Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 975: Một tiếng long ngâm, long trảo nhất phách




Tiểu Hắc nói đến đây thì bên kia truyền đến tiếng quát của Đế Tôn:

- Thánh Long bốn trảo, trời đất, không ngờ quả trứng vừa rồi lại là Thánh Long bốn trảo, trách không được có thể ngăn cản Kinh Thiên Kiếm Khí của trẫm.

Lập tức, Đế Tôn cười như điên, lẩm bẩm:

- Thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đúng là không uổng công, Thánh Long bốn trảo, nếu như trẫm nuốt tinh huyết và Long đan của Thánh Long bốn trảo thì trẫm sẽ thật sự là chân mệnh thiên tử, tu vi của trẫm sẽ bạo tăng, tấn giai Võ Thánh cũng không phải là hi vọng xa vời…

Lúc đang cuồng tiếu, Đế Tôn chợt quát lạnh:

- Thiên Độc Khốc, nhanh nuốt Sở Nam, sau đó bắt Thánh Long bốn trảo lại cho trẫm, nhanh!

Nghe thấy tiếng quát điên cuồng của Đế Tôn, tiểu Hắc và Sở Nam dừng nói chuyện, đầu rồng quay lại, một tiếng long ngâm cuồng khiếu phát ra.

Ngay lập tức, tiếng long ngâm giống như một thanh lợi kiếm xuyên qua pháp bảo phòng ngự không tầm thường của Đế Tôn, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim của hắn, vẻ mặt hồng hào của Đế Tôn thoáng cái trở nên tái nhợt, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo thối lui mấy bước, “phịch” một tiếng ngã nhào trên đất.

Mặc dù tiếng long ngâm chỉ nhằm vào một mình Đế Tôn, nhưng ba người bên cạnh Đế Tôn cũng thụ thương, khóe miệng rướm máu.

Chỉ một tiếng long ngâm mà không ngờ đạt đến uy lực như vậy.

Thấy thế, Sở Nam càng mừng rỡ hơn, sự cường đại của tiểu Hắc dường như nằm ngoài tưởng tượng của hắn. Chỉ có điều, lông mày Sở Nam đột nhiên nhướng lên một cách mất tự nhiên, bởi vì hắn nhớ vừa rồi âm thanh và ngữ khí của tiểu Hắc không giống như thuộc “nam giới”.

Đế Tôn kinh hoảng thất thần, sau đó mặt đầy nộ sắc, còn chưa từ mặt đất bò dậy thì Đế Tôn đã gào thét:

- Thánh Long bốn trảo, dám ở trước mặt trẫm càn quấy, Thiên Độc Khốc, trẫm mệnh lệnh cho ngươi, hãy chế phục con Thánh Long bốn trảo này!

Đế Tôn rống lớn, nhưng Thiên Độc Khốc lại không động đậy, tiếng long ngâm kia vang lên rõ ràng trong tai Thiên Độc Khốc, vẻ sợ hãi lóe lên trong mắt nó càng đậm hơn vài phần.

Nhìn thấy Thiên Độc Khốc không nghe lệnh, Đế Tôn quay đầu nhìn chằm chằm người kia, quát:

- Lôi Động, nói cho trẫm biết, xảy ra chuyện gì? Tại sao Thiên Độc Khốc lại không nghe mệnh lệnh của trẫm? Có phải các ngươi đã động tay chân?

- Đế Tôn bệ hạ, Lôi Động tuyệt đối không dám, dựa theo ghi chép, sau khi dung nhập tinh huyết của Đế Tôn bệ hạ, Thiên Độc Khốc sẽ cùng Đế Tôn bệ hạ tâm linh tương thông, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình ngài.

Lôi Động vội vàng giải thích.

- Vậy Thiên Độc Khốc tại sao không nghe lệnh trẫm? Vì sao không đi bắt Thánh Long bốn trảo? Vì sao không nuốt Sở Nam?

- Có lẽ xảy ra vấn đề ở khâu nào đó, có lẽ là….

