Vương Gia Độc Sủng Thất Tiểu Thư

Chương 40: Thỉnh an




Từ khi Vương Tử Hà biết được người đứng sau 'Song Sát' thì muốn tìm hiểu không thôi. Thái tử Huyền Vũ Quốc - Huyền Kim Lân, hắn là một người lòng dạ khó lường. Từ khi 15 tuổi đã chiếm đóng không biết bao nhiêu nước, kể cả Quan Long quốc cũng phải dè chừng. Chiến công không thua kém Hàn Triết Văn một chút nào.

''Thật thú vị!'' Tử Hà nhếch môi cười nhạt, nàng rất muốn đến ngày mặt đối mặt với hắn. Cái người tài năng ngang ngửa chiến thần rốt cuộc là cái dạng gì.

Bên trong thư phòng của nàng là một mảnh yên lặng cho đến khi Lục Ngôn đi vào.

'' Tiểu thư!''

'' Ân, chuyện gì?''

Lục Ngôn trầm mặt một hồi rồi cũng quyết định nói ra: '' Tiểu thư...người vẫn chưa đi thỉnh an Lão thái thái.'' 

''À.'' Thanh âm Tử Hà lười biếng như mèo con, đúng là nàng đã quên mất Lão thái thái. Dù sao thì bà ấy cũng là người thật tâm với nàng, vậy thì cũng nên báo đáp thay nguyên chủ.

''Chuẩn bị đi, ta sẽ đi.'' 

'' Vâng.'' Lục Ngôn nghe thế hết sức vui mừng, nàng ta sợ tiểu thư thay đổi thì sẽ quên mất Lão thái thái. Lão thái thái là thực lòng đối đãi với tiểu thư!

Hôm nay Tử Hà cũng như mọi ngày vận bạch y trắng xóa làm nổi lên làn da bạch ngọc không tì vết, mái tóc đen như mực được xõa tùy ý mà phiêu dật như tiên tử. Đôi mắt đen láy như muốn hút tất cả vào bên trong, không thấy lối ra.

Lục Ngôn cùng Lam Ngọc, Lam Linh đi theo sau mà cảm thán không thôi [ Tiểu thư/Cung chủ là độc nhất vô nhị mà.]

Bốn người đã đứng trước thư phòng của Liễu Phi Vũ, vừa mở cửa bước vào đã nghe thanh âm cười nói dịu dàng của các thê thiếp cùng tiểu thư trong phủ. Vương Trạc Vũ bận bịu việc triều chính nên không thể đến thỉnh an, còn lại thì đều đầy đủ kể cả Mị Kiều cũng không vắng mặt.

'' Hà nhi, con cuối cùng cũng đã tới. Mau lại đây cho ta xem.'' Lão thái thái khi nhìn thấy Tử Hà thì dịu dàng không thôi, người ngốc nhìn vào cũng biết là bà ấy yêu quý nàng đến bậc nào. 

Các vị tiểu thư thấy vậy ghen tức đến cực điểm, Đại phu nhân khuôn mặt vặn vẹo khó coi, Nhị phu nhân vẫn duy trì nét cười nhưng đáy mắt đã nổi lên ác ý, Tam phu nhân cũng không ngoại lệ. Duy nhất chỉ có Tứ phu nhân cùng con nàng ta là vẫn không có bức xúc gì, mà ngược lại còn vui mừng khi thấy nàng. 

Đương nhiên tất cả biểu cảm của các nàng đều được Liễu Phi Vũ thu vào trong mắt, bà không ngờ đứa cháu bà hết mực yêu quý mà trong khi bà không có ở phủ lại bị nhiều người ghen ghét như vậy làm thái thái không khỏi tức giận. Nhưng ngẫm lại, thái độ của Tử Hà lại không có bất kì biến động nào mà vẫn bộ dạng bình yên như nước làm Liễu thị ngạc nhiên hẳn. Không ngờ nàng đã thay đổi nhiều đến như vậy, không những không làm nàng ta khó chịu mà còn thêm yêu quý Tử Hà. [ Cháu của ta, phải như thế!]

Tử Hà gật gù đi đến chỗ lão thái thái, không để tâm đến không khí đã bắt đầu nặng nề. 

