Vu Sư Chi Lữ

Quyển 1 - Chương 9: Quy tắc




Dịch giả: trongkimtrn

Một bàn tay thô ráp to như cái chậu khoác lên trên vai York Rees, cùng lúc đó York Rees cũng biến sắc mặt. Y chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cực lớn không cách nào chống lại từ vai truyền đến, sau đó thân thể y liền không tự chủ được bay ngược ra ngoài, đập vào trên vách tường.

Nhất thời York Rees choáng váng đầu óc, không kịp làm ra phản ứng gì.

"Ca ca!" York Liana hoảng hốt kêu to, hoa dung thất sắc, nhấc theo quần dài màu trắng nhanh chóng chạy đến bên người York Rees mà đỡ lấy York Rees đang còn chưa đứng vững.

Lúc mọi người nhìn tới, thì thấy một người có vóc dáng to lớn cao khoảng hai mét đang đứng ở vị trí mà York Rees vừa đứng khi nãy. Thân hình cao to của y mang đến cảm giác ngột ngạt khó có thể hình dung, biểu tình trên mặt người này có chút dị dạng tựa hồ có hơi trì độn, bộ dáng nghi hoặc, giọng ồm ồm nói: "Người gì mà yếu thế...?!"

"Ông trời của ta...!" Lúc này trong lòng Grimm giống như có mười ngàn con lạc đà chạy vội mà qua. Hắn có chút giật mình nhìn "Quái vật" đột nhiên xuất hiện này, trong lòng không khỏi gầm thét lên: "Ngươi xác định là ngươi định đến học viện vu sư chứ, mà không phải đi học viện kỵ sĩ hoặc là tham gia triễn lãm quái vật nhân loại? Từ nhỏ ngươi đã ăn kích thích tố để lớn lên à?"

Trong chốc lát, chính người bị quăng đi là York Rees, khi nhìn thấy tên gia hỏa quái vật hình người kia thì y cũng chấn động nói không nói nên lời, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

"Hặc hặc, Andrew, ngươi cho rằng ai cũng có khí lực lớn như ngươi à?" Còn gia hỏa đối đầu với York Rees lại cười đắc ý, sau đó ôi một tiếng xoa xoa vành mắt còn sưng vù, hung ác trừng mắt với York Rees nói: "Chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu!"

Lúc này, một gã đàn ông cao khoảng một mét sáu mấy từ trong đám người chen chúc đi tới, trực tiếp chạy đến bên quái vật hình người tên là Andrew kia, đôi mắt tam giác của gã quét tới quét lui, khuôn mặt hèn mọn cười bỉ ổi nói: "Mới chỉ như vậy thì sao mà xong được? Hặc hặc, còn chưa nói đến chuyện cô em gái kia quả thực không tồi. Bég, nếu ngươi còn chưa hết giận thì cứ thẳng thắn..."

"Thẳng thắn con mẹ mày!" York Rees hét lên rồi lao về gã đàn ông hèn mọn vừa tới. Không cần nghĩ cũng biết, gã này chính là người mà Bég gọi là "Chuột" lúc trước.

Oành!

York Rees lại bị tên quái thú hình người Andrew dùng một quyền đánh bay, sắc mặt tái nhợt, ôm bụng, thân thể không ngừng run rẩy, hầu như không thể đứng thẳng lên được.

Sức chiến đấu của hai bên hiển nhiên không cùng một cấp bậc. York Rees đối chiến với cái tên quái thú hình người này thì chỉ có bị ngược thôi.

"Chơi không vui chút nào! Vu sư đại nhân đã nói không cho phép giết người." Tên Quái thú hình người bẻ tay rôm rốp, tiếc hận nói ra. Sau đó y còn bồi thêm một câu: "Yếu như thế còn muốn cướp địa bàn người khác. Hừ, chỉ có cường giả mới xứng hưởng dụng địa bàn của chính mình." Tuy giọng nói của tên quái thú này ồm ồm, nhưng đầu óc vẫn rất sáng suốt.

