Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 10: Nụ hôn bất ngờ




“Ca sĩ và thần tượng bất quá chỉ là một món hàng hóa được đóng gói hoàn mỹ, chẳng qua ta không có hứng thú đối với vỏ bao bì của hàng hóa, lại càng không mù quáng đi sùng bái, về phần địch ý, ta nghĩ ngươi đã sai lầm.” Vứt đi khăn lau tóc, Vu Duy Thiển chỉ ra ngoài cửa, ý tứ tiễn khách không cần nói cũng biết. (bé Duy đang đụng chạm đến fangirl ta nha)

Nhưng vị khách trong nhà không có ý rời đi, “Nếu ngươi muốn chọc giận ta thì ta phải nói cho ngươi biết, ta từ trước đến nay luôn thích đối thủ mạnh mẽ.” Một nửa khuôn mặt dừng trong bóng tối bên khung cửa sổ, phản ứng của Lê Khải Liệt đối với những lời này của Vu Duy Thiển không phải tức giận mà là mỉm cười.

Nụ cười không chỉ có hảo ý, mà còn là dã thú lộ ra răng nanh muốn làm cho đối thủ cảm thấy bị uy hiếp. Nụ cười của Lê Khải Liệt bao gồm cả hai công dụng. Bóng tối làm cho người ta kéo xuống lớp ngụy trang, bên dưới tính tình nóng nảy, Lê Khải Liệt càng lộ ra nhiều sự nguy hiểm và tính xâm lược.

Cũng giống như vừa rồi, đó là một kiện hàng được đóng gói, đó là người nam nhân có nhiều mặt, bao bì xung quanh rất nhiều, khiến người ta khó có thể nhìn ra bản tính chân thật bên trong, nhận không ra người nào mới chân chính là Lê Khải Liệt.

Gió lạnh thổi vào từ bên cửa sổ, Lê Khải Liệt đi đến trước mặt Vu Duy Thiển, chỉ vào chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng, “Không lạnh sao?”

“Chỉ cần tiễn khách, đóng cửa thì sẽ không lạnh.” Không so đo với một chút gió như vậy, Vu Duy Thiển cảm thấy áp bách sau khi Lê Khải Liệt đến gần.

Vóc dáng của hắn ở nước phương Tây cũng tuyệt đối không tính là thấp bé, nhưng Lê Khải Liệt so với hắn còn cao hơn hai cen-ti-mét, thân hình cao lớn, phía dưới thắt lưng là chiếc quần bò bó sát vừa người, cơ thể quá mức khác biệt so với người Âu Mỹ, số đo thân thể của Lê Khải Liệt trong thị giác của người khác là ở trình độ trên mức cân đối hoàn mỹ nhất.

Áo khoác rộng mở có thể nhìn thấy đường cong trên lồng ngực, bởi vì vết thương dính máu mà càng tăng thêm loại mỹ cảm đầy lực lượng, nếu nói Thượng Đế tạo ra nam và nữ, cũng giao cho mỗi người một vóc dáng khác biệt, như vậy đại diện cho sự hoàn mỹ của bên nam giới thì có lẽ chính là Lê Khải Liệt.

“Ngươi thích nhìn như vậy hay sao?” Sự kiêu ngạo về vẻ hoàn mỹ của mình có lẽ đã ngấm vào máu của hắn, lời nói của Lê Khải Liệt làm cho Vu Duy Thiển giật mi, nhếch lên nụ cười đầy giễu cợt, “Món hàng muốn duy trì giá trị của bản thân thì cần phải trả bằng cái giá xứng đáng.”

“Đừng cố ý chọc giận ta, Vu Duy Thiển, hiện tại là chín giờ tối, ta sẽ rời đi, bất quá phải đợi bên ngoài yên tĩnh một chút.” Đẩy ra rèm che, hắn liếc mắt nhìn ra ngoài.

Siêu thị ở ngay phụ cận, màn đấu súng và gây rối đã khuếch tán ra bốn phía, sự đồng tình của Vu Duy Thiển vào lúc này đã dùng hết, “Chuyện của ngươi không quan hệ đến ta, quan trọng là hiện tại ta muốn ngươi rời khỏi nơi này, nếu không ta có thể gọi điện báo cảnh sát để bọn họ đến dẫn ngươi đi.”

“Cảnh sát đến thì phóng viên cũng đến, nếu ngươi muốn chúng ta càng có nhiều dây dưa không rõ thì ngươi có thể làm như vậy.” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười mang theo ác ý, cánh cửa được mở ra lại bị Lê Khải Liệt chậm rãi đóng lại, hắn khoanh tay dựa vào trên cửa.

Hào quang nhu hòa chiếu lên đường nét khắc sâu, nghe nói ngũ quan trên khuôn mặt này hợp với tỉ lệ hoàng kim, bất quá hiện tại Vu Duy Thiển chỉ nhìn thấy bản chất ác liệt vô sỉ của người nam nhân này, mặc dù đôi mắt xinh đẹp của đối phương có thể phóng ra điện lực làm cho người ta mê hoặc, nhưng hắn vẫn cự tuyệt bị rung động.

