Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 951: Thiết lập ván cục Thập Vạn Đại Sơn




Hỏa diễm qua đi, Hoành Đoạn sơn mạch một mảnh hoang vu, Sở Nam thấy vậy, không để ý đến hỏa diễm quỷ dị này, chỉ nhàn nhạt nói:

- Nơi này thoạt nhìn dường như hơi tiêu điều thì phải

Lời vừa dứt, Sở Nam lại vươn tay phải ra, cũng là cánh tay mà bạch ngư đã chui vào, Hắc Bạch ngư ở trong đan điền vẫn xoay tròn như lúc đầu, sinh tử tuần hoàn, tử khí chuyển sinh, sinh mệnh lực phát ra hào quang vạn trượng, phủ lên đại địa.

- Hôm nay sẽ tặng cho các ngươi sinh mệnh mới.

Tiếp đó, lại chôn dưới mặt đất một gốc rễ héo, lập tức bộc phát sinh mệnh lực cường đại, rễ cây tái sinh, nẩy mầm, trút lá, nở nhụy, vươn cành…

Chỉ trong chốc lát, một mảnh hoang vu ở Hoành Đoạn sơn mạch liền trở nên tươi tốt, lục quang dào dạt.

Tự mình sáng tạo ra sinh mệnh, Sở Nam được lợi không ít, thần niệm cũng đắm chìm trong mảnh lục quang này.

Làm xong tất cả, Sở Nam cũng hướng về phía Ác Nhân cốc ở Man Việt mà đi

o0o

Ở nơi khác, ngay lúc Sở Nam từ dưới lòng đất xông ra dẫn động ngàn vạn hỏa diễm, Huyền Vô Kỳ đang tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt, cười dữ tợn:

- Quả nhiên không ngoài dự liệu của lão phu, ngươi không chết, chỉ có điều bây giờ ngươi cách cái chết cũng không còn xa nữa.

Lập tức, Huyền Vô Kỳ nhảy lên không trung, phát ra thần niệm:

- Hắn ra rồi.

Chỉ trong chớp mắt, trên không trung liền xuất hiện sáu đạo thân ảnh, một là Huyền Vô Kỳ, một là Khổ Thần lão tổ của Bắc Thần Cung, một là Hoàng Phủ Diệp, trước mặt Hoàng Phủ Diệp là một vị tướng mạo có phài phần giống Hoàng Phủ Diệp, chính là lão tổ Hoàng Phủ Tung, người mạnh nhất của Hoàng Phủ gia. Đội hình ở phía khác chính là Đế Tôn, bên cạnh Đế Tôn còn có một lão giả, chính là lực lượng chí cường của Đại Chu.

Nếu chỉ tính theo tu vi mà nói thì không phải nghi ngờ, Huyền Vô Kỳ có tu vi cao nhất, thế nhưng nếu bàn về chiến lực thực tế thì ai thắng ai thua cũng khó mà xác định, trong tay người nào cũng có đại sát khí, mà đại sát khí của Huyền Vô Kỳ đã bị hủy trong cơn lốc tử khí, ngoài ra Huyền Vô Kỳ cũng bị thụ thương, chưa hoàn toàn khôi phục.

- Chư vị, thương lượng kết quả thế nào?

Đế Tôn mở miệng nói:

- Trẫm cho rằng, dẫn Lâm Vân đến bên trong Thập Vạn Đại Sơn, nhất cử diệt sát!

Lời nói của Đế Tôn, mặc dù có hai chữ “cho rằng”, nhưng ngữ khí của hắn lại là hoàn toàn chắc chắn, một lời khẳng định, tuyệt không chừa chỗ cho người khác phản bác, lúc nói ra lời này hắn cũng tản mát ra một cỗ khí tức hoàng giả mênh mông cuồn cuộn.

Huyền Vô Kỳ nhìn kẻ phá hỏng hắn tấn giai Võ Thánh đứng trước mặt, hận không thể một chưởng đánh chết hắn, nhưng lại nghĩ đến Lâm Vân có thể hủy diệt được Hỏa pháp tắc của mình, hắn không thể không nhịn xuống, đồng thời trong lòng lại nghĩ:

- Đợi các thứ đó tới tay, ta sẽ từ từ thu thập ngươi!