'' Lão thái thái, buổi sáng hảo!'' Tử Hà cười nhạt làm mọi người ngạc nhiên không thôi, nàng không nói 'thỉnh an' mà chỉ đối với Lão thái thái chào hỏi bình thường. Không sợ bị trách phạt hay sao, một vài người 'nào đó' thấy Tử Hà không hiểu lễ nghi thì vui mừng hả hê. Cứ tưởng rằng lão bà sẽ tức giận mà phê bình nàng, ai ngờ lại hoàn toàn ngược lại.

'' Ha hả, tốt! Tốt! Lần sau con cứ chào ta như thế là được rồi.'' Liễu Phi Vũ hài lòng nhìn nàng [ Tính cách thật giống người đó.] Nhìn tiểu mỹ nhân lạnh nhạt xuất trần trước mặt mà bà càng vui sướng. 

'' Vâng.'' Tử Hà gật đầu như đã biết, nàng hảo cảm với lão bà trước mặt mà không khỏi tán dương. Tuy đã ngoài 60 nhưng vẫn có khí thế anh dũng, ăn nói lại phóng khoáng...chắc hẳn là quá khứ của lão thái thái oan hùng không ít.

Tử Hà ngồi vào vị trí của nàng mà thưởng trà, không để tâm bất kì thứ gì. Cùng lúc, Vương Ngọc Nhi đã đi đến trước mặt Liễu Phi Vũ cất giọng trong trẻo như nước:

'' Lão thái thái...Ngọc Nhi có chuyện muốn người giúp đỡ.'' Nhìn bộ dáng ôn nhu, nịnh nọt của Vương Ngọc Nhi mà ánh mắt của lão bà lóe lên tia sáng khó hiểu rồi nhanh chóng biến mất.

'' Cứ nói!'' 

'' Chuyện là...Ngọc Nhi đã...đã phải lòng...Nhị hoàng tử...'' Vương Ngọc Nhi khó khăn lắm mới nói hoàn chỉnh thành câu, khuôn mặt nàng ta đã nổi lên hai tầng mây hồng làm dung nhan càng thêm động lòng người. Đôi mắt đẹp thỉnh thoảng bắn về phía Tử Hà mà đắc ý khó phát giác.

Nàng ta cứ tưởng sẽ thành công trêu tức Tử Hà nhưng ngược lại chỉ thấy nàng vẫn thanh đạm khép hờ mi mắt mà thư giãn. Chẳng phải nàng rất ái mộ Nhị hoàng tử sao, cái ngày bị hắn từ hôn còn khóc lên nài nỉ mà bây giờ lại cứ như người chưa từng quen biết.Vương Ngọc Nhi như muốn phát điên mà không để ý đến ánh mắt của Liễu Phi Vũ cũng đang dừng tại trên người nàng ta. 

'' Thì đã thế nào!'' Lão thái thái trầm mặt lại, khí thế mười phần uy nghiêm. Chỉ là một con nhóc mà đã dám đứng trước mặt bà tính kế, quả là to gan.

Vương Ngọc Nhi nghe tiếng Liễu thái thái thì chợt định thần, khi thấy ánh mắt thái thái đang u ám nhìn nàng ta thì thân thể không tự chủ run lên nhưng nàng ta cũng không từ bỏ ý định.

'' Vì thế Ngọc Nhi mong thái thái sẽ...giúp đỡ cho con.'' Nhị hoàng tử anh tuấn phong lưu làm không ít người chết mê trong đó còn có cả Vương Ngọc Nhi, may mắn là hắn cũng có chú ý đến nàng ta nên sự tự tin càng thêm cao.

Liễu Phi Vũ không nói gì một hồi lâu rồi quay sang cất giọng già nua nhưng dịu dàng với Tử Hà:

'' Tử Hà, con thấy thế nào?'' Dù gì thì đứa cháu này trước đây cũng rất yêu quý cái tên Nhị hoàng tử, bà không muốn vì chuyện này mà làm mất đi tình cảm bà cháu từ nàng.

Ngọc Nhi thấy hành động của lão bà mà tức giận không thôi, tại sao lão thái thái lúc nào cũng thiên vị con tiện nhân Tử Hà nhưng cũng đồng thời mong Tử Hà sẽ nhảy dựng lên mà phản đối. Nàng ta rất muốn nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thương của nàng mà. Vì thế mà đắc ý, giọng nói vẫn thanh thót: '' Thất muội, muội nghĩ thế nào?''

Tử Hà cất giọng lạnh nhạt thờ ơ: '' Chẳng liên quan đến ta!''