Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 33: Cảnh cáo




Nếu đã đến bước này thì hắn không thể không thay đổi chính quy tắc của mình.

Ngón tay thon dài sạch sẽ hơi di chuyển, mang theo một chút thăm dò, hắn quan sát phản ứng của Lê Khải Liệt.

Mái tóc dài hỗn độn như bờm sư tử, chủ nhân của nó tạm thời bị thuần phục, tiếng rên rỉ trong cổ họng truyền đến khoái cảm đang dâng trào của Lê Khải Liệt, đôi mắt khép hờ, trong đồng tử màu tro lục lóe lên hỏa nhiệt hỗn hợp với dục vọng, bởi vì động tác trên tay hắn mà hô hấp trở nên dồn dập, đây là một loại thể nghiệm vô cùng kỳ dị.

Vu Duy Thiển cúi người nhìn Lê Khải Liệt, đồng tử màu đen vẫn không nhúc nhích, giống như có thể hút vào hết thảy, cho dù cách tròng kính vẫn có thể nhìn thấy dấu vết kiêu căng thâm thúy như trước kia, nhưng hiện tại bởi vì Lê Khải Liệt thở dốc mà ánh mắt của hắn cũng bắt đầu thay đổi.

Tiếng rên rỉ trong cơn khoái cảm đang vang lên bên tai, tim của hắn đập nhanh hơn bình thường một chút, vốn có ý định khiển trách người nam nhân này, nhưng lại vì phản ứng không hề che giấu của đối phương mà khiến tâm lý của hắn cũng dần dần thay đổi.

Trận chiến này đang biến hóa, làm cho cả hai đều mất đi tự chủ.

Trong quá trình, khi hai tầm mắt rực lửa giao hòa, rốt cục Lê Khải Liệt dùng một nụ hôn sâu để trút ra khoái cảm trên người, thân thể của Vu Duy Thiển bị ôm chặt, bên tai nghe thấy Lê Khải Liệt đang gọi tên của hắn, thân thể đầy lực lượng đang cọ sát vào hắn, hắn cư nhiên cũng trỗi dậy một chút hưng phấn, sau đó mới giật mình nhận ra thứ vừa phụt vào tay của mình là cái gì, thế nhưng điều này lại không làm cho hắn cảm thấy chán ghét như hắn đã tưởng.

Lê Khải Liệt thở ra một hơi, không hề kiêng nể gì mà vẫn tiếp tục ôm chặt lấy hắn, dùng khăn trải giường cùng quần áo lau đi dấu vết, thuận tiện làm dơ luôn quần áo của cả hai.

“Cảm giác thật là tốt, nhưng có một chút phiền toái” Biết không thể tiếp tục làm càn, Lê Khải Liệt tiếc nuối nhắm mắt lại, tựa hồ còn đang hồi tưởng dư vị mới vừa rồi. Hắn không hề sai, mới đầu Vu Duy Thiển không tình nguyện nhưng sau đó lại dần dần động tình.

Làm cho người nam nhân vừa cao ngạo vừa lạnh lùng này làm ra chuyện như vậy vì hắn, chỉ là cảm giác được hô hấp dần dần tăng tốc của Vu Duy Thiển cũng đã khiến toàn thân của Lê Khải Liệt nóng lên, nhịn không được mà tự nói, “So với ngươi, trước kia quả thật….”

“Đem ta và đám tình nhân trước kia của ngươi so sánh với nhau?” Cười lạnh một tiếng, Vu Duy Thiển xuống giường, thoạt nhìn cũng không lộ ra tức giận nhưng Lê Khải Liệt vẫn nhanh chóng ngậm miệng lại, mở mắt ra rồi ngồi dậy, vừa nhún vai vừa mỉm cười, “Muốn quét dọn nhà cửa hay sao?”

Ý cười mỉa mai xuất hiện dưới đáy mắt của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt tựa như một con tắc kè hoa rất giỏi ngụy trang, tựa hồ không có bất cứ hoàn cảnh nào mà hắn không thể thích ứng, hắn dùng vẻ bề ngoài của mình để mê hoặc người khác, trong lúc vô ý, đối thủ của hắn sẽ bị hắn cám dỗ. Hắn mê hoặc đại chúng, dùng vỏ bọc hoa lệ, vẻ ngoài chói mắt, khí thế tự tin quả quyết có thể áp đảo hết thảy, làm cho cả thế giới bị hắn thuyết phục.