“Ta không có hứng thú đối với nam nhân, ngươi có thể dùng chiêu đó đối với fan hâm mộ của mình, đối với ta chỉ vô dụng.” Vu Duy Thiển thích thưởng thức những vật xinh đẹp nhưng không tiếp thu mị lực của đồng tính, hơn nữa hắn coi trọng nội dung hơn bao bì.

“Ta vẫn chưa tỏ vẻ điều gì với ngươi, nếu ngươi có ảo giác thì đó là vấn đề của ngươi.” Có sở trường làm cho người ta bị ảo giác, Lê Khải Liệt lộ ra biểu tình tự mãn.

“Bất quá có lẽ ngươi đang ám chỉ ta nên làm như vậy?” Cố ý hỏi ra câu này, tầm mắt của Lê Khải Liệt rơi xuống thân thể của Vu Duy Thiển, những giọt nước chưa lau khô từ ngực chảy xuống dưới, kéo theo tầm mắt của hắn.

“Đối tượng trong những vụ bê bối của ngươi đều là nữ nhân, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị biến chất? Hay là ở trên thân nữ nhân bị đả kích nên chỉ có thể đi dụ dỗ nam nhân?” Không bị tầm mắt của Lê Khải Liệt ảnh hưởng, Vu Duy Thiển thản nhiên lui ra sau vài bước.

“Vậy ngươi bị ta dụ dỗ hay sao?” Lê Khải Liệt đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa hai người, người nam nhân trước mặt có thể dễ dàng chọc tức hắn.

“Nếu đây là ý đồ của ngươi thì còn phải cố gắng nhiều hơn.” Chỉ xuống một bộ phận ở dưới khăn tắm đang quấn quanh trên thân, động tác của Vu Duy Thiển vẫn duy trì tư thái ngạo mạn và tao nhã của quý tộc.

“Ta có nói với ngươi rằng đôi khi ngươi thật sự làm cho ta phát hỏa hay chưa?” Bóng đen hung ác nham hiểm từ dưới đáy mắt xẹt qua, bầu không khí như bị đình chỉ, khiến hai người bọn họ đều nghĩ đến tình cảnh ở nhà bếp bên trong quán bar.

“Không muốn vào bệnh viện thì ta khuyên ngươi hiện tại lập tức rời đi.” Nhìn lướt qua vết thương trên bụng Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển đưa ra lời cảnh cáo có thiện ý.

Lê Khải Liệt cúi đầu, mắng vài tiếng, ánh mắt lộ ra hào quang hung ác khiến Vu Duy Thiển liền nghĩ đến những con thú khi bị chọc giận, Lê Khải Liệt ở trong phòng đi vài bước, nhìn thấy cặp mắt kính đặt trên giá không hề ghi số độ của tròng kính.

“Ngăn cách chính mình cùng thế giới bên ngoài, khinh miệt hết thảy lại quyết ý giữ mình, ngươi là một đối thủ không tệ.” Ngắm nghía cặp mắt kính trong tay, hắn ném gọng kính lạnh như băng vào tay Vu Duy Thiển.

Lấy ra di động từ trong túi, Lê Khải Liệt bước ra khỏi tòa nhà, gọi điện thoại cho người đại diện Owen của hắn.

“Ta có một chủ ý, nhất định có thể giải quyết hết thảy vấn đề, có muốn nghe nói một chút hay không?” Ánh đèn nê-ông chiếu rọi trong đêm tối, hắn chậm rãi thong thả bước đi trên phố, mái tóc bị gió phất lên làm lộ ra một tia u ám dưới đáy mắt, “Đúng, chính là Vu Duy Thiển…”

Thấy rõ người nam nhân đang đi trên đường là ai, người đi bộ đều dừng chân, xôn xao ở nơi này vừa mới bình ổn lại tiếp tục hình thành lốc xoáy.

Ngày hôm sau, tin tức đầu tiên mà truyền thông đăng tải chính là ảnh chụp Vu Duy Thiển cùng Lê Khải Liệt giằng co trước cửa siêu thị, ở góc độ máy chụp, giống như hai người đang nhìn nhau thâm tình, sau đó lại chụp được cảnh Lê Khải Liệt xuất hiện ở nơi gần nhà Vu Duy Thiển, điều này càng tạo hiệu ứng chấn động.

Viên đạn và ám sát, cùng với người bạn bí mật, hai tiêu đề.

Vu Duy Thiển cảm thấy đau đầu đối với các báo đài đơn phương nhận định bọn họ là bạn thân, nhưng Jasmine lại cao hứng đến mức đập bàn liên tục để tỏ rõ sự vui sướng của nàng.

“Boss! Hắn đến! Hắn đến!”

Đã sớm tin tưởng Lê Khải Liệt sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, Vu Duy Thiển thở dài mà quát to Jasmine đang hưng phấn, “Câm miệng.”

