Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 210: Thế ngoại cao nhân (10)




Editor: Tương Ly

"Khuynh Cuồng, ngươi không sao chứ!" Thánh Khinh Hồng đi đến trước mặt nàng lo lắng hỏi, mày kiếm nhíu lại phi thường không vui, hắn nhìn ra được, tâm tình của nàng tựa hồ thật không tốt, Chung Ly Mộ kia nói gì với nàng.

Mộc Khuynh Cuồng hướng hắn lộ ra nụ cười sáng lạn, "Khinh Hồng, chúng ta trở về đi, hắn cũng nhìn không ra độc trong cơ thể ta."

Lòng Thánh Khinh Hồng trầm xuống, trong lòng một hồi nổi giận, Chung Ly Mộ nghe đồn thần kỳ như vậy cũng nhìn không ra đến trong cơ thể nàng rốt cuộc là độc gì? Điều này làm cho hắn có chút phát điên, thực hận không thể tìm người hạ độc đánh chết!

Không phải là đánh chết, mà là làm cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.

"Không có việc gì, chúng ta còn có thể tìm những người khác." Trên mặt Thánh Khinh Hồng lộ ra một cái nụ cười ôn hòa, hắn hy vọng nàng không buông tay, cho dù đi khắp cả Tạp Duy Tư đại lục, hắn cũng phải giúp nàng tìm được người giải độc.

Mộc Khuynh Cuồng cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, kỳ thật hiện tại đè ở trong lòng nàng không phải chuyện độc, mà là lời nói của Chung Ly Mộ, trong lúc đó nàng thật sợ hãi trở về.

Thiên Sát đã không có ở thế kỉ 21, nàng tuyệt không thích thế giới kia, nàng muốn ở chỗ này, vĩnh viễn ở tại chỗ này.

Dọc theo đường đi, trong lòng Mộc Khuynh Cuồng đều là rầu rĩ, Thánh Khinh Hồng cũng nhìn ra sự khác thường của nàng, hắn đưa nàng trở về tửu lâu, làm cho Quân Tiếu Khanh cùng nàng, hắn nói muốn đi ra ngoài mua đồ, Mộc Khuynh Cuồng đầu tiên là không cho phép đi, cuối cùng Thánh Khinh Hồng liên tục bảo đảm rất mau trở lại, nàng mới đáp ứng.

Thánh Khinh Hồng ra khỏi tửu lâu trực tiếp bay về phía thiên hương cốc, chỉ là chờ hắn chạy tới đó, đã không còn thiên hương cốc, chỉ có một mảng sơn cốc lớn xanh đậm, toàn bộ những thứ kết giới hoa đào kia cũng biến mất sạch sẽ.

Nhìn tình huống như vậy, trên mặt Thánh Khinh Hồng tất cả đều là lãnh khốc, Chung Ly Mộ nói với Khuynh Cuồng cái gì, để cho nàng buồn như vậy, hắn có một loại trực giác, tựa hồ cùng độc trong cơ thể nàng không quan hệ.

Thế nhưng Chung Ly Mộ có thể làm cho thiên hương cốc cứ biến mất như vậy, xem ra hắn thật sự là một nhân sĩ rất thần kỳ, đã như vậy, vì sao hắn nhìn không ra độc trong cơ thể Khuynh Cuồng.

Mộc Khuynh Cuồng đứng cạnh cửa sổ nhìn người trên đường phố ngươi lui ta tới, bây giờ nàng đã hoàn toàn coi mình là người của thế giới này, thực phải ly khai, nàng sẽ không bỏ được.

Không bỏ được Thánh Khinh Hồng, không bỏ được Sửu Sửu và Phì Phì, không bỏ được cha mẹ, mặc dù nàng cũng không phải là con gái ruột của cha mẹ.

Lúc Thánh Khinh Hồng đi vào hướng Quân Tiếu Khanh khoát tay áo, ý bảo nàng đi ra ngoài trước.

Bây giờ Quân Tiếu Khanh đối với Mộc Khuynh Cuồng rất tôn kính, dường như nàng cũng nhìn ra Mộc Khuynh Cuồng không cao hứng, nàng muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng lại có chút không dám, chỉ có thể yên tĩnh cùng nàng ngồi ở trong phòng, Thánh Khinh Hồng để cho nàng rời đi, làm cho nàng có cảm giác giải thoát, liền nhanh chóng đi về gian phòng của nàng.

"Như thế nào đứng ở cửa sổ?" Thánh Khinh Hồng đến gần nàng ôn nhu nói, thời tiết tựa hồ càng ngày càng lạnh.

Lúc Mộc Khuynh Cuồng xoay người, trên mặt đã là vui vẻ, chuyện sau này sau này hãy nói, hiện tại quan trọng là sống thật tốt, huống chi Chung Ly Mộ nói, có thể lưu lại hay không phải xem chính nàng.

Trời cao đối với nàng đã không tệ, để cho nàng gặp được Thánh Khinh Hồng, nàng nghĩ về sau vận khí của nàng cũng sẽ không quá kém.

"Xem phong cảnh trên đường phố." Ánh mắt nàng sáng rực cười yếu ớt nói.

Thánh Khinh Hồng thấy tâm tình nàng tốt, trong lòng khẽ yên tâm, hắn đã bảo Hắc Hổ đi tìm, tìm được Chung Ly Mộ lập tức nói với hắn, hắn rất muốn biết hắn ta đã nói với Khuynh Cuồng cái gì.

Nàng bình thường sẽ không để cho người khác ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, có thể ảnh hưởng vậy khẳng định là chuyện quan trọng, nàng không muốn nói với hắn, hắn hỏi lại nàng cũng sẽ không nói, vậy cũng chỉ có thể chính hắn nghĩ biện pháp, Chung Ly Mộ chết tiệt kia, cũng dám làm nữ nhân của hắn không vui.