Hắn là biểu tượng nam tính điển hình ở thời đại công nghệ cao ngày nay, bản thân có một chút bốc đồng nhưng lại có thể nắm chắc các chừng mực, là người nam nhân trưởng thành phóng túng, là trò chơi nguy hiểm của mọi người, vượt quá phạm vi mà người ta gọi là cá tính. Ở trong làng giải trí, mọi người đều xem trọng những nghệ sĩ có cá tính đặc biệt, từ chối những thứ tầm thường, mà Lê Khải Liệt giống như bẩm sinh đã có hào quang vây quanh, hắn hoàn toàn không giống người thường.

Lê Khải Liệt dã tính lại xảo quyệt, tự phụ lại ngông cuồng, kết quả tổ hợp này vượt quá dự đoán của mọi người, chỉ cần hắn nguyện ý thì tất cả mọi người sẽ vì hắn mà điên đảo. (=.= vâng, để chồng anh tự sướng là đủ rồi, không cần tự sướng dùm đâu)

Vu Duy Thiển không quen với tính cách bừa bãi làm càn của Lê Khải Liệt, nhưng cũng bởi vì loại cá tính độc đáo này lại làm cho hắn có cái nhìn khác biệt đối với Lê Khải Liệt. Hắn nên rời xa tiêu điểm của ánh mắt kia, nhưng sự thật là hắn cũng chỉ là một người bình thường, cũng không có gì khác biệt với những người khác, hắn sẽ bị hào quang hấp dẫn.

Cho đến bây giờ bọn họ sẽ không nói đây là tình yêu, nhưng bọn họ đều phát hiện đã tồn tại một sợi dây vô hình kéo gần khoảng cách giữa hai người với nhau. Mỗi một lần tranh chấp, mỗi một lần giao thủ thì sợi dây kia lại càng lúc càng siết chặt, bám lấy hành động của bọn họ, làm cho bọn họ đều cảm thấy vướng víu tay chân, loại cảm giác này mơ hồ mà lại ám muội, nếu không muốn vấp ngã thì nhất định phải giữ chặt đối phương để duy trì cân bằng, không thể chống cự, chỉ có thể thuận theo.

Từ trên giường bước xuống, Vu Duy Thiển bắt đầu thu dọn căn phòng, những mảnh vỡ thủy tinh ở dưới lầu cần phải dọn dẹp, đổi một bộ sô pha mới, cửa kính cũng cần trang bị một lần nữa, về phần chiếc giường, hắn cũng tính thay đổi, không ai thích ngủ trên chiếc giường đã từng dính máu của mình.

“Quần áo của ngươi chỉ có vài kiểu như vậy?” Lê Khải Liệt trong lúc quét nhà đã mở ra tủ áo, phát hiện bên trong chỉ toàn những bộ đồ có một màu trắng, đen hoặc xám, hơn nữa kiểu dáng lại cực kỳ giống nhau, cẩn thận tỉ mỉ lại nghiêm cẩn, cà vạt cũng chỉ trơn một màu, đương nhiên đều là hàng cao cấp, nhưng làm cho người ta có một chút nhàm chán. (quét nhà kìa)

“Ta không phải con công, cũng không cần đem đi triển lãm.” Ánh mắt di chuyển một vòng trên người Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển cầm lấy cái gối, khi tháo ra bao gối thì nhìn thấy dấu vết dính ở phía trên, bị bạch dịch thấm ướt khiến màu sắc vô cùng rõ ràng, hắn thản nhiên lột ra bao gối rồi ném vào giỏ đựng quần áo dơ.

“Con công, bị triển lãm? Hử?” Lê Khải Liệt tiếp cận mang theo một cảm giác áp bách rất rõ ràng, vẻ mặt hiểm ác, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Vu Duy Thiển đẩy hắn ra, bắt lấy điện thoại ở đầu giường.

“Alô?”

“Hay quá! Boss, ngươi ở nhà! Chúa ơi, ta không biết đã gọi bao nhiêu cú điện thoại, ta còn nghĩ rằng ngươi thật sự mất tích!” Trong điện thoại vang lên tiếng quát to khoa trương của Jasmine, thiếu chút nữa đã khóc thét vì quá vui sướng, “Ngươi không biết a ông chủ, mấy ngày trước có rất nhiều người đến quán bar, đều đứng trước cửa không chịu rời đi, còn có phóng viên đến hỏi quan hệ của ngươi với Lê Khải Liệt!”

Vu Duy Thiển cảm thấy may mắn, khi bọn họ quay về cũng đúng lúc các phóng viên rốt cục buông tha.

