Vương Gia Bá Đạo

Chương 19




Cuộc sống mỗi ngày ở vương phủ cũng không tệ lắm. Nhưng mà không tệ ở đây có nghĩa là chỉ được ăn, được mặc, có chỗ cư trú, còn về phần tâm tình thì lúc nào nàng cũng bực tức uất khí dâng trào.

Nàng cảm thấy được chính mình đang bị giam lỏng.

Liễu Húc tuy rằng không hạn chế hoạt động của nàng, nhưng chỉ cho phép tới lui trong phủ, hơn nữa mỗi ngày còn phái tì nữ theo sau như đuôi sam – nàng hiểu rất rõ thật ra vừa để hầu hạ, đồng thời cũng muốn giám thị nàng.

Lúc này, nàng đang ngồi hóng mát ngắm cảnh trong một đình viện, một mặt nhâm nhi vài cái bánh ngọt, một mặt nhấp tách trà thơm hảo hạng, mệt mỏi đưa mắt nhìn khắp bốn phía.

Tỳ nữ đứng hầu phía sau, cách nàng một khoảng ba bốn bước chân.

“Cửu gia đã đi đâu rồi, ngươi có biết không?” Nàng mất hứng quay sang hỏi, không phải thật sự vì muốn biết, chính là vì trong buổi chiều ngột ngạt thế này có một người tâm sự cũng thoải mái phần nào.

“Nô tỳ thấy Cửu gia đi đến biệt viện ở Tây Sương.” Tỳ nữ quỳ xuống cung kính đáp.

“Ân.” Nàng lên tiếng.

Đương nhiên nàng biết rõ Liễu Húc đi đến đó để làm gì, chắc là nhóm tân la diệp thứ hai trồng đã đến lúc ra hoa – nguyên trước đây vốn dĩ do nàng chỉ huy công việc, nhưng mấy ngày trước, hắn cứ vừa đấm vừa xoa từ miệng nàng lấy được bí quyết, từ đó về sau hắn tự mình quản sát, không phiền tới nàng.

Nàng cứ như vậy bị gạt bỏ một bên buồn chán ở đây, trà dâng đến tay, cơm đưa tận miệng, hoàn toàn như là một người nhàn rỗi phú quý.

Ánh mắt của nàng chợt đảo qua, thoáng nhìn thân ảnh nhỏ bé đang quỳ dưới đất, không khỏi vỗ trán đau đầu – lại tiếp tục quỳ nữa sao, đầu gối không biết đau à? “Ngươi đừng quỳ nữa, đứng lên đi, nói cho ta biết ngươi tên là gì?” Giờ mới phát hiện nàng vẫn còn chưa biết tên tiểu nữ này.

“Nô tỳ tên là Tú Hoa ạ.” Tỳ nữ vẫn quỳ cung kính đáp.

“Tú Hoa? Tên nghe rất êm tai.” Nàng thật lòng khen ngợi.

“Đa tạ Ngọc chủ nhân khen ngợi, nô tỳ nhất định ghi nhớ trong lòng.”

“Sao? Ta không phải đã bảo ngươi hãy đứng lên à. Tại sao lại còn quỳ? Đứng lên đi.”

“Nô tỳ không dám.”

“Không sao, Tú Hoa, chẳng lẽ đầu gối ngươi không đau hay sao? Nơi này hiện tại cũng chỉ có ngươi với ta, không có người ngoài, mau đứng lên đi.” Nàng ôn hòa nói.

Có lẽ giọng dịu dàng của Nhuận Ngọc thuyết phục được nàng ta, hoặc do tuổi còn nhỏ nên dễ nghe lời, nàng ta chậm rãi đứng lên, mặt vẫn cúi gầm xuống đất.

“Lại đây, đứng sát bên cạnh, cho ta nhìn kĩ mặt ngươi một chút.” Nàng ngoắt tay.

Tú Hoa nghe lời từ từ đi qua.

“Ngẩng đầu lên nào. A, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Nàng xem bộ dáng có vẻ là còn rất nhỏ, chẳng trách nàng cảm giác cô bé này rất thấp.

“Mười ba tuổi ạ.”

Quả nhiên mới mười ba tuổi, còn chưa tới tuổi cập kê nữa, tuổi còn bé như thế đã phải đi làm hạ nhân, có thể thấy được phía sau nhất định phải có nguyên cớ, nhưng mà nàng cũng không tiện hỏi tới.

Nhìn kĩ lần nữa, cô bé này mặt mày sáng sủa, miệng nhỏ xinh xắn, mái tóc vàng óng được thắt bím hai bên gọn gàng, sau đó được phủ lại bằng một chiếc khăn che đầu hoa lá, khiến càng trông giống trẻ con hơn.

