Vương Bài

Chương 8: Tôn trọng hiệp nghị




Vu Minh cũng không hề nháy mắt, thản nhiên nói: - Xin chào, thực là khéo nha. Chúng tôi đã lên tới tầng 29, chỉ là ông cụ muốn xuống tầng 1 uống trà. Vì không để ý thang máy lại đi lên, thẳng tới tầng 33 rồi mới xuống. Còn anh thì sao?

Người trung niên bước vào thang máy cười: - Béo quá, cho nên quá tải, chỉ có thể để cho bọn họ đi trước mà thôi. Dù sao thì cũng là khách nước ngoài, ít nhất cũng phải có lễ phép cơ bản.

- Hẳn là, hẳn là…

Trung niên nhân nhìn thi thể rồi hỏi: - Ông ấy…

Vu Minh tiếp: - Là Hoa Kiều, mới được gặp thân nhân, chỉ là quá xúc động, cho nên lại đi uống rượu.

- Có khi nào ông ấy bị đổ bệnh không?

- Không đâu, chỉ là uống say thôi.

Cổ họng Vu Minh khẽ phát âm thanh mơ hồ: - Tôi còn chưa say, tôi chưa có say…

Tay thì dùng sức, khẽ lay thi thể một cái.

Trung niên nhân không nói gì nữa, tới thần 20 thì đi ra ngoài, Lý Phục giơ ngón tay cái lên với Vu Minh.

“Đinh”, tầng 19 liền ngừng lại, Nghê Thu sắp khóc rồi, không thể nào yên tĩnh một chút sao?

Lại tới một nam, một nữ, hai người vào trong thang máy. Hôm nay tựa như là ngày đen đủi vậy, bởi tới tầng 18, 17 cũng ngừng. Ba người liên tục cảm thấy kinh hồn táng đảm không thôi.

Cuối cùng cũng tới tầng 1, khi mọi người chen nhau ra ngoài thì ba người mới đi ra khỏi thang máy, sau đó đi về lối dành cho nhân viên. Đỗ Thanh Thanh đã chờ ở bên cạnh ô tô, xe này không phải là của cô, mà là của khách sạn. Bốn người một thi thể lên xe, mọi người nhẹ nhàng thở phào, Đỗ Thanh Thanh khen: - Mấy người làm tốt lắm.

Nghê Thu: - Sao tôi cảm thấy chuyện không hay ho này vẫn chưa xong nhỉ.

Vu Minh: - Anh hai, có thể nói dễ nghe hơn chút được không?

- Được, thuận gió thuận thuyền, đi tới ngàn dặm.

Trong lúc bạn đang lái xe, đột nhiên có người đi tới trước mặt bạn ngăn xe bạn, hẳn sẽ phải chửi ầm lên. Nhưng nếu đối phương cầm một cái cây nhựa, trên người mặc đồ cảnh sát, thì bạn chỉ còn có một cách là ngoan ngoãn lái sang đường mà thôi.

Đúng thế, cái mỏ quạ đen của Nghê Thu đã khiến cho cảnh sát muốn kiểm tra nồng độ cồn.

Cảnh sát giao thông gõ cửa xe, Đỗ Thanh Thanh hạ cửa kính xuông, thì một cỗ mùi rượu bay ra, cảnh sát nhăn mặt mũi nói: - Xuống đi.

- Tôi không uống rượu.

- Đều xuống hết đi.

Cảnh sát giao thông có kinh nghiệm vô cùng, có mấy người lái xe khi thấy cảnh sát giao thông kiểm tra thì sẽ đổi người, cho nên cần phải kiểm tra xem là ai uống rượu và người đó có lái xe hay không.

Vu Minh xuống xe: - Anh à, ông tôi đang bị bệnh, cho nên cần phải đi bệnh viện gấp.

Cảnh sát giao thông cúi đầu nhìn vào bên trong, thấy sắc mặt thi thể ở hàng ghế sau tím lại, hiển nhiên là bị bệnh không nhẹ, cho nên nói gấp: - Không nói sớm, mau lên xe, tôi dẫn mọi người đi.

Dứt lời, hắn nói với một người cảnh sát khác, rồi lên xe máy, kéo đèn báo hiệu.

Ô tô khởi động, Nghê Thu cảm khái: - Kỳ thực, cảnh sát cũng có người tốt.

Vu Minh: - Tôi thì đang lo người ta quá tốt đây.

- Vì sao?

- Nếu thực sự hắn đưa chúng ta tới bệnh viện, rồi đám bác sĩ lao tới đưa bệnh nhân đi, kiểm tra thì đã chết 1 giờ rồi. Mấy người nghĩ chuyện này sẽ ra sao đây?

- Đây là chuyện của khách sạn, quản lý của bọn họ đã chờ ở bệnh viện rồi. Đỗ Thanh Thanh nói.

Hai người bọn họ đều không hề sai, đám bác sĩ cấp cứu đã chờ ở cửa, sau đó kiểm tra qua rồi thông báo cho đám cảnh sát giao thông. Quản lý lập tức đi tới nói rõ cho cảnh sát và bác sĩ.

- Nếu không có cảnh sách giao thông, khách sạn chỉ phải thực hiện một phần trách nhiệm nhỏ, còn có cảnh sát giao thông, mà không thể nào đạt được thành hiệp nghị thì bọn họ sẽ bị người nhà của người chết bắt bồi thường một khoản cực lớn. Lý Phục nói.

Vu Minh: - Nghe anh nói thì chuyện này có thể càng làm càng lớn?

- Nói dối đều là như thế. Lý Phục dường như cảm thông.

