Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Chương 32: Đồ mặt trắng!




Điện Kim Loan trang nghiêm im lặng như tờ.

Khâm sai Ngự Thân Vương mang đến một tin tức nghiêm trọng, Lý Trường Thanh mượn cớ trừ cướp, thừa cơ mưu sát Thân Vương, có mấy vạn binh sĩ làm chứng!

Đoàn đế hết sức tức giận, các quan văn võ thì kinh hãi, giết hại hoàng tử tội như giết vua, phải tru di cửu tộc!

Đồng thời, Đoàn Thịnh trình lên đơn làm chứng của mấy vạn dân ở huyện Tấn Vân, đây là do từ lúc bắt đầu về kinh Đoàn Thịnh đã bí mật phái người đi làm, đơn này có thể chứng minh Đồng Ca là anh hùng một phương, chứ không phải giặc cướp làm hại dân lành.

Ánh mắt Đoàn đế sắc bén nhìn xuống các quan văn võ, vẻ mặt nghiêm nghị. Trong điện có mấy đại thần đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đặc biệt là mấy người đã dâng tấu chương nói huyện Tấn Vân có cướp hoành hành chân đã muốn rút gân.

“Trần Khải Vân, ngươi có âm mưu gì?” Đoàn đế ném lá đơn của mấy vạn người xuống chỗ Trần Khải Vân.

Trần Khải Vân sợ tới mức té quỵ xuống đất, trán đầy mồ hôi: “Hoàng thượng, xin nghe thần giải thích!”

Đoàn đế hừ lạnh một tiếng: “Nói!”

Trần Khải Vân run lẩy bẩy, lau mồ hôi trên trán: “Hoàng thượng, việc này là do sư gia của thần điều tra, thần vô ý sơ sót..... Hoàng thượng, thần có tội, thần không biết tên sư gia kia có âm mưu!”

“Sơ sót, hay cho câu sơ sót, sơ sót của một mình ngươi thiếu chút nữa hại con ta mất mạng!” mặt Đoàn đế lạnh như băng.

Trần Khải Vân dập mạnh đầu: “Hoàng thượng, thần biết tội, thần không nên tin lời tiểu nhân nói!”

Đoàn đế nhìn hắn nói “Trần Khải Vân, những lời ngươi nói có thật hay không?”

“Bẩm hoàng thượng, những lời thần nói đều là thật, không có nửa câu dối trá!”

Vẻ mặt Đoàn đế uy nghiêm, không ai có thể nhìn thấu Đoàn đế đang nghĩ gì.

Thái tử thản nhiên đứng một bên, làm như chuyện này không hề liên quan gì đến hắn. Thật ra, từ lúc Đoàn Thịnh về kinh, hắn đã tính trước sẽ có ngày hôm nay, nên đã xóa sạch mọi dấu vết, Trần Khải Vân chính là kẻ chịu tội thay cho hắn.

Trần Khải Vân nơm nớp lo, chỉ sợ Đoàn đế vừa mở miệng, cái mạng nhỏ của lão liền đi tong.

“Thị vệ trước điện, nhanh chóng dẫn người đi bắt tên sư gia kia tới!”

Trần Khải Vân nghe vậy, thở phào một hơi.

Thái tử rũ mắt xuống, khóe miệng khẽ nhếch.

Một khắc sau, thị vệ trước điện trở về báo: “Bẩm hoàng thượng, tìm được thi thể của sư gia kia trong phủ Trần Khải Vân, theo dấu vết để lại là do bị giết!”

Trần Khải Vân nghe vậy, lập tức xụi lơ trên mặt đất, tất cả chứng cớ đều chỉa về phía hắn, chết không đối chứng!

Mặt Đòan đế lạnh lẽo: “Dẫn đi!”

“Hoàng thượng, thần bị oan! Thần bị oan!” Ngự lâm quân tiến lên kéo Trần Khải Vân đi.

Thái tử thản nhiên như đang xem một vở kịch hay. Đoàn Thịnh đứng một bên lạnh nhạt nhìn. Các quan văn võ thì vẻ mặt bình thường, như chuyện vừa xảy ra chỉ là hư ảo.

Sau khi bãi triều, Đoàn đế gọi Đoàn Thịnh ở lại nói chuyện riêng......

Đồng Ca ngủ thẳng giấc đến khi tự tỉnh, sảng khoái rời giường.

Ngoài phòng, bốn nha hoàn vừa nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa bước vào, trong tay bốn người là đồ rửa mặt và quần áo.

Đồng Ca nhìn chằm chằm 4 nha hoàn: “Các người vào làm gì? Ra ngoài đi.”

“Vương phi, bọn nô tỳ vào hầu hạ ngài rửa mặt thay quần áo.” bốn nha hoàn cung kính đứng một bên.