Nghĩ đến đây, Huyền Vô Kỳ lại đưa mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Diệp, đầy thâm ý nói:

- Hoàng đế Đại Khánh Quốc, ngươi cho rằng thế nào?

Huyền Vô Kỳ đem hai chữ hoàng đế nhấn mạnh, hắn cũng không cho rằng Hoàng Phủ Diệp sẽ chịu thua thỏa hiệp, dù sao thì Bắc Tề Quốc cũng đã bị hủy sạch sẽ, Man Việt cũng bị hủy mất một nửa, dựa theo quốc lực trước mắt thì chỉ có Đại Khánh Quốc là có thể cùng so trường đoản với Đại Chu mà thôi.

Quả nhiên, Hoàng Phủ Diệp cười nhạt một tiếng, cũng tản ra một cỗ khí tức hoàng giả tương tự Đế Tôn.

Chỉ có điều, Hoàng Phủ Diệp phóng ra khí tức càng thêm bá đạo, khí tức của hắn là cực dương, mà khí tức hoàng giả của Đế Tôn lại có chút âm trầm, hiển nhiên nguyên nhân là do ở một nơi bí mật lâu dài không quang minh chính đại hành tẩu.

Hoàng Phủ Diệp phóng thích ra Hoàng Phủ khí tức ngăn cản, trong lòng Đế Tôn nhất thời dâng lên một cảm giác không thoải mái, hai đầu lông mày nhướng lên giận dữ, thiên quan trên đầu đột nhiên đại phóng hào quang, khí tức hoàng giả lập tức trở nên cực kỳ cường thế, giống như có thể nuốt hết tất thảy mọi thứ, không ai có thể địch nổi, giống như dưới cổ khí tức hoàng giả này, tất cả mọi người đều phái hướng hắn mà triều bái.

Khổ Thần lão tổ nặn ra một cái ấn quyết, tránh được khí tức hoàng giả. Huyền Vô Kỳ thì vận Hỏa pháp tắc, nhưng không thiêu rụi cổ khí tức này, ngược lại đem nó vây khốn, trong lòng thầm nghĩ:

- Bình Thiên Quan, một kiện Thánh Khí thật tốt, lão phu muốn rồi.

Hoàng Phủ Diệp khẽ đảo tay, trong tay liền xuất hiện một cái Ngũ Phương ngọc tỷ, phát ra kim quang rực rỡ, chiếu vào mắt Đế Tôn khiến hắn đau nhức, Đế Tôn hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị tranh giành một phen sống mái với Hoàng Phủ Diệp thì Khổ Thần lão tổ lạnh lùng nói:

- Không bằng các ngươi trước hết tranh tài một phen rồi hãy thương nghị, thế nào?

- Chỉ có điều có một số người lại tự cao tự đại, không biết trời cao đất rộng, trẫm chỉ thoáng ra tay giáo huấn mà thôi.

Ngữ khí của Hoàng Phủ Diệp nhàn nhạt, không để cho Đế Tôn có cơ hội phản bác, lại nói tiếp:

- Tại sao phải ở Thập Vạn Đại Sơn? Trẫm cần lý do, mọi người cũng cần lý do.

Đế Tôn vốn định phát nộ, nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt đột nhiên bình tĩnh trở lại, nói:

- Năm vị sư phụ của Lâm Vân đang ở trong tay trẫm, Người của Thần Khí Phái cũng nằm trong tay trẫm, thậm chí huynh đệ của Lâm Vân cũng nằm trong tay trẫm!

Đế Tôn từ khi bắt đầu chân chính coi trọng Lâm Vân, liền đem tất cả tư liệu về hắn góp nhặt lại, sau đó liền biết đến đám người Tư Đồ Dật Tiêu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi lập lên Nghịch Thiên Bang. Về phần năm vị sư phụ tại trấn Tự Do là từ trong miệng Đế Hạo biết được. Đương nhiên, những gì Đế Hạo nói cũng không phải toàn bộ, hắn vẫn phải nắm đằng cán.

