Vú Nuôi Của Rồng

Chương 14: Mỹ nữ và thích khách




Hắn lợi dụng tàn hồn của Bạch Lang dùng phụ thể thuật xóa đi dấu vết nhân tộc trên người, hóa thân thành một tên lang tướng bệ vệ đi lại trong các bộ tộc. Còn Tiểu Long thì cứ thế biến thân thành nhân hình, chỉ cần nó không phát ra long khí thì không ai nhận ra nó là một con rồng. Với lại nó biến thân thành người cũng chỉ là một tiểu hài tử hai ba tuổi, dù người ta có nghi ngờ cũng không nghĩ ra được nó có thể gây ra sóng gió gì.

Hắn đi lại các bộ tộc trong một thời gian ngắn để tìm hiểu thêm về phong tục tập quán của những lang nhân này. Thì ra bọn họ cũng không khác nhân loại là mấy. Chẳng qua bọn họ trong người có chút dã tính và yêu khí nên mới sống tách biệt với loài người, nhưng cũng không có nghĩa là hai tộc loài này không qua lại với nhau. Bọn họ vẫn thường xuyên thông qua các thương đoàn hoặc một số mạo hiểm giả để trao đổi hàng hóa cũng như buôn bán nô lệ. Các chợ nô lệ thường chỉ xuất hiện ở vùng giáp ranh của hai tộc loài. Bởi vì mỗi tộc loài đều nghiêm cấm hành vi buôn bán tộc nhân của mình, nhưng lại không cấm buôn bán tộc nhân của loài khác. Vậy nên việc buôn bán nô lệ cũng trở nên phổ biến, và tạo thành một nguồn thu khổng lồ cho các thương nhân. Cũng chính vì thế những cuộc chiến tranh khác loài vẫn luôn thường xuyên xảy ra. Và nó cũng chính là nguyên nhân hắn xuất hiện ở chỗ này.

Mấy ngày nay Tiểu Long được hắn cho ăn uống thoải mái nên cái thân hình của nó muốn tròn hơn không ít. Nhưng cũng nhờ nó lăn lộn qua lại như vậy mà tin tức thu được cũng rất hữu dụng.

Thì ra, nhóm người thần bí xuất hiện gần đây ở lang tộc là người của một tổ chức thương đoàn cổ tộc. Cổ tộc thương đoàn này là một gia tộc thời thượng cổ đã tồn tại cách đây hơn ba vạn năm về trước. Gia tộc này là một trong tam đại thế gia của giới này, hành tung của bọn họ thường rất thần bí. Bình thường người của thương đoàn cổ tộc rất ít khi qua lại trong giới diện. Không hiểu sao hơn một năm trở lại đây bọn họ lại rất tích cực ra ngoài hoạt động. Thậm chí còn liên lạc với rất nhiều thế lực lớn của các tộc loài khác nhau để trao đổi nô lệ và cung cấp vũ khí cho các cuộc chiến tranh. Mục đích cuối cùng của cổ tộc là gì không ai có thể đoán được, nhưng lợi ích mà cổ tộc đem lại cho các tộc loài là rất lớn. Trước lợi ích cho dù là tộc loài nào rồi cũng sẽ tranh đoạt mà bất chấp hậu quả.

A Khờ là người ngoài cuộc nên hắn suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều. Những cuộc chiến tranh có thể cung cấp lượng lớn tài nguyên và nô lệ, nhưng hậu quả cuối cùng của nó sẽ đẩy đến sự diệt vọng của một số loài làm mất đi sự cân bằng giữa các tộc với nhau. Và các loài yếu kém sẽ phải phụ thuộc vào các loài lớn mạnh hơn. Đó cũng là nguyên nhân tại sao đa số các cuộc chiến tranh chỉ diễn ra trên quy mô nhỏ mà không hoàn toàn mở ra trên diện rộng. Hắn cảm giác như cổ tộc đang cố tình gây ra sự chia rẽ giữa các tộc để tiến hành một đại âm mưu nào đó. Và mục đích cuối cùng của bọn họ là gì thì hắn vẫn không có cách nào mà đoán định được. Rất có thể sau khi gặp nàng hắn sẽ có câu trả lời chính xác cho vấn đề này.