Còn lại là chuyện giữa khách sạn, cảnh sát, người nhà người chết mà thôi. Tuy rằng có thể bồi thường ít cho cố chủ, nhưng sẽ dẫn tới ảnh hưởng xấu, chỉ là công ty thám tử Tinh Tinh dựa theo yêu cầu của cố chủ chuẩn xác vận chuyển thi thể tới bệnh viện, chứ không hề làm trái hiệp ước. HIệp ước vì thế mà có hiệu lực. Năm nghìn tệ là số tiền đầu tiên mà công ty Tinh Tinh thu được, bốn người bọn họ nhờ vào chuyện này mà cũng có chút hiểu biết về nhau.

Điều số 5: Khi bản thân có lợi thì phải tôn trọng hiệp ước, trừ phi đối phương là khách lâu năm rồi.

***

Ngày đầu tiên cứ như thế qua đi, ngày hôm sau, đến tìm mèo cũng không ai cần, Vu Minh với Lý Phục lại được sai đi phát truyền đơn, mà Nghê Thu vì không thạo phát tờ rơi cho nên được nghỉ ngơi. Chao ôi, thế giới này chính là không công bằng ở chỗ này đó.

Ngày thứ ba, buổi sáng 9 giờ, bốn người vừa mới đi làm, thì điện thoại trước mặt Nghê Thu vang lên. Đỗ Thanh Thanh khá là quan tâm nhìn Nghê Thu, Nghê Thu nhấc điện thoại: - Xin chào, đây là công ty thám tử Tinh Tinh.

- Mấy người có giúp tìm chó không? Một giọng nữ sốt ruột vang lên.

- Có chứ. Nghê Thu vẫy tay, Lý Phục đưa một tờ đơn trước mặt hắn, Nghê Thu hỏi tiếp:

- Xin hỏi chó nhà cô mất tích bao lâu rồi?

- Sáng nay vẫn còn, chỉ là mang nó đi chạy bộ thì không tìm được nữa

Nghê Thu đưa tay chỉ bảng giá, trong sáu giờ, tìm sủng vật, giá một nghìn tệ. Nghê Thu báo lại:

- Phí ủy thác là một nghìn tệ, tìm không thấy không lấy tiền, ngoài ra tôi cần có ảnh của nó, cùng phạm vi mất tích.

- Vâng, tôi báo địa chỉ cho anh, anh cứ tới nhà tôi đã, phiền anh nhanh lên chút.

- Không thành vấn đề. Nghê Thu tựa như anh hùng gác máy: - Sếp à, tôi đi làm việc đây.

- Đi đi. Đỗ Thanh Thanh vẫy tay.

Vu Minh nhíu mày, nghĩ nghĩ, rồi cầm tờ rơi ở trên bàn nhìn qua một chút, sau đó đưa cho Lý Phục, Lý Phục xem mà thấy to cả não, Vu Minh chỉ thẳng vào chỗ điện thoại liên hệ. Lý Phục mới thấy giật mình, vì trên đó có 3 số điện thoại, theo thứ tự là điều tra viên cao cấp thương mại, Đỗ Thanh Thanh. Bình dân điều tra viên, đuôi là 110 và 111, mà cái điện thoại của Nghê Thu kia đuôi là 112, cũng không có xuất hiện bên trong tờ rơi.

Công ty thứ nhất không chơi quảng cáo, thứ hai không lên ti vi. Người ta chỉ biết tới mình là nhờ vào phát tờ rơi, làm sao có người có thể gọi số không trên tờ rơi để nhờ giúp đỡ chứ?

Lúc này điện thoại 110 vang lên, Vu Minh nghe máy: - Xin chào, đây là công ty thám tử Tinh Tinh.

- Tôi cần tìm một người. Giọng đối phương khàn khàn.

- Tìm người như nào? Mới mất tích hay là nhiều năm không thấy? Vu Minh hỏi.

Đỗ Thanh Thanh từ văn phòng đi ra, Vu Minh rất thông minh đè tai nghe xuống. Đối phương nói: - Bạn cũ, nhiều năm không gặp, hắn tên là Tôn Tử Minh, 45 tuổi, là nam. Cho tôi hòm thư, tôi gửi số liệu cho.

Vu Minh thông báo hòm thư, rất nhanh sau đó thu được tư liệu. Là một tấm ảnh chụp một nhà ba người, theo tuổi mà đoán thì đã là 10 năm trước rồi, trừ mấy thứ đó còn có hộ tịch, mã số chứng minh thư, ….

Vu Minh: - Rất tiếc, tìm người như thế thì công ty chúng tôi yêu cầu phải đặt cọc, cho dù không tìm được người thì cũng sẽ không trả lại tiền đặt cọc.

- Số tài khoản.

Vu Minh đọc số tài khoản của công ty, chừng 10s sau, đối phương thông báo: - Tiền cọc chuyển qua rồi đấy. Nếu như đặt cọc còn chưa đủ thì báo cho tôi, có tin tức gì cũng báo luôn, tôi sẽ cho các người thù lao gấp năm lần tiền cọc.

Dứt lời, đối phương cúp máy.

- Dạo này đám ba hoa chém gió nhiều thật.

Đỗ Thanh Thanh đưa mắt nhìn tin nhắn thu được từ ngân hàng, thân thể nhũn luôn, phải vịn vào vai Vu Minh thì mới không có ngã xuống. Đỗ Thanh Thanh hít một hơi sâu rồi nói với Lý Phục và Vu Minh: - Mau tìm ra tên cháu trai này cho tôi!!!