Ở một bên, gã Chuột cũng phụ họa giễu cợt thêm: "Ngày hôm nay, ba huynh đệ chúng ta trước tiên dạy cho các ngươi quy củ của đại lục vu sư một lần. Đạo lý vĩnh viễn là ở nắm quyền ai lớn hơn bên kia, hặc hặc!" Vẻ mặt của gã quả thực cực kỳ đắc ý, cứ như là chính gã dùng một quyền đánh bay* York Rees vậy.

(*) Nguyên gốc Hán Việt là "Đả mông"

"Không được, chuyện hôm nay không thể cứ như thế mà quên đi. Bég ta từ nhỏ đến lớn đều không có bị thiệt thòi lớn như vậy, ngày hôm nay ta muốn muội muội của y!"

Bég mang khuôn mặt với vành mắt sưng vù một bên tỏ vẻ tức giận, đi về phía York Liana. Ánh mắt kia của gã, quả thực như một con trâu đực đang phun lửa. York Liana đã sớm bị dọa sợ, đứng ở bên người ca ca mà không ngừng run rẩy, còn những người ở khoang thuyền đang quan sát thì cũng bộc lộ bộ dáng "Chuyện không liên quan đến ta" để chờ xem kịch vui.

Ngày thứ nhất trên tàu biển, mấy người bọn Grimm liền được học một khóa thực tế về quy củ cốt lõi của đại lục vu sư. Hiện giờ, sắc mặt bọn hắn rất khó coi.

"Ngươi... Ngươi nếu dám bắt nạt nàng thì ta liền nói cho Barron đang ở trên boong tàu!" Thời khắc mấu chốt, dù trước đó lo sợ không dám tiến lên trước, Wade lại là người đầu tiên lên tiếng uy hiếp. Chỉ là cái tên này sau khi nghênh đón ánh mắt và khí thế hung hăng của Bég, y cũng nhất thời im bặt, lập tức xòe hai tay mà nói: "Ây da... Ta chỉ đùa giỡn thôi!"

Oành!

Bég đẩy ngã Wade lăn một vòng, bĩu môi khinh thường, nhất thời nghênh đón hoan hô từ khoang thuyền: "Làm khá lắm, Ô hô...!"

"Thêm một quyền nữa đi...!"

Nhóm người Grimm đứng ở trên hành lang khoang thuyền, có chút hoang mang nhìn từng tên từng tên thiếu niên đang vừa thò đầu ra xem trò vui từ gian phòng khoang thuyền vừa hoan hô, trong lòng bọn hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác bị cô lập.

Đây chính là quy tắc của thế giớ vu sư sao?

Quả nhiên là đủ lạnh lẽo vô tình.

Chính lúc mấy người bọn hắn ở đây có chút tuyệt vọng, thì bỗng nhiên có một giọng nói vui mừng kèm theo tiếng hừ lạnh từ phía sau lưng Grimm truyền ra: "Kẻ mạnh có quyền quyết định địa bàn? Ây da... Tại sao không có ai sớm nói cho ta quy củ này vậy? Ha ha, quá tốt rồi! To con, gian phòng kia của ngươi đã được bổn tiểu thư coi trọng, cái thẻ số gian phòng ở tầng dưới chót khoang thuyền này cho ngươi."

Theo lời nói này, thế mà thật sự có một cái thẻ đồng trực tiếp ném tới tên đầu trọc có hình dáng quái thú hình người tên là Andrew kia, sau đó nó rơi bịch một tiếng trên mặt đất. Nhất thời tư duy của Andrew và gã Chuột hầu như bị ngắt quãng, hai người bọn chúng ngây ngốc tại chỗ, không thể tin được bằng con mắt của mình!

Kẻ này điên rồi sao? Định đi tìm cái chết hả?

Mọi người theo tiếng nói mà nhìn lại, thì ra đó là Rafi!

Mấy người bọn Grimm nhất thời nhớ tới điều gì, kinh hỉ hiện lên mạt, sao mình lại quên cô nàng này nhỉ? Có cô ta ra mặt, với việc nắm giữ sức mạnh vu thuật, thì việc giết chết mộtt tên to con chỉ có sức mạnh cơ bắp hẳn là không có vấn đề gì!