Ở Bạch thành trời về đêm trở nên rất lạnh, những thường nhân và binh sĩ cấp thấp mỗi lần ra ngoài đều phải mặc thêm một lớp áo lông thú ở bên ngoài. Những tu sĩ cấp cao hơn thì vận dụng linh lực tạo thành một lớp cách nhiệt để giảm đi cái lạnh rét của băng tuyết. Tiểu Long vốn dĩ là một con rồng lửa, nó đối với hơi lạnh tương đối khó chịu. Mặc dù nhiệt độ nơi này chẳng hao tổn đến một cọng lông tóc của nó, nhưng nó vẫn cứ thích chui vào trong ngực áo của A Khờ mà nằm. Với nhiệt độ này, A Khờ cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ cần hắn vận chuyển một vòng linh lực liền có thể xua tan đi ngay lập tức. Nhưng vì hắn đang giả trang nên cũng không làm chuyện quá phô trương. Hắn mua một cái áo khoác lông mặc ở trên người rồi đem Tiểu Long bọc ở bên trong đó. Nó thích ý cười đến rất là vui vẻ.

A Khờ đi vào Bạch thành tìm một quán trọ để nghỉ lại qua đêm. Bên trong Bạch thành ngoài tòa thánh điện dát vàng được bố trí ở dãi đất trung tâm được phòng vệ sâm nghiêm. Phần còn lại ở bên ngoài thì được chia thành các khu vực nhỏ khác nhau để dành cho các tín đồ của các bộ tộc đến hành hương có chỗ trú ngụ.

Bố trí ở trong Bạch thành so với phía bên ngoài cũng không có gì khác mấy. A Khờ giả trang thành tướng lĩnh của Bạch Lang tộc nên hắn phải đi về phía đông thành mà tìm chỗ trú chân. Phía đông thành so ra lại sầm uất hơn hai vị trí khác rất nhiều. Nơi đây chủ yếu tập trung tín đồ của Bạch Lang tộc và một số bộ tộc phụ thuộc. Thỉnh thoảng cũng có vài vị khách của các bộ tộc khác đến thăm. Đương nhiên, ở trong Bạch thành cấm tiệt tộc loài khác đi vào nên không khí ở nơi này cũng khá thanh bình. Đa số mọi người đều vào thành lúc trời còn tối, đến sáng sớm ngày hôm sau thì tập trung tại trước cửa thánh điện mà hành lễ. Chỉ những người có địa vị hoặc cấp bậc cao mới có thể tiến vào bên trong thánh điện. A Khờ đương nhiên là không có thời gian mà chờ đợi đến sáng mới gặp người. Ngay trong đêm đó hắn cải trang thành một lang nhân thôn dã rồi bí mật lẻn vào bên trong thánh điện.

Bên trong thánh điện được bố trí thành hai lớp phòng ngự vô cùng nghiêm ngặt. Mỗi một lớp phòng ngự đều thay phiên nhau tuần tra không ngừng nghỉ. Thành viên trong đội bảo vệ thánh điện đều do thánh nữ chúc phúc và thánh phong, nên địa vị so với bên ngoài rất cao quý. Mỗi một thành viên trong vệ đội ngoài việc được huấn luyện nghiêm minh, thực lực mạnh hơn các dũng sĩ bình thường còn là một tín đồ vô cùng trung thành với thánh điện. Mà thánh nữ là đại diện cho nữ thần nên càng được bọn họ tôn sùng.

Với tầng tầng lớp lớp phòng ngự như vậy hắn muốn lẻn vào bên trong để gặp người cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là không có cách. Hắn bắt Tiểu Long hóa thành long hình bí mật đưa hắn bay lên trên bầu trời, rồi hạ xuống nóc thánh điện. Ở độ cao mấy nghìn trượng như thế chẳng mấy ai nghĩ là sẽ có kẻ từ trên đó nhảy xuống. Vả lại phía trên nóc thánh điện được gia cố rất nhiều tầng pháp thuật cấm chế phòng ngự và báo động nên muốn từ phía trên đột nhập vào cũng là chuyện không thể nào.