“Vương phi? Vương phi gì? Ai là vương phi?” Đồng Ca không hiểu hỏi.

Một nha hoàn nói: “Vương phi chính là ngài ạ! Vương gia lệnh mọi người gọi ngài là vương phi.”

“Là Thịnh bảo thì các ngươi gọi như à ~” Đồng Ca chợt hiểu, nàng tùy ý ngồi xuống ghế sau đó bĩu bĩu môi: “Ta cứ thấy xưng hô này nghe không được tự nhiên sao ấy!”

Trong mắt bốn nha hoàn có một chút khinh thường, họ cho rằng, Đồng Ca thô lỗ thế này làm sao xứng với vương gia cao quý của họ, cho dù có đẹp thế nào cũng vẫn là cướp, được vương gia để ý đến đã là phúc phận tu mấy đời, còn không biết điều!

Đồng Ca vỗ đùi: “Các ngươi cứ gọi ta Đồng Ca hoặc Đồng đại là được rồi, ta thích xưng hô vậy hơn.” Nói xong, Đồng Ca ngoeọ đầu nhớ lại, hình như đêm qua có người nói muốn đổi tên của nàng thành ‘Ca’ trong ‘Ca hát’.

Một nha hoàn nói: “Vương phi, xin để bọn nô tỳ rửa mặt cho ngài!” hiển nhiên không thèm để ý đến lời Đồng Ca.

Đồng Ca nói, “ Không cần, ta tự rửa.”

Lúc này, một nha hoàn vắt khô khăn lông trong chậu nước, tiến lên một bước, định lau mặt cho Đồng Ca, nhưng dáng người Đồng Ca cao gầy, nàng ta với không tới.

Đồng Ca nhận lấy khăn lông từ tay nha hoàn, lau vội vài cái, sau đó ném khăn lông vào trong chậu. Nha hoàn kia thấy Đồng Ca thô lỗ như vậy, trong mắt hiện lên khinh thường rõ ràng.

Rửa mặt xong dĩ nhiên là thay đồ, một tỳ nữ cầm một cái váy màu sắc tươi sáng tiến lại, chủ động cởi váy Đồng ca ra. Đồng Ca nhanh chóng lùi một bước, sau đó nhìn chằm chằm đống quần áo tầng tầng lớp lớp kia, miệng há hốc, “Ta không muốn mặc cái này, đi lấy một bộ đồ nam đến cho ta!”

“Đồ nam?” bốn nha hoàn nhìn nhau, trông như là không hiểu Đồng Ca nói gì, nhưng thật ra đang khó hiểu tại sao một nữ nhân lại muốn mặc đồ nam?

“Đúng, đồ nam. Quần áo của Đoàn Thịnh cũng được!”

Đồng Ca thấy mấy nha hoàn không nhúc nhích, bèn tự mình đứng dậy, sải bước khắp phòng tìm quần áo, nhưng không có.

“Vương phi, ngài mặc đồ nữ đi! Như vậy càng dịu dàng yểu điệu, vương gia sẽ rất thích!” Bốn nha hoàn chạy theo Đồng Ca, vốn dĩ nàng luyện võ, nên bọn họ theo không kịp.

Đồng Ca tìm khắp phòng vẫn không thấy quần áo, nàng bèn đẩy cửa bước ra ngoài. Đoàn Lâm đang đứng canh ngoài cửa, thấy nàng ra thì lập tức cúi đầu.

“Vương phi, ngài đang quần áo xốc xếch không thể ra ngoài được!” Bốn nha hoàn sau lưng lập tức tiến lên chắn trước mặt Đồng Ca.

Đồng Ca không vui nhìn bốn người: “Ta nói, cầm đồ nam đến cho ta, ngay - lập - tức!” Đồng Ca trầm mặt xuống, tỏa ra uy nghiêm khiếp người.

Bốn nha hoàn kia bị khí phách của Đồng Ca dọa sợ, nói “Dạ!” xong nhanh chóng chạy đi.

Đồng Ca thấy mấy người kia rời đi, quay sang nhìn Đoàn Lâm: “Nhìn ngươi quen quen, hình như chúng ta đã gặp ở đâu rồi phải không?”

Đoàn Lâm cúi đầu, “Lúc trước thuộc hạ và vương gia bị sát thủ bao vây, may nhờ vương phi đã ra tay cứu giúp!”

“Ha ha! Thì ra là ngươi!” Đồng Ca nhún nhẹ một cái, ngồi lên hành lang, đung đưa chân.