Quả nhiên, chỉ thấy Rafi hé miệng đọc thầm thần chú, rồi chỉ tay về Andrew. Trong tình cảnh tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt ngoác mồm khó mà tin nổi, chỉ trong nháy mắt thì một cái dây leo to lớn đã quấn lấy người này bảy, tám vòng. Oành một tiếng động vang lên, Andrew do mất đi cân bằng mà ngã trên mặt đất, trong miệng y thì phát ra thanh âm"Ô ô".

"Hỗn đản, chết đi!" Lúc này cách đó không xa, thừa dịp thời khắc Bég đang khiếp sợ, York Rees lại dùng một quyền đánh vào một con mắt khác của gã. Lúc đang còn váng đầu hoa mắt, gã lại bị ăn thêm một cú thúc mạnh bởi đầu gối vào bụng.

"A... Các vị đại ca đại tỷ, ta là bị ép! Tha mạng!" Gã Chuột thấy tình thế không ổn, sắc mặt tái nhợt lớn tiếng cầu xin tha thứ. Trong đôi mắt tam giác hiện vẻ cực kỳ hoang mang, thậm chí mồ hôi trên trán cũng ứa ra.

Bởi vì gã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trong đám người này vậy mà lại có một người đã cái đã nắm giữ vu thuật, đồng thời trực tiếp trói buộc Andrew, khiến y mất đi sức chiến đấu.

Grimm cười gằn một tiếng, chửi: "Bị bức cái com mẹ ngươi! hai tên cặn bã dựa vào sức mạnh của người khác kia, chết đi cho ta!" Dựa vào ngón nghề đánh nhau đầu đường xó chợ khi còn bé làm ăn mày, Grimm đấm một quyền đã khiến gã ngã lăn quay.

Yên tĩnh, giờ đây cả khoang thuyền im lặng như tờ.

Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào Rafi. Bởi vì mọi người đều là người đảo Đông San Hô, là tiểu đảo thuộc hải vực hẻo lánh được giám địng có tư chất làm vu sư học đồ, cho nên họ căn bản không biết Rafi dựa vào Ma đạo vu khí để phóng thích vu thật Ma pháp, mà cùng cho rằng Rafi là dựa vào chính sức mạnh của cô để dùng vu thuật. Đo đó, trong lòng bọn họ sinh ra chấn động, sợ hãi.

Dù sao, đây chính là sức mạnh siêu phàm của vu thuật thần bí mà!

"Ha ha! Quá tốt rồi, rốt cục có thể ở tầng chóp khoang thuyền, không cần cùng những gã thủy thủ nhét chung một chỗ. Cám ơn tên to con nhà ngươi nhé!" Rafi vui mừng tiến vào gian phòng mới của mình, cũng không thèm quay đầu mà đóng cánh cửa gỗ lại: "Oành".

Mọi người ở khoang thuyền thấy trò hay đã kết thúc, cũng dồn dập đóng lại cửa phòng của chính mình, không còn quan tâm đến nơi này. Grimm nhìn qua ba tên gia hỏa đã mất đi sức chiến đấu, không để ý thêm, quay sang nói với huynh muội York Rees: "Nếu đã xong việc, vậy thì ta cũng trở về đây!"

Trong lúc nhất thời York Rees cũng không biết nên nói cái gì. Nhớ lại hành vi của mình vào mấy ngày trước đó, y chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, bởi vậy chỉ miễn cưỡng gật gật đầu.

"Cám ơn, ta... Ai...!"

Ngược lại, York Liana đứng bên cạnh biết tính tình ca ca mình, nước mắt lưng tròng nhìn về Grimm nói ra lòng cảm kích: "Cảm ơn các người, tôi và ca ca vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, cũng cảm ơn Wade ca ca." York Liana quay đầu nói lời cảm tạ với Wade đang đứng cách đó không xa với bộ dạng có chút lúng túng.

