Vương Công Quý Tộc

Chương 43




Vài ngày sau đó Yunho lúc nào cũng ở nhà cùng Jaejoong, vừa vặn trường học đang cho nghỉ. Từ khi Bae gia cùng Choi gia có quan hệ thông gia, cổ phiếu hai nhà rõ ràng có chút đi lên, Bae gia giờ có lực lượng mới hỗ trợ, nhưng mà đó cũng chỉ là một cái xác hào nhoáng, cho dù có rót thêm tiền cũng không thể trở lại như lúc xưa.

Yunho chỉ cần động một ngón tay, Bae gia sẽ ngay lập tức trở thành hai bàn tay trắng, đang lúc hắn định làm như vậy thì bị Jaejoong ngăn lại.

“Choi gia là bị Bae gia lừa gạt, lão Bae căn bản không có nói tình hình hiện tại của công ty cho Choi gia.” Jaejoong nằm trên đùi Yunho, ăn nho hắn đút.

“Đó là hiển nhiên, lão Bae ấy còn chưa hoàn toàn tin tưởng Choi gia đâu, dù sao cũng chỉ là đính hôn thôi mà.” Yunho đem một quả nho đã bóc vỏ bỏ vào trong miệng Jaejoong, mỹ nhân cũng rất hưởng thụ há miệng ra chậm rãi ăn.

“Như vậy, Choi gia khả năng sẽ đánh mất một khoản tiền không nhỏ cho Bae gia.”

Yunho liếm liếm ngón tay Jaejoong: “Sao?”

“Vì biểu đạt thành ý của Choi gia với Bae gia, Bae gia không phải đang có một mảnh đất cần khai phá sao nhưng mà còn đang thiếu tiền.” Jaejoong híp mắt, phân tích.

Yunho nhìn không chớp mắt bà xã lười biếng trong lòng: “Anh muốn nói…” “Cái gì?”

“Em sao lại thông minh như vậy?” Yunho cười đáp.

“Anh nói thế là ý gì, cậu đây vẫn luôn thông minh.” Jaejoong khinh bỉ nhìn Yunho, dám vũ nhục trí thông minh của cậu đây.

“Thật không?” Yunho vẻ mặt hoài nghi.

“Yah!” Jaejoong tức tối cắn mạnh lên ngón tay Yunho: “Khẩu khí cùng ánh mắt kia của anh là sao hả?!” Jaejoong không thuận theo đấm đấm vào ngực Yunho.

“Jaejoong, em càng ngày càng kỳ quái.” Yunho buồn cười, nhéo nhéo má Jaejoong.

Jaejoong dừng lại trợn tròn mắt nhìn Yunho: “Nói gì đấy? Anh dám dùng từ kỳ quái để hình dung em?!” Jaejoong khóa ngồi lên đùi Yunho, từ trên cao nhìn hắn.

“Không biết là rất hợp sao?” Yunho vuốt ve gương mặt xinh đẹp, sau đó bị Jaejoong ‘ba’ một cái gạt ra.

“Em muốn Jaemi sinh ra sẽ xấu xí sao?” Yunho lải nhải.

“Cái gì?” Jaejoong chưa kịp thích ứng với lối tư duy của Yunho, “Đang mang bầu mà tức giận, bé con sinh ra sẽ không được đẹp nha.”

“Yah…Jung Yunho!” Jaejoong bật dậy, cố gắng bình ổn cơn tức trong mình, là cha mẹ đương nhiên luôn mong muốn con minh sẽ thực xinh đẹp, đáng yêu.

“Ha ha ha…” Yunho nhìn bộ dáng nín nhịn của Jaejoong thì buồn cười ra tiếng: “Em đúng là dễ tin người.” Rồi đứng dậy đỡ bà xã ngồi xuống.

“Thà tin còn hơn không.”

“Em yên tâm, Kim Jaejoong mỹ lệ nhất thiên hạ, bé con sao có thể kém mẹ nó chứ?” Yunho hoàn trụ thắt lưng Jaejoong.

“Cũng có một câu nói đúng.” Jaejoong ánh mắt tán thưởng: “Jung Yunho cũng không kém,ha ha ha.” Sau đó vỗ vỗ vai Yunho.

“Nhưng, dưỡng thai vẫn phải chú ý.” Đỡ Jaejoong lên ra ngoài: “Nghĩ ngơi vài ngày rồi, giờ chúng ta đi mua đồ cho bé con.”

Jaejoong không nói lời nào, để Yunho vì mình mà mở cửa xe, vì mình thắt dây an toàn.

“Đừng như trước đá cửa xe nha.” Yunho khởi động xe, nói đùa.

“Biết rồi.” Jaejoong bĩu môi, ai kêu mình trước đây đã làm chứ. “Muốn mua gì thế?”

“Đồ cho sản phụ cùng em bé.” Yunho liếc nhìn bụng cậu.

“Sao em có cảm giác anh đang thị gian em vậy?” Jaejoong lấy tay che bụng. “Sao em lại coi anh đáng khinh thế chứ?” Yunho bất đắc dĩ thở dài.

“Sự thật là thế.”

“Vậy em có muốn thực tiễn một chút không?” Yunho dừng xe,

“Không muốn không muốn không cần.” Jaejoong lập tức lắc lắc tay, ngồi ngay ngắn lại.

“Mà sao bụng em vẫn không thay đổi gì nhỉ?” Yunho nghi hoặc nói. “Em sao biết được.”

“Vậy tới bệnh viện kiểm tra trước? em còn không có hiện tượng nôn nghén nữa, không thấy kỳ quái sao?” Yunho nhăn mi lại.

“Ừ, cũng đúng, không biết có phải bác sĩ chuẩn đoán sai không?!”