"Vương Gia Hân! Anh Có Quyền Cướp Dâu Không???"

Chương 45: Gặp mặt




Dược Na dìu Vương Gia Hân đến phòng chăm sóc đặc biệt. Cô chỉ vào một lồng kính:

"Đó là con gái của chị" "Con của chị, với ai, chị với anh hai chia tay có hơn năm, lẽ nào đứa bé này là con của anh hai" Dược Na nói "Nó là con của chị, là cháu của em" cô cười, nhìn Tiểu Na như vậy, chắc chắn là đang rất sốc.Tiểu Na nhìn đứa bé, nhìn đứa bé rất ốm, còn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ý ta trực 24/24. Rốt cuộc tại sao cháu của Tiểu Na lại phải dùng máy thở chứ.

Lẽ nào đứa bé bị bệnh gì đó??? Dược Na thầm nghĩ..

"Chị à, đứa bé sao phải dùng máy thở vậy?" "Nó bị bệnh huyết tán, cần truyền máu gấp, nhưng mà anh em lại thuộc nhóm máu hiếm, chị không tìm được ai khác, Tiểu Na em có thể hiến máu không???" Vương Gia Hân nhìn đứa trẻ nằm thoi thóp trong lồng kính, đang từng giờ từng phút đấu tranh giành sự sống, lòng cô đau nhói, cô nói."Đương nhiên rồi, dù có lấy hết máu của em em cũng tình nguyện, nhưng sao chị không nói với anh em" Dược Na thắc mắc hỏi"Chị không đủ dũng khí đối diện với anh trai em" Vương Gia Hân nói lên tiếng lòng của mình. Nếu đủ dũng khí để tiếp nhận sự thật, thì cô cũng đã không phải bỏ sang Mỹ như thế này."Lát nữa, em sẽ đi lấy máu, chị đừng lo lắng nữa, bây giờ chị về phòng nghỉ trước đi" Dược Na nói.Nói rồi, nó dìu cô về phòng, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn đứa cháu nhỏ trong lòng kính.

Nó đang suy nghĩ xem có nên nói cho anh hai biết tin không.

****Trở về phòng, vừa ngồi xuống ghế Dược Na đã không kìm được tò mò hỏi cô:

"Thời gian qua, chị sống tốt không, một mình mang thai không có người chăm sóc, chị vất vả rồi"Vương Gia Hân cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, cô không còn lo không có máu để tiến hành phẫu thuật cho con nữa , con của cô đã được cứu rồi, cô kể hết mọi chuyện đã trải qua cho Tiểu Na nghe.

Từ chuyện tối hôm đó, chính mắt cô đã nhìn thấy anh ôm Vương Tú trước mặt cô trong khi anh vừa mới gọi điện nói yêu cô, chuyện cô gặp Lã Tử Nam, được anh và em gái chăm sóc, rồi cả chuyện cô đã phải nỗ lực, điều trị khó khăn như thế nào để có thể đi lại như ngày hôm nay.

Dược Na thật không ngờ Vương Gia Hân đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nó ôm lấy cô, an ủi:

"Không sao rồi, mọi chuyện bây giờ đã qua, chị phải sống thật tốt, còn có con của chị cháu của em nữa mà" Cô cười, đưa tay lau nước mắt.Lúc này, cửa phòng bệnh chợt mở ra, một người con trai cao lớn, khuôn mặt góc cạnh bước vào, tươi cười nói:

"Gia Hân, em đã đỡ chưa??""Em đỡ nhiều rồi, anh không cần ngày nào cũng phải đến vậy đâu, em làm phiền anh nhiều rồi!!!""Anh đã nói là không sao rồi mà....còn đây là?" anh ta nhìn về phía Tiểu Na hỏi.Tiểu Na tươi cười đứng dậy, như lời Chị Gia Hân nói thì đây chính là người giúp đỡ cô khi ở bên Mỹ, Tiểu Na thầm đánh giá anh ta.

"Chào anh, em là Dược Na, em của Anh Khải Minh, anh có thể gọi em là Tiểu Na" "Anh là Lã Tử Nam, rất vui được gặp em" Anh ta cũng tươi cười đáp lại. Qua cách nói chuyện, Tiểu Na thấy Lã Tử Nam là một người rất tốt bụng, còn rất quan tâm đến cô, nhưng sự quan tâm đó Tiểu Na nhận thấy nó đã vượt qua mức tình bạn, nó lo lắng nkhoong biết Vương Gia Hân có nhận ra không, nếu chị ấy nhận lời với Lã Tử Nam thì anh nó phải làm sao????

Anh nó từ lúc cô bỏ đi, thì đã thay đổi rất nhiều, ít nói, ngay cả nhà cũng ít về hơn, anh vẫn còn yêu chị rất nhiều, nhất định nó phải nghĩ cách để giúp anh trai nó mới được

Vừa nói chuyện, Dược Na không ngừng suy nghĩ trong đầu.