Cái tên Wade này vừa từ dưới đất đứng lên, vành mắt đen một vòng, chỉ là lúng túng miễn cưỡng cười cười, sau đó liền rời khỏi.

Vẫn là Bin Johnson hài lòng ha ha cười nói: "Ta là người dân thành thị Tamboux Rosen vĩ đại, tất nhiên là nhịn không nổi việc đồng bạn bị bắt nạt nha. Vì đồng bạn thì ta có thể lên núi đao, xuống biển lửa, đừng nói chi đối phương chỉ là một tên quái vật hình người cao hai mét chứ, cho dù là vực sâu ác ma..."

Grimm không nói gì, nhanh chân rời đi.

"Này này, Grimm chờ ta với. Cú đấm vừa rồi của cậu quả thực là một quyền mà thấy tiêu sái nhất đó, quá đẹp trai rồi! Lại phối hợp với câu ‘Bị ép caon mẹ ngươi’ kia, ta dám đánh cuộc, Shirley nếu như nhìn thấy, tuyệt đối sẽ bỏ rơi bạn trai của nàng mà lao vào ôm ấp ngươi..." Bin Johnson tiếp tục lải nhải bên tai Grimm.

Sau đó, Grimm mở ra cửa phòng của mình. Vừa mở cửa ra, lập tức một cỗ mùi vị mốc meo phả ngay vào mặt, Grimm cau mày phẩy phẩy. May mà gian phòng của Grimm cũng không có tên gia hoả nào có mắt không tròng chiếm lấy, bằng không Grimm còn phải dọn dẹp thêm một lần nữa.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự có một tên gia hỏa ngay cả khoang tầng ba cũng muốn cướp, Grimm nghĩ rằng với sức chiến đấu của hắn cũng có thể ung dung đánh ngã tên đó.

Gian phòng này không lớn, chỉ khoảng mười mấy mét vuông. Trừ một cái giường, một cái bàn, một cái ghế ra, thì cũng không còn vật gì nữa. Ân, đương nhiên, trên giường vẫn có chăn đệm, trên bàn cũng có một chiếc giá đèn có cắm nến sáp.

"Ai..." Thở dài một hơi, tuy rằng hoàn cảnh trong khoang thuyền không được tốt lắm, nhưng trước tiên cũng chỉ có thể đi ngủ cái đã. Grimm thắp sáng ngọn nến, đóng kỹ cửa phòng, lấy ra quyển《 Minh Tưởng Dẫn Dắt 》và《 Cải Tạo Khứu Giác Và Đồ Phổ Mùi Vị 》.

Nói đến 《 Minh Tưởng Dẫn Dắt 》, tuy Grimm đã nỗ lực học tập hơn nửa tháng, nắm giữ thành công Ma lực trong cơ thể, thế nhưng căn cứ vào sự tìm hiểu của Grimm về《 Minh Tưởng Dẫn Dắt 》, theo bên trong sách có đề cập đến thì Ma lực của hắn hẳn là chỉ 2-3, thuộc về trạng thái kích phát bước đầu mà thôi.

Mà dựa theo 《 Minh Tưởng Dẫn Dắt 》 đã trình bày, Ma lực của một vu sư bình thường được tính dựa trên việc lấy tinh thần lực nhân với 10 thì cho ra phạm vi ba động tương đương.

Nói cách khác, với tình huống tinh thần lực được giám định là 12 của Grimm, hẳn là hắn có trên dưới 120 ba động (gợn sóng) Ma lực.

"Đáng tiếc không có một cái Thủy Tinh Cầu, cho nên không có cách nào hiểu rõ tình huống bản thân." Grimm có chút tiếc hận, Thủy Tinh cầu là một Ma đạo vu khí thường thấy nhất mà vu sư thường dùng. Nó có rất nhiều công dụng, hiểu rõ tình trạng bản thân chính là một trong những công dụng của Thủy Tinh Cầu.