Lôi Động còn chưa nói hết thì tiểu Hắc lại truyền đến cho Sở Nam một đạo tin tức:

- Phụ thân, ta sẽ đem con sâu lớn kia bắt lại, uống tinh huyết nó, ăn thịt nó.

Trong mắt Sở Nam hiện lên vẻ kinh ngạc, Thiên Độc Khốc uy thế không kém, Sở Nam tin rằng cho dù hắn có thể trảm sát được Thiên Độc Khốc thì cũng phải trả cái giá lớn, thế nhưng tiểu Hắc không ngờ lại gọi Thiên Độc Khốc là con sâu lớn.

Tiểu Hắc xông đến, phóng thẳng tới Thiên Độc Khốc.

Vừa tiến một bước trên không trung, Thiên Độc Khốc liền ngẩng cái đầu rồng lên, phát ra một tiếng cuồng khiếu sắc bén, toàn thân Thiên Độc Khốc tràn ra chiến ý lẫm liệt, trong mắt tràn đầy quang mang tham vọng, giống như muốn đem tiểu Hắc nuốt chửng vậy.

- Hống…

Tiếng hống của Thiên Độc Khốc còn chưa dừng lại thì tiểu Hắc đã phát ra tiếng long ngâm.

Lúc này, tiếng rống của Thiên Độc Khốc đã bị cắt đứt, chợt im bặt, thân hình còn lùi về sau một bước.

Đám người Đế Tôn và Lôi Động thấy một àn này, trong mắt hiện lên đầy vẻ không thể tin nổi, Lôi Động còn nói:

- Có lẽ Thiên Độc Khốc cảm giác được Thánh Long bốn trảo rất nguy hiểm, nó đánh không lại cho nên mới có hành động thất thường như vậy.

Nghe thấy lời này, Đế Tôn lập tức quát:

- Không thể nào, tuyệt đối không thể, Thiên Độc Khốc là Viễn Cổ Thánh Thú, khiến trẫm hao tổn mất gần ngàn năm mới có thể tạo ra, làm sao ngay cả một con Thánh Long bốn trảo vừa sinh ra cũng đánh không lại? Lôi Động, ngươi đang dối gạt trẫm, đúng không? Là ngươi dối gạt trẫm!

Vẻ mặt Lôi Động trở nên khó coi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Trên bầu trời, tiểu Hắc bước liền ba bước, tản mát ra khí tức mạnh mẽ, thân thể Thiên Độc Khốc run rẩy càng dữ dội hơn, có cảm giác như muốn quỳ xuống, Đế Tôn nhìn cảnh tượng trước mặt, liền hét lên:

- Thiên Độc Khốc, xông lên cho trẫm, giết nó, giết bọn chúng cho trẫm…

Dưới mệnh lệnh của Đế Tôn, Thiên Độc Khốc cố chịu uy áp khí tức của tiểu Hắc, gian nan tiến về phía trước.

Sở Nam nhìn thấy cảnh này đã xác định Thiên Độc Khốc không phải là đối thủ của tiểu Hắc, trong thế giới ma thú, đẳng cấp tương đối sâm nghiêm, lấy tiểu Tử và tiểu hầu tử mà nói, lúc tiểu Tử nhìn thấy Vương thú tiểu hầu tử thì hành động đầu tiên của nó chính là run rẩy.

Thiên Độc Khốc trước mặt cũng giống như tiểu Tử lúc trước.

Tiểu Hắc nổi giận, bởi vì Thiên Độc Khốc dám khảng kháng cho nên nó nổi giận, Long thể lóe lên, không khác gì người, một chưởng chụp xuống, tốc độ cực nhanh, Thiên Độc Khốc muốn tránh mà tránh không được. Đợi Thiên Độc Khốc bị bức phải nghênh chiến, chân trước của tiểu Hắc đã vỗ lên đầu Thiên Độc Khốc, thân thể gần hai mươi trượng của Thiên Độc Khốc cứ như vậy mà bị đánh ngã rạp xuống đất.