Huyền Vô Kỳ nhìn lướt qua Ngũ Phương ngọc tỷ trong tay Hoàng Phủ Diệp, cười nói:

- Một nhà của Lâm Vân, kể cả Sở gia nhất tộc đều nằm trong tay lão phu!

Huyền Vô Kỳ ngày đó ngang nhiên xuất thủ đã đem toàn bộ Sở gia bắt giữ, ngay cả Sở gia lão tổ, tiểu hầu tử, tiểu Tử, tiểu Lam và các đại cao thủ liều mạng chống đỡ vẫn không ngăn được Huyền Vô Kỳ, đối với việc phát sinh dị biến tại Sở gia, Vĩnh Sinh điện vẫn giữ yên lặng, không phát ra thanh âm gì.

Đối với cách làm của Hoàng Phủ gia, Sở gia vô cùng thương tâm, cuối cùng, Sở gia lão tổ hạ lệnh không muốn hi sinh vô ích cho nên tùy ý để Huyền Vô Kỳ bắt giữ, Lâm Tuyết Nhiên và Sở Thiên Phong cũng nằm trong số đó.

Huyền Vô Kỳ ra tay đối với Sở gia mà nói chính là họa diệt tộc, nhưng Sở Nhất Hồng lại không có nửa điểm thù oán, ngược lại trong mắt còn dấy lên kinh hỉ, một cường giả Võ Tôn đại viên mãn mà lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, cũng có nghĩa là Huyền Vô Kỳ không có lòng tin bắt giữ được Sở Nam.

Trong lòng Sở Nhất Hồng thầm nghĩ:

- Vượt qua khó khăn này, Sở gia sẽ đứng trên ngọn núi cao nhất!

Thật ra, trong lòng Hoàng Phủ Diệp cũng rất không thoải mái, mặc dù hắn kiêng kị thực lực của Sở gia tăng trưởng quá nhanh, thế nhưng dù sao Sở gia cũng là người của Đại Khánh Quốc, thuộc lực lượng của Đại Khánh Quốc, thế nhưng bây giờ lại nằm trong tay một ngoại nhân.

Sở dĩ tạo thành kết quả này là bởi vì, thứ nhất Huyền Vô Kỳ quá cường hãn, hoàn toàn nằm ngoài phán đoán của Hoàng Phủ Diệp, Hỏa pháp tắc càng khiến Hoàng Phủ Tung kiêng kị. Thứ hai, Huyền Vô Kỳ cấp cho chỗ tốt rất nhiều, cấp cho Hoàng Phủ Tung kinh nghiệm lĩnh ngộ quy tắc, Huyền Vô Kỳ cấp một nửa, lưu lại một nửa, đợi đến khi xong chuyện sẽ truyền nửa còn lại. Đây cũng không phải là thứ mà Hoàng Phủ Tung có thể cự tuyệt, cho dù Hoàng Phủ gia có hi sinh toàn bộ Sở gia đi nữa. Thứ ba, trong lòng Hoàng Phủ Diệp còn có ý định khác, muốn nhân cơ hội này một mẻ hốt gọn, hoàn thành đại nghiệp Chí Tôn của hắn.

Thực ra, người ở đây, trong lòng người nào mà không có tính toán âm mưu, Đế Tôn cũng muốn mượn cơ hội này để một trận định càn khôn. Khổ Thần lão tổ cũng muốn đạt được trọn vẹn kinh nghiệm lĩnh ngộ quy tắc, ngoài ra còn muốn chiếm hết toàn bộ tài nguyên trong thiên hạ.

Mỗi một người đều muốn đem người khác tiêu diệt toàn bộ.

Hoàng Phủ Diệp nghe thấy lời nói của Huyền Vô Kỳ, cũng nói:

- Ngươi cũng tán thành Thập Vạn Đại Sơn sao? Không sợ Thập Vạn Đại Sơn có âm mưu của Đại Chu?

Đế Tôn đáp:

- Thập Vạn Đại Sơn không có âm mưu gì, chỉ có cái bẫy nhằm đối phó với Lâm Vân, nơi đó đã bày thiên la địa võng, tránh cho việc Lâm Vân có thể tìm được đường sống trong chỗ chết!