《 Cải Tạo Khứu Giác Và Đồ Phổ Mùi Vị 》, quyển sách Ma thuật này còn thâm ảo hơn quyển《 Minh Tưởng Dẫn Dắt 》nhiều lắm. Trong đó có nhiều từ ngữ liên quan đến kiến thức chuyên môn, còn Grimm lại là người không có tri thức về vu sư thì làm sao nghiên cứu cho rõ ràng cặn kẽ được.

Chẳng qua là, quyển sách Ma pháp này kỳ thực cũng có phân biệt ra hai phần. Phần đầu là Cải Tạo Khứu Giác, dựa theo lý giải của Grimm, nó có lẽ là một loại vu thuật thay đổi năng lực dùng cái mũi của bản thân vu sư, mà chính cái tên vu thuật này cũng gọi là "Cải tạo khứu giác". Vì vu thuật này liên quan quá nhiều đến kiến thức chuyên môn, thực sự thì Grimm không thể hiểu thấu đáo được.

Mà phần tri thức thứ hai của quyển sách này chính là Đồ Phổ Mùi Vị. Bên trong có đầy đủ ghi chép là vu sư có thể phân chia hết thảy các loại mùi thành 17852 phần tử hoặc nguyên tố. Hơn nữa, một số mùi đặc biệt trong đó có thể gây nên phản ứng cho con người càng được ghi chép tỉ mỉ. Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Grimm cảm thấy những tri thức này có thể hắn sẽ cần dùng đến trong tương lai, nên định tìm hiểu toàn bộ.

Có chuyện để làm, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn. Trong nháy mắt, đã mười ngày trôi qua, trên thuyền lại có thêm không ít vu sư học đồ, sau đó chiếc tàu biển to lớn này mang lượng lớn vu sư học đồ đi vào biển rộng.

Trong biển sâu có vô số truyền thuyết khủng bố đếm không xuể, cho dù Grimm là cư dân vùng tiểu đảo hẻo lánh cũng từng nghe qua rất nhiều phiên bản cố sự, cố sự về một ít hải dương cự thú (con thú khổng lồ) thần bí bất ngờ lật tung tàu thuyền trên biển càng là nhiều không kể xiết. Nói chung, khu vực biển sâu là một địa phương mà ngay cả vu sư cũng chưa thể hoàn toàn thăm dò hết, tràn đầy bất ngờ và sự thần bí.

Lại nói ngày này Grimm quay lại nhìn đồ ăn trước mặt mà cau mày, thở dài nói: "Lại là canh cá tươi nấu nấm?"

Chẳng trách Grimm thở dài, chỉ cần ai liên tục mười ngày đều ăn cung một loại đồ ăn thì đều buồn nôn hết thôi. Đối với việc tại sao luôn là món canh cá tươi nấu với nấm, Grimm hoài nghi, những cây nấm này vốn là do vu sư dùng chính Ma pháp vu thuật của mình để nuôi trồng. Còn những kia cá tươi kia tất nhiên là do thủy thủ đáng bắt từ trong biển rộng rồi.

Không ít người phàn nàn với Barron về chuyện này, kết quả là một ngày sau Barron hồi đáp: "Chủ nhân đã nói rồi, không thích ăn thì có thể không ăn." Sau đó gã liền không để ý tới mọi người nữa, làm cho mọi người nhất thời không biết nói gì.

Cau mày, lúc Grimm bưng chén canh cá nấu nấm đang định nuốt xuống, đột nhiên trong khoang thuyền có một trận rối loạn, mơ hồ nghe như có người hô: "Hải tặc đến rồi! Hải tặc đến rồi!" Hơn nữa giọng điệu trong thanh âm đó nhiều phần là hưng phấn, không có bất kỳ sợ hãi gì.

Cũng khó trách, đây chính là một chiếc tàu biển có vu sư tọa trấn, tất nhiên sẽ không sợ bọn hải tặc rồi, thậm chí hải tặc nếu tình cờ đến đây còn giúp cho những đứa trẻ vu sư học đồ nặng nề ở khoang thuyền có thêm cảm nhận mới mẻ. Grimm cũng kinh ngạc một hồi rồi bước ra ngoài đi về phía khoang thuyền.