Vương Gia Độc Sủng Thất Tiểu Thư

Chương 46: Tình cờ gặp nhau




Hôm nay, kinh thành của Quan Long quốc náo nhiệt hơn mọi ngày, người người đi lại tấp nập. Một hai cũng là vì sự 'ghé thăm' của hai thái tử, danh tiếng của bọn họ trên thiên hạ không ai không biết. Một người mang danh Chiến Thần lừng lẫy, một người đào hoa công tử khiến bao nhiêu tiểu thư đài cát ái mộ. Vương Tử Hà nhàn nhã thưởng trà trên lầu của Nhật Hạ Lâu, nàng hôm nay không phẫn nam trang mà thay vào đó là bộ thanh y của nữ tử, dung nhan diễm lệ cũng được giấu đi bởi khăn che mặt mỏng nhưng vẫn không thể nào dấu đi khí chất kinh diễm của nàng.

Trên đường kinh thành, một đội ngũ hơn trăm người hộ tống một thiếu niên dung mạo xuất thần cưỡi ngựa đi đầu. Người đi đường nhanh chóng tấp vào hai bên lề chỉ trỏ, những nữ nhân thẹn thùng bắn tim vô số lần về phía nam nhân đẹp tựa tiên tử kia nhưng tiếc là hắn vẫn một mực không nhìn đến các nàng. Hắn chính là Thái tử Tề quốc - Tần Nại.

Đột nhiên, trên một lầu của một tửu lâu, một nữ tử mặc thanh y hấp dẫn ánh nhìn của hắn. Nữ tử ấy được bao phủ bởi ánh nắng làm tôn lên làn da bạch ngọc của nàng, nàng mang khăn che mỏng nhưng lại tạo một cảm giác thần thần bí bí, đôi mắt nàng trong veo không thấy đáy mà mang theo một mảnh tịch mịch. Tần Nại hơi dừng lại nhìn nàng, nàng lúc này cũng nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau thật lâu. Người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ bọn họ đang 'liếc mắt đưa tình'.

Đầu óc Tần Nại mơ hồ, trên đời này hắn gặp vô số mỹ nhân trên đời nhưng không có người nào lại làm cho hắn rung động như nàng. Dù nàng che mặt nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy được khuôn mặt nàng hẳn là trích tiên. 

Ở một tửu lâu đối diện, Hàn Triết Văn nhìn cảnh tượng trước mắt mà chén rượu trong tay gần như bị hắn bóp nát, sát khí phóng ra đằng đằng làm khách nhân gần đó hoảng sợ mà lùi xa.

'' Tần ca ca, chúng ta tiếp tục đi thôi.'' Cố Dung Như cười như hoa, nàng ta không biết hắn đang nhìn cái gì nên đành có ý kêu gọi.

Tần Nại khi nghe gọi hắn thì giật mình nhưng khi quay lại nhìn về hướng nữ tử kia vừa đứng thì đã thấy không còn bóng người. Hắn ảo não mang chút thất vọng ngừng lại mong nàng xuất hiện những vẫn không.

Đợi đến đi đoàn người của thái tử Tề quốc rời đi thì Tử Hà mới từ trong Nhan Hồng Lâu đi xuống, đôi mắt nàng lúc này thẫn thờ, tay cầm bình rượu rồi thuê ngựa chạy về phía đông kinh thành. Hàn Triết Văn thấy thế cũng nhanh chóng đứng dậy phóng theo.

Trời đã bắt đầu tối dần, Tử Hà đi dọc ven sông gần đó, tay nàng cầm bình rượu mà uống đến gần cạn. Nàng lắc lắc bình rượu rồi ném xuống dòng sông tạo ra tiếng động, lòng nàng lúc này nặng trĩu, lại có chút...đau.

Tại sao tên thái tử đó lại có khuôn mặt giống người đó đến vậy, người đã làm nàng đau khổ - Dĩ Lâm. Hắn chính là người nàng tin tưởng nhất cũng chính hắn là người cho nàng biết thế nào là niềm vui ở thế giới đó, đến khi nàng biết mình đã yêu hắn thì cũng chính là lúc hắn ra tay giết chết nàng. Đến lúc sức tàn lực kiệt mới biết được trước giờ nàng cũng chỉ là một quân cờ để hắn trả thù mà thôi. Chính vì thế kiếp này, nàng với người khác cũng sẽ không tin tưởng một ai mà chỉ quan tâm đến 'lợi ích vĩnh viễn'. 

Ánh trăng chiếu xuống dung nhan tuyệt trần đã đẫm lệ mang theo ưu thương cùng quật cường của nàng.

Tử Hà cố gắng đứng dậy nhưng vì say rượu nên nàng mất thăng bằng, tưởng sẽ ngã xuống dòng sông này rồi biến mất đi, không bận tâm sự đời. Bỗng một đôi tay mạnh mẽ vòng qua vòng eo thon thả của nàng, rồi vận khinh công ôm nàng cách xa dòng sông. 

Hàn Triết Văn thấy nàng rơi lệ thì trái tim hắn đột nhiên đau nhói, Tử Hà trong mơ màng thì cảm thấy một cỗ bá khí quấn lấy nàng.

'' Nàng là đang khóc vì ai!'' Hàn Triết Văn tức giận nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên, bá đạo hỏi. Từ trước đến nay hắn vẫn thấy nàng một thân bình thản, không bận tâm chuyện đời. Nhưng cho đến hôm nay, thấy nàng vì người khác mà rơi lệ làm hắn không khỏi hoảng hốt, hận không thể một cước đánh chết người dám làm tổn thương nàng. 

'' Có phải là tên thái tử kia không?'' Nhớ tới tên Tần Nại lúc nãy làm hắn không khỏi dâng lên một cỗ tức giận, lực tay tăng lên một ít: '' Nàng thích hắn, có phải không?''

Tử Hà đang mơ màng nghe vậy thì nước mắt không biết từ đâu chảy ra càng nhiều, tay đấm vào ngực hắn nhưng không có lực vì mệt mỏi: '' Ta không quen hắn, ta không hề biết hắn, tại sao...ngươi có thể nói ta thích hắn!''

Hàn Triết Văn thấy nàng ủy khuất thì lòng mềm nhũn, cơn giận nhất thời tan thành mây khói, nhẹ nhàng ôm nàng thật chặt vào lòng, mặc cho nàng nháo: '' Là ta sai, nàng đừng khóc.''

Tử Hà khóc một hồi thì mệt lả, không quan tâm mà tìm chỗ nào thoải mái nhất trên người hắn dựa vào ngủ say.

Hàn Triết Văn thân thể cứng đờ, nhưng nhanh chóng phục hồi để nàng dựa vào. Hương thơm ngọt ngào trên người nàng làm hắn đặc biệt yêu thích  .Cúi xuống nhìn khuôn mặt ngây thơ khi ngủ của nàng thì hắn bất chợt nở nụ cười bất chính, ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng: '' Mèo con, nàng đừng hòng thoát khỏi ta.''

Tử Hà đang ngủ say dường như nghe thấy giọng điệu bá đạo của nam nhân thì nhíu mày nhưng cũng không tỉnh lại.

Giữa trời đêm, ánh trăng chiếu rọi vào hai bóng người đang hòa vào nhau.