- Cái bẫy tất tử này có phải cũng tính chúng ta vào đó hay không?

- Nếu ngươi sợ thì không cần đến tham dự, việc này, trẫm có thể chế trụ được Lâm Vân.

Dứt lời, Đế Tôn phất tay áo muốn rời đi, Huyền Vô Kỳ lại nói:

- Lão phu cũng đồng ý tại Thập Vạn Đại Sơn.

- Được, vậy thì tại Thập Vạn Đại Sơn.

Hoàng Phủ Diệp cũng sảng khoái đáp ứng, trên mặt không có nửa điểm ưu sầu, trong lòng Đế Tôn khẽ rùng mình, khi nghĩ đến bố trí của mình, hắn lại yên lòng, thầm nhủ:

- Chỉ cần các ngươi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn thì đừng nghĩ đến chuyện trở ra nữa.

Đợi sau khi Khổ Thần lão tổ cũng đồng ý, Đế Tôn cười nói:

- Không thể tưởng tượng được lần đầu tiên chúng ta hợp tác chỉ vì giết một người! Lâm Vân này quả thật vinh hạnh, lần này hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Huyền Vô Kỳ lắc đầu, nhắc nhở:

- Ngàn vạn lần không nên xem thường Lâm Vân, Lâm Vân có thể phát triển đến ngày hôm nay còn không phải do chúng ta xem thường hay sao? Lúc nào cũng đánh giá thấp hắn, vì vậy lần này, mọi người hãy đánh giá cao hắn, thậm chí hãy nghĩ hắn còn lợi hại hơn cả lão phu!

Đối với câu nói này, Hoàng Phủ Diệp không có cảm giác gì, nhưng Đế Tôn lại hoàn toàn thể hội sâu sắc, thầm hiểu rõ, khẽ gật đầu, Huyền Vô Kỳ còn nói thêm:

- Vậy mọi người hãy phát ra tin tức, chờ Lâm Vân tự chui đầu vào lưới đi!

- Lâm Vân nghe được tin này, nhất định sẽ rất kinh hỉ.

Đế Tôn bật cười, còn nói thêm:

- Không biết Lâm Vân bây giờ đang làm gì?

Ác Nhân cốc, cốc như kỳ danh, khắp nơi đều là cái ác.

Thảo mộc bên ngoài cốc tươi tốt, hoa cỏ mọc đầy, nhưng hết lần này đến lần khác, bởi vì danh tiếng của cốc này cho nên cảm giác đầu tiên của người ta đối với nó, chính là “ác”. Hơn nữa địa thế ở đây lại dốc đứng, vị trí cốc thoạt nhìn càng ác hơn.

Bên trên Ác Nhân cốc mây đen phủ đầy, phảng phất như bởi vì tiếng xấu của Ác Nhân cốc mà hình thành một mảnh ác vân vậy.

Sở Nam đến nơi, phát ra âm thanh chấn động:

- Chờ ta đến trước cốc, kẻ nào còn ở trong Ác Nhân cốc thì giết không tha.

Thanh âm này truyền vào trong tai mỗi người, trong cốc bắt đầu hỗn loạn, một đạo thân ảnh nhảy lên không trung, quát lớn:

- Kẻ nào dám ở ngoài Ác Nhân cốc càn rỡ? Xem ra đúng là chán sống rồi, lão phu sẽ tiễn ngươi sang Tây Thiên!

Tên này là Võ Vương đỉnh phong, tu vi cũng xem như không thấp, nhưng trong mắt Sở Nam thì hắn ngay cả con kiến cũng không phải. Tên Võ Vương đỉnh phong này vừa nói xong liền xuất thủ, trong tay cầm một thanh bảo đao thượng phẩm Linh Khí, người đao hợp nhất chém về phía Sở Nam, phát ra quang mang rực rỡ.

Sở Nam cười nhạt một tiếng, đợi tên này đến trước mặt, bảo đao chém xuống thì vươn ra một chỉ, khẽ nói:

- Chết!

Ngay lập tức, bảo đao vỡ nát ra từng mảnh, sau đó thân thể của tên Võ Vương đỉnh phong cũng biến thành huyết nhục đầy trời.