Đoàn Lâm đi theo Đoàn Thịnh từ nhỏ, nên được đọc rất nhiều sách thánh hiền, vì vậy là một người cứng nhắc cổ hủ, nhìn không quen những nữ tử không tuân thủ lễ nghi, đặc biệt Đồng Ca lại là nữ nhân của người mà hắn tôn kính nhất. Hắn ho nhẹ một tiếng, uyển chuyển nói: “Vương phi, bên ngoài trời lạnh, ngài lại mặc quá ít, không khéo sẽ bị cảm lạnh, chi bằng về phòng nghỉ ngơi đi thôi!”

“Không cần, chỗ này rất tốt, không khí trong lành, gió nhẹ thoải mái.” Đồng Ca không nghe ra ẩn ý của Đoàn Lâm, tùy tiện nói.

“Việc này.....” Đoàn Lâm đang muốn nói gì, thì mấy nha hoàn trở lại, cầm về một bộ đồ nam, Đồng Ca nhận lấy, trở về phòng, những nha hoàn này muốn vào giúp, lại bị Đồng Ca chận ngoài cửa.

Cửa phòng mở ra, một công tử nho nhã tuấn tú từ trong bước ra. Mấy nha hoàn trợn tròn mắt, Đoàn Lâm thì sững sờ, đường đường vương phi mà giả trang nam nhân còn ra thể thống gì nữa!

“Đồng Muội!” Giang Tiểu Thủy từ đâu vọt ra, hắn nhìn Đồng Ca từ trên xuống dưới: “Sao muội lại mặc đồ nam nữa rồi!”

Đồng Ca cười nói: “ Sao, ghen tỵ vì ta đẹp trai hơn ngươi hả?”

Giang Tiểu Thủy bày ra một tư thế lạnh lùng: “Làm sao có thể?! Ta đẹp theo kiểu mạnh mẽ, còn muội trong mắt người khác nhiều nhất chỉ là mặt trắng nhỏ mà thôi!”

“Mặt trắng nhỏ thì sao? Hiện giờ nữ nhân đều thích mặt trắng nhỏ!”

Giang Tiểu Thủy khinh thường cười một tiếng, nhìn về phía mấy nha hoàn nói: “Các mỹ nữ, xin hỏi, các vị thích kiểu không nam không nữ mặt trắng nhỏ sao?”

“Ai không nam không nữ?!” Đồng Ca đạp Giang Tiểu Thủy bay ra ngoài.

“Đại Đại, muội dịu dàng một chút được không? Chớ quên muội là nữ nhân! Cứ thô lỗ không có giáo dưỡng thế này, sớm muộn Đoàn Thịnh cũng bỏ muội cho coi!” Giang Tiểu Thủy kêu la.

“Giang Tiểu Thủy, ngươi thiếu đánh phải không?” Đồng Ca phát giận, “Ta quyết định, ta sẽ thanh lý môn hộ, khai trừ ngươi khỏi sơn trại!”

“Môn chủ, ta sai lầm rồi! Ta sẽ không bao giờ nói muội không dịu dàng nữa, muội như vậy là tốt lắm rồi, ta rất yêu cọp mẹ, ta rất thích muội!” Giang Tiểu Thủy mặt dày túm chân Đồng Ca.

Đồng Ca đá văng hắn ra, “Mộ Hành, đi, đi uống rượu!”

Sở Mộ Hành đáp: “ Được.”

Hai người bước ra cửa, Giang Tiểu Thủy theo sát phía sau: “ Ta cũng muốn đi ~~”

Đoàn Lâm cau mày đi theo, khó chịu nhìn Đồng Ca vừa nói vừa cười với nam nhân khác, dù hắn biết ơn ân cứu mạng của Đồng Ca, nhưng Đồng Ca như vậy hắn không dám gật bừa. Theo ý hắn, phải là một tiểu thư khuê các hiểu biết lễ nghĩa mới xứng với vương gia cao quý nhà hắn, chứ không phải một nữ tướng cướp thế này.

“Đường phố kinh thành quả nhiên phồn hoa!” Đồng Ca nhìn hàng hóa rực rỡ, các cửa hàng sang trọng và người đi đường mặc đồ gấm đeo ngọc mà cảm thán.

“Ngoại trừ phồn hoa, ở đây còn có rất nhiều mỹ nữ!” Giang Tiểu Thủy phối hợp cảm thán!

Sở Mộ Hành cười nhẹ nhìn hai người, Đoàn Lâm thì yên lặng đi bên cạnh hắn.

“Công tử nhà ai mà đẹp trai quá vậy ?!”

“Ta thấy nam tử bên cạnh không tệ, cương trực, khí khái, rất có phong độ của đại hiệp!”

“Mỗi người mỗi vẻ!”

Dọc theo đường đi, đều có các nữ tử bàn tán xôn xao, liếc mắt đưa tình với mấy người, mà tiêu điểm là Đồng Ca và Sở Mộ Hành.