Không hiểu tại sao trong lòng nàng lại có chút thương tiếc, nhẹ giọng hỏi Tú Hoa, “Ngươi có bằng lòng theo hầu ta không?”

Tú Hoa nghe vậy gật đầu liên tục, hớn hở nói ngay, “Nguyện ý, nguyện ý, nô tỳ bằng lòng hầu hạ Ngọc chủ nhân, mong chủ nhân thu dụng.” Nói xong, vẻ mặt hưng phấn sung sướng, lập tức lại quỳ xuống.

“Hảo, ta có thể thu nhận ngươi, nhưng ta có mấy điều quy củ, ngươi nhất định phải tuân theo.”

“Thỉnh Ngọc chủ nhân phân phó, nô tỳ xin lắng nghe.”

“Thứ nhất, trước mặt ta không cho phép quỳ xuống; thứ hai, trước mặt ta không được xưng nô tỳ, có thể xưng ta, hoặc xưng tên; thứ ba, ta rất thích nói chuyện, hi vọng không nhận lấy một người câm điếc làm bạn.”

Tú Hoa quỳ trên mặt đất nghe những lời nàng nói thì vô cùng kinh ngạc.

Nhuận Ngọc nháy mắt với nàng ta mấy cái, trêu ghẹo hỏi, “Tại sao vẫn còn quỳ? Đã quên quy củ sao?”

Tú Hoa khó hiểu nhìn nàng một hồi lâu rồi mới đứng dậy mở miệng, “Tuân lệnh, nô tỳ….”

“Ân?”

“Dạ, Tú Hoa đã biết.”

“Như thế này mới đúng chứ. Từ nay về sau trước mặt ta cứ như vậy là được rồi, còn về phần người khác thì ngươi cứ giữ quy củ trước đây mà hành sự, đã biết rõ chưa?” Nàng ôn nhu căn dặn.

Tú Hoa gật gật đầu, nhưng lại ngập ngừng nói, “Nếu….. Cửu gia biết, thì…”

Nàng vỗ ngực cam đoan, “Yên tâm, có ta ở đây, mọi việc tat hay ngươi chống đỡ, Cửu gia nhất định sẽ không bắt tội ngươi đâu.” Nàng đối với địa vị của bản thân trong lòng Liễu Húc đặc biệt rất tự tin.

Lúc này Tú Hoa mới to gan nhìn thẳng vào mặt Nhuận Ngọc.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Nhuận Ngọc sờ sờ mặt chính mình, nghi hoặc hỏi, “Mặt ta có dính cái gì sao?”

Nhìn nhìn nàng một hồi, mới chợt thức tỉnh hỏi lại, “Là diện mạo của ta sao? Ta biết, tóc đen, mắt đen, da lại trắng bạch, ngực không ra ngực, nhìn phía sau hoàn toàn bằng phẳng, so với nữ tử khác thì thua rất xa, Tú Hoa, ngươi nói thử xem, bộ dạng của ta có phải rất xấu không?” Nàng thận trọng hỏi.

Tú Hoa nghe chủ nhân tự hạ thấp mình, muốn cười nhưng lại không dám, nhìn vẻ mặt hiền từ của nàng, mới bạo gan trả lời, “Diện mạo của Ngọc chủ nhân không giống người thường, nhưng mà…. Cũng không phải thật xuất sắc.”

Vẻ mặt nàng lập tức nhìn như muốn ngất đi – xem đi, đến cả một tì nữ cũng nói như vậy, không hiểu tại sao tên Liễu Húc kia lại có thể đặt nàng vào lòng mà yêu thương chứ.

Mà lại còn kiên quyết yêu nàng, cứng rắn chiếm hữu nàng….

“Ai, Tú Hoa, ngươi thật là thành thật.” Nói xong nàng khẽ nhún vai, cúi đầu uể oải.

Tú Hoa lần đầu tiên nhìn thấy một chủ tử thân thiết hòa nhã lại kì lạ như vậy, nhất thời trong lòng cảm thấy thật mới mẻ, đột nhiên nàng giương mắt lên nhìn, trong đáy mắt hiện lên một nhân ảnh, nàng hoảng sợ, nhanh chóng nói, “Ngọc chủ nhân, có…. có người ở đằng sau lưng….”

Nhuận Ngọc lập tức ngẩng đầu, quay ra phía sau nhìn lại – là một nam tử xa lạ đang đứng ở đó, nàng nghi hoặc hỏi, “Ngươi là ai?”