Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 166: Có một loại ăn ý gọi ngầm hiểu lẫn nhau (6)






"Sai, ngươi không phải là thị vệ, mà là thiếp thân thị vệ của ta." Thánh Khinh Hồng sửa lời của nàng, lúc nói đến hai chữ thiếp thân, hắn cố ý mập mờ nhìn nàng.

Mộc Khuynh Cuồng bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút nóng lên, nàng thẹn quá hoá giận cầm lấy một cái gối hướng hắn đập tới.

Tâm tình Thánh Khinh Hồng vui sướng cười ha hả, rồi dáng người phiêu dật rời khỏi phòng.

Nha hoàn đứng ở bên ngoài chờ đợi nghe tiếng cười của Thánh Khinh Hồng, nguyên một đám cảm giác trời sắp đổ mưa máu, các nàng đến vương phủ hầu hạ vài năm như vậy, lần đầu tiên nghe được vương gia cười, hơn nữa tất cả con dân Tần Thiên đều biết vương gia là Lãnh vương, bởi vì trước kia bọn họ chưa từng thấy hắn cười, lại càng không chưa từng nghe tiếng cười sảng khoái như lúc này.

Xem ra lần này thị vệ mới tới có lai lịch lớn, hơn nữa ở trong lòng vương gia nhất định là có địa vị không thấp, lập tức, trong lòng các nàng đều hiểu, nhất định phải cung kính với thị vệ bên trong phòng kia, nếu không kết cục chỉ có chết.

Mộc Khuynh Cuồng nơi nào có tâm tình ngủ, từ trong không gian giới chỉ nàng lấy ra bí quyết Phần Thiên.

Minh Dương lão nhân nói, chỉ có đạt tới Đấu Thánh mới có thể tu luyện bí quyết Phần Thiên, Mộc Khuynh Cuồng rất may mắn, thật may là mấy ngày trước nàng mới vừa đột phá Đấu Thánh, bất quá hai ngày nay nàng vẫn không dám tu luyện, dù sao thân thể của nàng bởi vì độc phát tác, thể chất còn chưa quá tốt.

Tu luyện bí quyết Phần Thiên nhất định phải có được siêu cường khí lực, Mộc Khuynh Cuồng suy nghĩ một chút, xem ra nàng phải hảo hảo rèn luyện thân thể của mình mới được.

Thánh Khinh Hồng đi thư phòng, đồng thời Hắc Hổ đi vào theo.

"Chủ tử, sao người lại dẫn nàng trở về vương phủ?" Mặt Hắc Hổ tràn đầy ngưng trọng nói, hắn vốn cho rằng Thánh Khinh Hồng sẽ để hắn phái người đi Ác Ma đảo bảo vệ Mộc Khuynh Cuồng, lại không nghĩ hắn trực tiếp dẫn người về nhà, xem ra hắn lần này là nghiêm túc.

Thánh Khinh Hồng lười biếng tựa vào trên ghế, ngũ quan xinh đẹp như điêu khắc lộ một nụ cười thản nhiên.

"Nàng chính là mệnh của ta, ngươi biết nên làm như thế nào chứ?"

"Vâng, Hắc Hổ hiểu." Trong lòng Hắc Hổ rung động thật sâu, hắn không nghĩ tới Thánh Khinh Hồng sẽ nói ra một câu như vậy, nhìn lại nụ cười trên mặt hắn, hắn cũng nở nụ cười, người có thể làm cho chủ tử cười phỏng đoán chỉ có Mộc Khuynh Cuồng, hắn luôn ở bên cạnh chủ tử, trước kia chưa từng thấy chủ tử cười, mặt của hắn vẫn luôn lạnh lùng, hắn còn cho là chủ tử không biết cười.

Thì ra là chủ tử cũng biết cười.

"Chủ tử, nương nương muốn gặp người, chỉ sợ muốn giúp người nạp phi." Trên mặt Hắc Hổ xẹt qua tia cười hả hê.

Thánh Khinh Hồng chau mày, gương mặt vừa mới còn cười trong nháy mắt trầm xuống, trên người tản ra một cỗ khí thế áp bách người, "Tránh."

Hắc Hổ mấp máy môi, có chút khó khăn nói, "Lần này chỉ sợ không được, bởi vì đối phương là Phượng Lâm đế quốc, không phải là những thiên kim tiểu thư bổn quốc."

"Phượng Lâm đế quốc?" Thánh Khinh Hồng tinh tế lặp lại, nói thật, hắn còn thật bội phục Phượng Lâm đế quốc, bởi vì nơi đó là một quốc gia nữ quyền, cầm quyền chính là nữ nhân.

Tạp Duy Tư đại lục chia ra làm năm, Phượng Lâm đế quốc có thể ở giữa bốn quốc gia chủ nghĩa nam quyền đứng mãi không ngã, không có một chút bản lĩnh thật sự thì khẳng định là không thể.

"Vì sao là ta? Hoàng gia vương gia nhiều như vậy, ta cũng không tin phụ hoàng sẽ coi trọng ta." Khóe miệng Thánh Khinh Hồng hiện ra tia cười lạnh, hắn là vương gia không thuận mắt phụ hoàng nhất, đơn giản là vì thân thể hắn từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, hơn nữa hắn trời sinh hàn thể, thời thơ ấu tất cả mọi người đều cho rằng hắn là quái vật, người người ghét bỏ hắn.

Nếu như không phải nhờ mẫu hậu hắn, chỉ sợ hắn sớm đã không thể sống trên thế giới này.