Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 837: Hai mươi lớp, Phong Vũ Lâu




Mặc dù bị gián đoạn, tụ lực rất gian nan, nhưng Sở Nam không hề oán trách, bởi vì hắn biết rõ, trong chiến đấu sinh tử, không có ai để cho hắn thời gian tụ lực, trừ phi người đó quá ngu, hoặc quá xem thường, không để hắn vào mắt.

Sở gia lão tổ một bên cực kỳ tàn khốc huấn luyện Sở Nam, một bên giải thích:

- Võ Tôn chi "Vực", thật ra rất đơn giản, ngươi có thể xem nó là một ngọn núi, cũng có thể xem là một đầm nước, chỉ có điều nó không phải núi cũng không phải nước, núi có lớn nhỏ, nước cũng có nhiều ít. Đồng dạng, "Vực" cũng có đại tiểu cường nhược.

- Võ Tôn chi "Vực", chỉ là đem phạm vi Võ Tôn có thể bao phủ biến thành vực, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, mà "Vực" chính là một thế giới thuần túy! Ví dụ như trong Vô Cực Hỏa Vực của ta, bên trong không có đất, không có nước, không có gì hết, chỉ có Thiên Địa nguyên khí, tất cả đều chuyển hóa thành hỏa, ngoài hỏa chỉ có hỏa.

….

Từng câu giải thích về Võ Tôn chi "Vực", từ miệng Sở gia lão tổ rơi vào tai Sở Nam, khắc sâu trong lòng hắn, Sở Nam đối với "Vực" càng hiểu rõ hơn, đồng thời, đường kinh mạch Lực Quyền của Sở Nam cũng đã dồn được mười lăm lớp lực lượng.

Sau đó tiếp tục áp súc dị Ngũ Hành tương sinh nguyên lực, năng lượng thần bí,…

Sở gia lão tổ lại nói tiếp:

- "Vực" cũng có tương sinh tương khắc, vị dụ như "Vực" hỏa thuộc tính của ta sẽ bị "Vực" thủy thuộc tính tương khắc, đương nhiên, còn phải xem thủy của hắn có mạnh hơn hỏa của ta hay không! Đến cùng có thể khắc được hay không!

Vô Cực Hỏa Vực lại lần nữa bao trùm lấy Sở Nam.

- Grào…

Sở Nam điên cuồng gào thét, nện ra nắm quyền…

Ầm…

Lực Quyền và Vô Cực hỏa vực kịch liệt va vào nhau, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, cũng may cấm địa này đã bố trí trận pháp, bằng không thì chỉ e tiếng vang vừa rồi đã truyền khắp toàn bộ thành Kim Lăng.

Thanh thế một quyền lớn như vậy, nhưng lại không thể phá vỡ Vô Cực hỏa vực, chỉ khiến Vô Cực hỏa vực kịch liệt chấn động một hồi.

Lập tức, lại hồi phục tĩnh lặng như trước.

Giống như uy năng phát ra từ Lực Quyền đều bị Vô Cực hỏa vực thôn phệ, biến thành Vô Cực hỏa vực.

Ngoài ra, Sở Nam cũng bị chấn lui vài trăm mét, chỉ có điều không có máu tươi bắn tung tóe, toàn bộ máu tươi trào lên đều bị Sở Nam nuốt ngược trở vệ, cho dù là trong lúc huấn luyện, Sở Nam cũng sẽ không để lãng phí chút nào.

Tuy nhiên, mặc dù một quyền này không thể nện phá Vô Cực hỏa vực, nhưng Sở Nam lại không hề nhụt chí, nếu như "Vực" của Võ Tôn dễ dàng bị hắn phá nát như thế, vậy thì hắn cũng không để Võ Tôn vào mắt rồi, thậm chí hắn cũng không cần phải từ Huyền Băng Sơn chạy đến thành Kim Lăng.

Tiếp tục ngưng lực, lần này, Sở Nam không hề áp súc dị Ngũ Hành nguyên lực, hay năng lượng thần bí, chỉ là lực lượng thuần túy.

Có cường giả Võ Tôn trung cấp bồi luyện, cơ hội tốt như vậy biết đi đâu tìm?

Sở Nam không sợ đau, càng đau đớn thì chiến ý của hắn càng thịnh, mười lăm lớp lực lượng không được, vậy thì mười sáu lớp lực lượng, mười bảy lớp, mười tám lớp…

Dù sao, lúc áp súc lực lượng cũng là một loại rèn luyện.

