áp chế xuống lại bùng lên, trên chân phải sáng rực quang hoa đến cực hạn, chỉ nghe hắn quát:

- Lâm Vân, lão phu một dùng một cước này dẫm ngươi xuống tận luyện ngục vô tận.

Nhìn bộ dạng này của Trang Bất Chu dường như là muốn lấy lại thể diện đã mất, chân phải của hắn không hề biến lớn, vẫn kích thước cũ, bên trên còn dính đầy máu, nhưng một cước bình thường này lại phát ra uy thế so với cự sơn lúc trước còn mạnh hơn gấp mấy chục lần.

Khí tức hủy diệt bao trùm lấy Sở Nam.

Sở Nam không bỏ trốn, với vì hắn căn bản không muốn trốn, hắn muốn chiến, chiến đấu đến tận giọt máu cuối cùng.

Tu La ngục càng thêm điên cuồng, giống như một con sói cô độc, mình đầy thương tích, thậm chí tứ chi cũng bị tước bỏ, chỉ còn lại hàm răng sắc bén, dưới ý chí bất khuất của Sở Nam, vẫn không ngừng cắn xé thần niệm Trang Bất Chu….

Sở Nam liều mạng vơ vét từng chút lực lượng còn sót trong cơ thể, lúc này chân phải của Trang Bất Chu còn cách hắn không đến 10 mét, uy áp phát ra khiến vết thương trên người hắn càng mở rộng, máu tươi tràn đầy đất, thấm vào băng điêu Thiết Thương Hùng.

- Lâm Vân, ngươi không phải muốn chiến sao? Chiến đi, lão phu muốn xem ngươi chiến thế nào!

Trong tiếng rống giận dữ của Trang Bất Chu, chân phải của hắn chỉ còn cách Sở Nam vẻn vẹn 5 mét, Sở Nam không nghĩ ra thủ đoạn công kích gì tốt, chỉ có thể rút ra Long nha, chống cự lại uy áp, tiếp đó đem Long nha đâm đến.

- Pháp bảo tốt!

Trang Bất Chu nhìn thấy sự bất phàm của Long nha, khen một câu, sau đó cười khẩy nói:

- Nhưng rơi vào tay ngươi lại khiến nó xấu hổ rồi!

Lời này vừa dứt, uy thế lại tăng, đột nhiên hạ xuống càng nhanh hơn, chỉ còn cách Sở Nam vẻn vẹn 3 mét, Long nha trong tay Sở Nam rốt cuộc không nhúc nhích được thêm chút nào, mặc cho Sở Nam vùng vẫy ra sao, Trang Bất Chu cười nói:

- Lâm Vân, nhận mệnh đi, ngươi giãy dụa không được đâu.

Trang Bất Chu ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại lần nữa thán phục sự cường hãn của thân thể Sở Nam, dưới uy áp này, cho dù là thân thể hung thú cấp 11 cũng sẽ bị ép đến huyết nhục mơ hồ, thế nhưng lại chỉ có thể bức thân thể Lâm Vân trào ra máu tươi, không khiến thân thể hắn bị vỡ vụn.

Thế nhưng, thán phục thì thán phục, hắn cũng không dừng chân, hắn thấy Sở Nam thổ một ngụm máu lên Long nha, Long nha dính máu đột nhiên phát ra hào quang rực rỡ, trong đầu Trang Bất Chu vừa hiện lên hai chữ “tinh huyết” thì Long nha vốn không thể nhúc nhích đột nhiên rời khỏi tay Sở Nam, đột phá trói buộc, đâm vào chân phải Trang Bất Chu.

Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh bắn ra, một đạo thân ảnh là Tiểu Lam, một đạo là tiểu hầu tử.

Gai nhọn của Tiểu Lam nhằm thẳng máu tươi của Trang Bất Chu do bị Long nha xuyên phá mà đâm tới, tiểu hầu tử thì nhảy lên không trung, mười ngón hầu trảo chộp thẳng vào mặt Trang Bất Chu.

- Lâm… Vân…