A Khờ đã chuẩn bị đâu đó hết rồi, hắn vừa thấy tầng phòng ngự như một cái bình chướng ở trước mặt ngay lập tức gọi ra tàn hồn nữ thần để phá bỏ nó. Nàng được hắn cho ra ngoài, trở về với thánh điện trong lòng rất là vui mừng, nhưng nàng cũng thừa biết là mình không có cách nào chạy trốn khỏi hắn. Huống hồ tàn hồn của nàng đã bị hắn gieo xuống ấn niệm, chỉ cần vừa trở về bản thể liền ngay lập tức bị hắn khống chế. Nàng thoáng thất thần một chút liền lấy lại tình thần mà phá giải tầng tầng lớp lớp cấm chế. Với người khác muốn phá vỡ nó không phải ngày một ngày hai thì không cách nào phá giải được. Nhưng với nàng mấy thứ này chẳng khác nào là giấy mỏng. Nàng chỉ cần hoa tay múa chân chốc lát là đã đem chúng xóa bỏ gần hết. A Khờ nhìn nàng tay chân múa mấy liên tục đến hoa cả mắt, đợi cho tầng cấm chế cuối cùng hoàn toàn phá vỡ hắn mới định thần lại mà tặc lưỡi khen ngợi:

- Nữ nhân càng xinh đẹp lại càng giỏi giang a!

Nàng nhìn hắn mỉm cười rồi lập tức thu hồi về trong huyết ký trên mặt của hắn. Hắn biết nàng trong lòng đang không được thoải mái nên cũng không dám cưỡng ép. Hắn để cho Tiểu Long nấp ở một vị trí bí mật ở gần đó, rồi lẳng lặng theo hướng nóc thánh điện mà lẻn đi xuống. Thánh điện này vốn dĩ là một tòa kiến trúc hình mái tròn, nên hắn phải đi theo một lối cầu thang hình xoắn ốc, rồi đến một gian sảnh lớn. Bên trong sảnh có đặt một bức tượng nữ nhân vô cùng xinh đẹp và tinh khiết. Khuôn mặt nàng so với dáng vóc của tàn hồn thần nữ hoàn toàn giống nhau như đúc. Đứng bên cạnh tượng thần là một con bạch lang có lông màu trắng tượng trưng cho hóa thân của nữ thần. Phía dưới chân tượng thần là một bức tượng nam nhân một gối quỳ dưới đất, hai tay nâng lên trước mặt thành kính mà cầu khấn. Đây có lẽ là tượng Bạch Lang Thần Quân mới được thờ tự gần đây.

Hắn còn đang suy tư không biết đây là chỗ nào, thì đột nhiên nhìn thấy một cái bóng đen cũng âm thầm từ trên nóc điện đi xuống. Hai người vô tình chạm mặt, bốn mắt không khỏi nhìn nhau đến ly kỳ.

- Ngươi... ngươi là ai?

Hắc y nhân lên tiếng hỏi. A Khờ ngay lập tức nhận ra giọng nói của hắn hóa ra là một nữ nhân. Hắn nhìn nàng cười tà:

- Ta là ai? Vậy ngươi là ai? Tại sao đêm hôm khuya khoắc thế này lại mặc đồ đen lẻn vào thánh điện? Xem chừng ngươi không phải gian cũng là tặc a!

- Hừ, ta thấy ngươi mới là tặc thì có, một tên thôn dã bình thường thì làm sao mà không hay không biết chạy đến thánh đường vào giờ này làm gì?

- Ha ha! Ta là tặc ngươi cũng là tặc, vậy chúng ta là một đôi tặc nha!

- Ai... ai... ai cùng với ngươi làm tặc?

Nàng bị hắn nói đến có chút gấp, lại để lộ ra tính tình thiếu nữ. Hắn thì cười lên rất là vui vẻ. Đúng lúc này, một giọng nói nữ nhân khác gọi đến:

- Xuân Nhi, ngươi trở về rồi đấy à?

Giọng nói thiếu nữ êm dịu, thanh tao kèm theo một chút kiều mị mà không thô tục. A Khờ quay lại, nhìn đến nàng thì có chút ngẩn ra. Hắn cảm thấy trăng trên trời so với nàng còn phải thấy thẹn, hoa dưới đất nhìn nàng còn muốn mở lối cúi đầu. Hắn không hiểu một cái thiếu nữ xinh đẹp đến như vậy tại sao lại thích đi làm một tên tiểu tử mặt trắng làm chi chứ?