“A!” Che miệng của mình lại, Jasmine từ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Y2K ở lại trước cửa siêu thị, bị người đưa đến cục cảnh sát vẫn còn chưa lấy về, Lê Khải Liệt mở cửa bước xuống từ một chiếc Ferrari màu đỏ, băng nhanh qua đường, đứng trước cửa quán bar.

Hắn rêu rao như vậy tuyệt đối là cố ý, Vu Duy Thiển phi thường khẳng định.

“Muốn rượu gì?” Hỏi một câu giống như đối với tất cả khách hàng, Vu Duy Thiển đứng phía sau quầy bar quan sát vị khách của hắn.

Phía sau Lê Khải Liệt có rất nhiều người, phóng viên khắp nơi cùng với fan hâm mộ ca nhạc, lúc này Lê Khải Liệt còn dẫn theo hai tên vệ sĩ, là người da trắng gốc Tây Ban Nha, biểu tình cứng ngắc đang ngăn lại đám người thiếu chút nữa đã dũng mãnh xông vào quán bar, bọn họ phụ trách duy trì trật tự.

“Không cần rượu, chỉ muốn ngươi.” Tựa hồ không biết lời nói của hắn sẽ dẫn đến hiểu lầm như thế nào, Lê Khải Liệt nói rất rõ ràng, tiếng hít sâu ở xung quanh vang lên, khi Vu Duy Thiển nhíu mày hoài nghi thì Lê Khải Liệt ấn xuống bờ vai của hắn, “Ta muốn ngươi giúp ta một việc.”

“Ta không thích nam nhân.” Vu Duy Thiển mỉm cười, đôi mắt phía sau gọng kính đầy cao ngạo lãnh liệt. Nam nhân ngồi trước quầy bar nhếch môi, khinh thường nhướng mi, “Ta cũng vậy.”

Ầm, sau đó mấy giây, hắn đụng vào quầy bar, môi bị đối phương hôn xuống, đầu lưỡi của Lê Khải Liệt tiến vào trong khoang miệng của hắn, xung quanh vang lên những tiếng bấm phím chụp hình ở trước cửa.

Miệng mũi tràn ngập mùi hương nữ nhân lưu lại trên người của đối phương, nhưng so sánh với điều này thì hơi thở đầy nam tính ập vào mặt mới chính là điểm khiến người ta không thể khinh thường, hương vị mang tính xâm lược theo động tác tiến vào khoang miệng, xúc cảm dần dần trở nên sâu sắc, Vu Duy Thiển thoáng chốc lui về phía sau nhưng cổ tay phải của hắn đã bị giữ chặt, cánh tay của Lê Khải Liệt áp chế toàn bộ bả vai của hắn.

Cách quầy bar, hắn nheo mắt một cách nguy hiểm, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt quỷ bí trên khuôn mặt được phóng đại, màu tro lục lạnh như băng, cuồng nhiệt như hỏa, đầu lưỡi của hai người chạm nhau, nước bọt trong miệng được trao đổi. Vu Duy Thiển không phải không có kinh nghiệm hôn môi cùng đồng tính, nhưng lúc đầu vẫn không thể thích ứng với nụ hôn này.

Lê Khải Liệt hôn rất trực tiếp, mang theo dã tính nguyên thủy mà khiêu khích, liếm mút bờ môi của hắn, sau đó lại cuốn lấy đầu lưỡi của hắn. Hắn chỉ có thể phản kích, chẳng qua là một nụ hôn mà thôi, hắn sẽ không tính toán chi li đối phương là nam hay nữ.

Đè ép bờ môi của Vu Duy Thiển, kỹ xảo hôn sâu của Lê Khải Liệt khiến khoang miệng của hắn nóng lên, lúc này hắn không thể không thừa nhận đối phương rất am hiểu về phương diện này, từng giây trôi qua, tiếng bấm máy chụp hình ở trước cửa cơ hồ không hề tạm dừng, chờ đến khi Vu Duy Thiển phục hồi tinh thần, phát hiện bàn tay của Lê Khải Liệt đã vòng qua sau lưng hắn, ngón tay đang cọ sát ngay sau cổ của hắn.

Đầu ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng cọ sát trên làn da.

Một cảm giác run sợ bùng nổ, hắn đột nhiên dùng sức, Lê Khải Liệt bị Vu Duy Thiển đẩy ra, vừa liếm môi vừa tựa vào quầy bar bên cạnh, trong mắt tựa hồ có một chút bất ngờ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền khôi phục biểu tình vốn có, “Cảm giác của ta không tệ, còn ngươi?”

Giọng nói thì thầm giữa hai người, ngữ âm hoa lệ ám muội, Vu Duy Thiển lui ra phía sau, lấy tay lau đi nhiệt độ và sự ướt át trên môi.

————-

P/S: Bác màu quá nha, hết con Y2K đến con Ferrari, bác khoe mẽ để đi cua vợ sao. Bạn đang �

Mà rõ ràng rồi nha, vụ ở siêu thị không phải ám sát chồng mà là ám sát vợ:>