Không đợi Vu Duy Thiển kịp phản ứng thì Jasmine lại tiếp tục hỏi một cách thần bí, “Ta còn nghĩ rằng ngươi đang ở Manhattan, khi Quảng trường Thời đại nảy sinh hỗn loạn, người nam nhân kia là ngươi thật ư? Ta xem tin tức nhưng không thấy rõ mặt của người nọ, bất quá ta cảm thấy rất giống, trong khi ta liên tục gọi điện thoại đến nhà của ngươi thì ngươi cũng không ở…”

“Nói vào trọng tâm.” Vu Duy Thiển cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của nàng.

Jasmine còn rất nhiều lời muốn nói, bất quá đối phương dù sao cũng là ông chủ của nàng, “Nga, ta muốn nói cho ngươi biết mấy ngày hôm trước ta đến quán bar để nhìn xem ngươi có trở về hay không, sau đó gặp được công chúa Lydia tiếng tăm, nàng thật xinh đẹp, nhưng nàng lại dẫn theo một tên vệ sĩ rất dọa người, nói là đến tìm Lê Khải Liệt, thoạt nhìn rất sốt ruột, bảo là tìm không thấy hắn nên mới đến tìm ngươi.”

Lúc này, tên đầu sỏ tạo ra hết thảy hỗn loạn đang dựa vào tủ áo, nhìn Vu Duy Thiển gọi điện thoải, hắn có thể nghe thấy tên của Lydia trong tiếng hét to của Jasmine qua điện thoại, tư thế thả lỏng của Lê Khải Liệt bắt đầu đứng thẳng, Vu Duy Thiển có thể xác định biểu tình kia là thân thiết và lo lắng.

Chờ Jasmine báo cáo tin tức xong, lại truy vấn bao giờ quán bar mới mở cửa kinh doanh, Vu Duy Thiển ứng phó vài câu, nhưng không đưa ra câu trả lời thuyết phục.

Sau khi cúp máy, Vu Duy Thiển tiếp tục dọn dẹp vài thứ, “Ngươi nghe rồi đó, công chúa Lydia muốn gặp ngươi.”

Từ Manhattan đến đây, di động của Lê Khải Liệt luôn ở trong tình trạng tắt máy, không chỉ Owen không tìm thấy hắn, bất cứ kẻ nào cũng không tìm được hắn, hắn thậm chí không đặt điện thoại bên người, theo tín hiệu di động có thể tra ra tung tích, đương nhiên không phải ai cũng làm như vậy nhưng đây là hắn cẩn thận.

“Bây giờ ngươi không thể tùy tiện ra ngoài, để ta gọi điện thoại.” Công chúa Lydia là bạn gái trong vụ tai tiếng tình cảm của Lê Khải Liệt, là người duy nhất được ở trong nhà của hắn, hiện tại hắn nhắc đến nàng ở trước mặt Vu Duy Thiển nhưng không hề có vẻ mất tự nhiên, đi đến đầu giường cầm lấy ống nghe, nhưng trước khi quay số lại đặt xuống.

“Chúng ta đã kiểm tra khắp nơi, nhưng có kiểm tra thiết bị nghe trộm hay chưa?” Lê Khải Liệt đột nhiên hỏi, Vu Duy Thiển bị nhắc nhở, cũng trở nên cẩn thận, không ai thích có người nghe lén sinh hoạt của mình, dùng tay ra hiệu, hắn đi xuống lầu rồi bắt đầu kiểm tra một lần nữa, Lê Khải Liệt phụ trách trên lầu.

Bình hoa, khung ảnh, tủ áo, ghế ngồi, tất cả những nơi có thể bị trang bị đều được kiểm tra kỹ lưỡng.

“Không có, trong phòng hoàn toàn sạch sẽ, mặc kệ người đột nhập vào đây có mục đích gì, hắn không gắn bất cứ thiết bị nào vào nhà của ngươi, đáng ăn mừng.” Kiểm tra ở trên lầu xong, Lê Khải Liệt xuống lầu, khi đứng ở ngã rẽ của cầu thang, hắn vuốt lên dòng chữ bằng máu ở trên tường, trong miệng nói như vậy.

“Chuyện lần này có liên quan đến ta, cảm giác của Vivian không sai.” Dùng máu viết ra câu hỏi và tên của hắn ở sau lưng sô pha và trên tường, Vu Duy Thiển nhìn đống hỗn độn dưới lầu, không thể không suy nghĩ đến việc gọi người đến trang hoàng nhà cửa một lần nữa, nhưng nếu bị người ta tưởng rằng đây là hiện trường xảy ra án mạng thì không biết nên giải thích như thế nào.