Sở Nam không biết rằng một quyền vừa rồi của hắn đã mang đến cho Sở gia lão tổ bao nhiêu rung động, chỉ trong nháy mắt đó, Sở gia lão tổ liền cảm thấy trong lòng có cảm giác như bị đè nén. Đương nhiên, cảm giác này lập tức biến mất, Sở gia lão tổ không hề để lộ ra chút nào, ngược lại ra tay càng ngoan độc hơn.

Không chỉ vậy, Sở gia lão tổ còn đem uy áp của Võ Tôn bao trùm lấy Sở Nam, để Sở Nam giống như con cá rơi vào vũng bùn, Sở Nam tụ tập lực lượng lại càng khó hơn, thế nhưng tinh quang trong mắt Sở Nam lại càng sáng hơn.

Sở gia lão tổ làm như vậy, tất nhiên là để Sở Nam thích ứng uy áp của Võ Tôn, sau này gặp đối thủ cảnh giới Võ Tôn, có thể miễn dịch với uy áp của đối thủ, hoặc khiến hiệu quả của uy áp giảm bớt.

Đồng thời, Sở gia lão tổ còn muốn Sở Nam cẩn thận cảm nhận Võ Tôn chi "Vực".

Đánh bay, ngã gục, đứng dậy. Lại đánh bay, lại ngã ngục, lại đứng lên…

Cứ tuần hoàn như vậy, ngẫu nhiên đôi khi Sở Nam phản kích một quyền.

Lúc Sở Nam đang trải qua huấn luyện ma quỷ thì bên ngoài lại cực kỳ náo nhiệt, Sở Nhất Hồng trong lúc lơ đãng đã lộ ra thần sắc Sở gia sắp vô vọng, nói Sở gia lão tổ thân mắc tuyệt chứng, đã cách cái chết không còn xa.

Sau khi tin tức này truyền đi, Sở gia tử đệ lập tức trái lo phải nghĩ, bắt đầu âm thầm tiếp xúc các thế lực khác, chuẩn bị chỗ dựa cho mình.

Hiển nhiên, nhất cử nhất động của tất cả những tử đệ này đều bị Huyết Vệ giám thị, đưa đến tay Sở Nhất Hồng, Sở Nhất Hồng ngay cả một tiếng hừ lạnh cũng không có, thế nhưng trong ánh mắt lại bắn ra sát khí như hóa thành thực chất.

o0o

Công Tôn Hiền hiển nhiên là người cao hứng nhất, Công Tôn Hiền hôm nay tại Vĩnh Sinh điện bị Sở Nam dắt mũi, lúc ở ngoài cửa hoàng cung thì lại bị mất mặt mũi toàn diện, lửa giận trong lòng sớm đã hừng hực thiêu đốt, chờ sau khi hắn nhận được tin tức kia thì trong đầu đột nhiên nghĩ đến hành động của Sở Nam, lại lần nữa suy nghĩ:

- Sở Nhất Hồng sẽ phản ứng như thế nào?

- Biểu hiện thoạt nhìn rất bình thường, giống như không phát sinh việc gì, nhưng mật thám chúng ta bố trí tại Sở gia lại pahts hiện lúc Sở Nhất Hồng ở một mình thường không ngừng thở dài!

- Ra vẻ trấn tĩnh, cố tình biểu hiện cường thế, xem ra cây đại thụ Sở gia thật sự sắp sụp đổ rồi.

- Gia chủ, tội chứng có liên quan đến Sở gia, chúng ta đều đã chuẩn bị xong, tất cả mọi người đang chờ lệnh, có thể bắt đầu chưa?

Công Tôn Hiền thoáng trầm tư một lát, sau đó khua tay nói:

- Không vội, đợi tra rõ tình huống thật sự của Sở gia lão tổ đã rồi hẵng nói.

Sâu tận trong lòng Công Tôn Hiền, rất e ngại đây chính là thế cục mà Sở gia bày ra, đợi chính hắn nhảy vào.

Nếu như đây thực sự là thế cục, một khi nhảy xuống sẽ trở thành ngọc thạch câu phần.

Mà nếu như Sở gia lão tổ thật sự không được thì mặc kệ đây có phải là thế cục hay không, lúc đó Công Tôn Hiền cũng không cần phải để ý nữa.