Giang Tiểu Thủy không phục, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước, nhưng vẫn không thu hút được tầm mắt của các cô nương, cuối cùng hắn chua chát trách: “Một đám mê trai, chỉ thích vẻ ngoài không xem trọng bên trong, nông cạn!”

Đồng Ca mở quạt xếp trong tay ra, nháy mắt với các cô nương đang nhìn lén, khiến mấy cô nương này che ngực hét chói tai........

“Hừ! Toàn một đám lớn ngực không lớn não, ngay cả nữ giả nam cũng nhìn không ra, ngốc!”

Đồng Ca dùng quạt xếp trong tay gõ lên đầu Giang Tiểu Thủy, “Giang Tiểu Khê, ngươi đừng ghen tỵ, nếu không phục thì ngươi đi chỉnh dung đi!”

Giang Tiểu Thủy khinh thường nói: “Không cần, nữ nhân chỉ mê vẻ ngoài quá nông cạn, ta không thích!”

Đồng Ca khinh bỉ liếc hắn. Nàng nhìn Sở Mộ Hành nói, “Mộ Hành, không ngờ ngươi rất được các cô nương thích!”

Sở Mộ Hành cười nói: “Không bằng cô nương nha! Cô nương là nam nữ đều mê!”

Đồng Ca đắc ý nhướng mày: “Đúng vậy!”

Đồng Ca nhìn thấy một nơi được trang trí rất đẹp, ngoài cửa dán nhiều hình người, nàng lại cạnh cửa xem: “Lại xong. Chỗ này làm gì vậy? Sao lạ thế?” Đồng Ca chỉ vào cửa nói.

Sở Mộ Hành và Đoàn Lâm nhìn theo hướng Đồng Ca chỉ, Đoàn Lâm ho nhẹ một tiếng, đến gần Đồng Ca nói: “Không phải lại xong. Là rạp hát.”

Đồng Ca cười gượng, mạnh miệng nói: “Ta đương nhiên biết đây là rạp hát, chỉ muốn đố mấy người xem thử có biết hai chữ này hay không thôi! Hì hì không tệ, các ngươi đều biết!”

Sở Mộ Hành và Đoàn Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười, không vạch trần lời nói dối của nàng.

“Đi, chúng ta vào xem thử!” Đồng Ca hăng hái nói.

Lúc này, hai nam tử trước cửa ngăn nàng, “Công tử, vở diễn đã bắt đầu, giờ không thể vào!”

“Đã bắt đầu diễn thì không thể vào! Ai quy định vậy? Không phải khách hàng là nhất sao? Không cho chúng ta vào, lần sau chúng ta không thèm đến nữa!” Giang Tiểu Thuỷ nói.

Hai nam tử giữ cửa kiêu ngạo nói: “Thật xin lỗi, chỗ chúng ta không bao giờ thiếu khách!”

“Ngươi......ngươi, buôn bán mà kiêu ngạo như vậy?! Biết chúng ta là ai không?” Giang Tiểu Thủy nổi giận.

“Dù cho ngươi là con trời, cũng phải tuân thủ quy tắc của chúng ta!”

“Ngươi....” Giang Tiểu Thủy coi bộ chuẩn bị dùng vũ lực để giải quyết.

“Giang huynh, đừng nóng!” Sở Mộ Hành kéo hắn, sau đó quay đầu nói với Đồng Ca: “Thật muốn vào trong sao?”

Đồng Ca gật đầu.

Sở Mộ Hành cười, nói với hai nam nhân giữ cửa: “Ta là Sở Mộ Hành, ta muốn gặp Viện chủ, nhờ thông báo giùm một tiếng.”

“Sở Mộ Hành? Là Thần long đao Sở Mộ Hành?” Hai nam tử thấy Sở Mộ Hành có khí chất hơn người bèn hỏi.

Sở Mộ Hành cười gật đầu.

“Xin Sở đại hiệp đợi một chút, ta sẽ đi thông báo liền!” một trong hai nam tử chạy vào nhanh như làn khói.

Giang Tiểu Thủy nói: “Đi cửa sau à! Đúng là biện pháp tốt!”

Đồng Ca hỏi: “ Mộ Hành, ngươi biết Viện chủ sao?”

Sở Mộ Hành đáp: “Ừ, biết, chúng ta là bạn bè.”

Đồng Ca cười nói: “Thật tốt quá!”

Đúng lúc này, hai nha hoàn dìu một nữ tử đi ra cửa, nàng kia mặc áo gấm đính ngọc, tóc đen, mắt ngọc mày ngài, đang cầm một khăn tay thêu hoa, trên mặt vẫn còn nước mắt.

Đồng Ca bước nhanh lên trước: “Cô nương này, có phải bên trong có người khi dễ cô không? Cứ nói ra, ta sẽ giúp cô xử lý!”