Lê Khải Liệt ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, sau đó chạy lên trên lầu, “Cho ta mượn quần áo của ngươi, ta đi ra ngoài một chút.”

Khi Lê Khải Liệt đi xuống thì bị Vu Duy Thiển chặn ngay trước mặt, “Ngươi muốn đi tìm công chúa Lydia?” Không hề nghi ngờ gì nữa, đáp án chỉ có một.

Cởi ra áo măng tô đã bị dơ, hắn cầm lấy chiếc áo gió màu xám trên tay Lê Khải Liệt, khi Lê Khải Liệt dùng ánh mắt nghi vấn để nhìn hắn, hắn chỉ liếc mắt quan sát đối phương từ trên xuống dưới, “Đại minh tinh, hiện tại ngươi có thể ra ngoài hay sao?”

Hiện tại nếu Lê Khải Liệt ra ngoài, cho dù cẩn thận như thế nào thì vẫn có một xác suất nhất định là sẽ bị người ta nhận ra, sau đó sẽ hình thành sóng gió lớn hơn nữa, vì sao được người đại diện báo rằng thương thế nghiêm trọng, hắn vốn nên ở bệnh viện tư nhân tại Manhattan để tĩnh dưỡng mà lại xuất hiện ở đây, hắn đến bằng cách nào, hắn muốn làm cái gì, vì sao phải che giấu tung tích, vô số nghi vấn và chất vấn sẽ trở thành thảm họa.

“Được rồi, ngươi đi dùm ta.” Lê Khải Liệt cũng biết có thể tạo thành hậu quả như thế nào, lúc này không thể không thỏa hiệp, khi Vu Duy Thiển đi đến trước cửa thì đột nhiên bị Lê Khải Liệt kéo lại, “Duy…..”

“Cái gì?”Ánh mắt lãnh đạm, có một chút nghi vấn.

“Cám ơn.” Không thích nói cám ơn người ta, nhưng lần này Lê Khải Liệt lại vì Lydia mà nói như vậy, Vu Duy Thiển hừ cười một tiếng mang theo hàm nghĩa không rõ, đang muốn mở miệng thì Lê Khải Liệt liền ôm chằm lấy hắn, “Cám ơn ngươi đã vì ta mà làm như vậy.”

Lời nói không còn cơ hội ra khỏi miệng, vẻ mặt của Vu Duy Thiển không hề thay đổi mà nhìn hắn. Lê Khải Liệt tựa như không thấy, lại càng kề sát vào, lúc này trong mắt của hắn có thêm một chút thâm ý, “Khi ra khỏi nhà phải cẩn thận, ta nói nghiêm túc, cẩn thận.”

Ánh mắt rất nghiêm túc, đồng tử màu tro lục mơ hồ chớp động, Lê Khải Liệt nói cẩn thận bao hàm rất nhiều ý tứ, cũng không phải đơn giản muốn hắn cẩn thận đừng để đám phóng viên phát hiện, hay truy vấn quan hệ giữa bọn họ, mà còn có ý tứ khác.

Bạn đang �

Từ trong nhà đi ra, trước tiên Vu Duy Thiển đi xuyên qua một khu phố rồi mới kêu taxi, mục tiêu chính là căn biệt thự mà lần trước Lê Khải Liệt đã từng dẫn hắn đến một lần, hiện tại ở nơi đó ắt hẳn là công chúa Lydia, hắn không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp nàng.

Có người nữ nhân nào lại không bận tâm đến hành vi của người mình yêu? Thậm chí còn đem tình nhân của mình ra làm đề tài để trêu đùa? Công chúa Lydia của vương quốc Hashim, hoa hồng dại kiều diễm, trên khuôn mặt tươi sáng xinh đẹp có một đôi mắt của trẻ thơ, thẳng thắn, vui tươi, tràn ngập hiếu kỳ.

Xe đang băng ngang trên đường, khi rẽ sang ngã tư thì Vu Duy Thiển nhìn thấy thứ gì đó hiện lên từ bên cạnh cửa kính xe taxi, đó là một đồ chụp mắt, người nam nhân đeo đồ chụp mắt nhoáng lên trong tầm mắt của hắn, người nọ ngồi trên một chiếc xe khác, đi ngược chiều với xe taxi của hắn.

“Dừng xe.” Thanh toán tiền taxi, Vu Duy Thiển xuống xe rồi đi ngược lại, phương hướng kia chính là quán bar của hắn.