Vương Gia Này, Ta Muốn

Quyển 1 - Chương 8: Thiện lương? Phúc hắc?




Tam, Tam vương gia! ?

Hai mắt Tiểu Vũ trừng lớn, nhìn về phía Cố ma ma đứang cách đó không xa, ánh mắt không tiếng động hỏi tính chính xác của chuyện này! Người kai quay lại trả lại cho nàng một nụ cười không thể nề hà, thực khẳng định gật gật đầu, chứng minh tất cả là sự thật.

Tiểu Vũ nhướng mày, sắc mặt thay đổi rõ rang. Khi tất cả mọi người ở đây nghĩ nàng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ thì đã thấy nàng sờ soạngcằm, lẩm bẩm noi: “Thế nhưng không phải tiểu quan mà là Vương gia? Ai nha. . . . . . Chuyện này thực sự là có chút khó làm!"

Mọi người đang vây xem thấy dáng vẻ này của nàng không khổi xì xào bàn tán cho nhau nghi hoặc.

Đầu của cô nương này không phải là có vấn đề chứ?

Nếu vừa rồi nói nàng không biết chuyện cũng thôi mà nay đã biết thân phận của Vương gia làm sao lại cón có dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi?

Trái lại Tam vương gia Mộ Dung Lưu Quang cũng không có hoảng hốt chỉ lẳng lặng đứng im tại chỗ, biểu tình bình tĩnh nhìn nàng.

Chợt , Nguyệt Tiểu Vũ vỗ hai tay, đôi mắt sáng như sao ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung lưu quang.

"Tốt lắm ! Ta muốn mua ngươi về làm nam nhân của ta!"

Oanh! Mọi người vây xem toàn bộ ngã xuống đất bỏ mình! Có một số người còn trợn tắng mắt giả vờ thành dáng vẻ chết không nhắm mắt.

Không nghĩ tới không nghĩ tới! Đầu của cô nương này quả nhiên là có vấn đề!

Khóe miệng của Mộ Dung Lưu Quang gợi lên một chút tươi cười, lắc lắc chiết phiến (quạt giấy) trong tay."Có thể! Ta vừa rồi đã nói qua . Nếu cô nưongw có hứng thú với ta như vậy, ta đây sẽ phá lệ (phá vỡ quy tắc, không theo lệ cũ) một lần cho ngươi. Điều kiện rõ ràng, chỉ cần cô nương có thể tự nhiên ta sẽ là của ngươi!"

Nguyệt Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt của Mộ Dung Lưu Quang dáng vẻ chắc chắn nàng không dám, không khỏi căm giận cắn răng một cái.

"Chẳng lẽ. . . . . . không thể đổi điều kiện khác sao? Ngươi vừa nói điều kiện kia quá khó khăn. . . . . . Ngươi xem ta là một tiểu nữ tử tay trói gà không chặt, ngươi đưa ra điều kiện kia không pải là làm khó dễ ta sao. . . . . ."

Đuôi lông mày của Mộ Dung Lưu Quang nhếch lên, biểu tình còn thật sự nói : "Như vậy . . . . . . Kia, nhìn thấy ngươi thành khẩn như vậy ta sẽ phá lệ cho ngươi một lần?"

"Ừ!" Đôi mắt của Tiểu Vũ ngay lập tức sáng lên như sao, trong lòng hết sức kích động! Không hổ là mỹ nam nàng nhìn trúng, dịu dàng thiên lương (hiền lành, tốt bụng) như thế làm sao có thể không thích được chứ!

Tròng mắt của Mộ Dung Lưu Quang đảo quanh, dáng vẻ còn thật sự suy tư. Một lát sau mở miệng nói: "Nếu điều kiện kia với ngươi quá khó khăn,vậy đổi thành người khác đi! Ngô. . . . . . Hoàng thái hậu? Hoàng hậu? Hoặc là công chúa quý phi? Ai nha, dù sao cùng nhiều người như thế mà chúng ta lại hợp ý như ta cho phép ngươi tự chọn một người!"

Mí mắt Tiểu Vũ run rẩy. Ngươi nha! Cảm tình ngươi chính là có thù oán gì với đám người trong hoàng cung kia đúng không? Trước không nói tới nàng chuyện nàng chọn ai, chỉ nói đến chuyện nàng vào cung thôi cũng là một chuyện cực kì khó! Còn nói hợp ý cái gì? Cái gì là cho phép chính nàng chọn? A phi! Vừa rồi đầu của nàng chắc chắn là bị nước vào nên mới có thể cảm thấy tên yêu nghiệt kia thật thiện lương! !

"Như thế nào? Bị sự khoan dung, rộng lượng của là làm cho cảm động?"

". . . . . . Ha ha!" Tiểu Vũ ngoài cười nhưng trong không cười đáp (nguyên văn là “tựa tiếu phi tiêu”) lại."Đúng vậy! Thật sự cảm động ! Cảm động đên mức hiên tại ta chỉ muốn cắn ngươi một ngụm để báo đáp lại đại ân đại đức (ân đức tô lớn) của ngươi!"

Mộ Dung Lưu Quang mỉm cười vung tay lên, "Thế thì không cần! Nếu thật sự muốn ta như vậy thì mau thu thập lại bọc nhỏ kia của ngươi lại của ngươi lại rồi đi cùng ta!" Nói xong, chính mình bước chân đi xuống dưới lầu.

A a? Tiểu Vũ ngẩn ra."Đi, đi đâu!”

"Đương nhiên là quay về Vương phủ của ta Vương Phủ!" Mộ Dung Lưu Quang ngoái đầu lại nhìn nàng, trong tròng mắt hiện lên giảo hoạt không dễ dàng phát giác."Không có sự trợ giúp của ta, điều kiện ta đưa ra ngươi có thể dễ dàng hoàn thành! Ta đã nói qua nếu là cho ngươi cơ hội, tự nhiên sẽ không nhẫn tâm không thèm quam tâm như vậy. Bất quá. . . . . . Phải sẵn sàng chuẩn bị tâm lý nha! Ta cũng không phải dễ dàng bắt về trong tay như vậy!"

Trong phút chốc, con ngươi ảm đạm của Tiểu Vũ lại phát sáng lên. Nàng đã nói thôi! Nàng đã nói thôi! ! Mỹ nam nàng nhìn trúng làm sao có thể phúc hắc. Chắc chắn vừa rồi hắn chỉ là đùa với nàng thôi! A! Quả nhiên vẫn thực dịu dàng, thực săn sóc a. . . . . .

Nghe xong những lời này của mỹ nam, thế giới nhỏ của Nguyệt Tiểu Vũ lập tứcbạo phát. Nhếch môi cười sắt, nhìn về phía bong dáng đã đi xuống cầu thang đi xuống lầu nói: "Nên làm đủ chuẩn bị hẳn là ngươi! Đời này ta đã định ngươi rồi!"

Oanh! Vừa rồi mọi người đã muốn bỏ mình một lần lúc vừa mới được gió xuân thổi sống lại nghe thấy một câu như vậy nhất thời miệng lại sùi bọt mép lại bỏ mình .

Khóe miệng của Mộ Dung Lưu Quang cong lên, lộ ra nụ cười đầy mị hoặc.

A! Tốt lắm! Xem ra lần luân hồi này là cũng không hẳn là bạch nhảy! Một đường đi tới, đều là hắn đến giúp cô gái này giải quyết hậu quả. Lúc này đây, cuối cùng cũng đến lượt hắn xoay người làm chân chính lão đại rồi! (nguyệt: anh quả thật là phúc hắc; mỗ nam: *hừ lạnh* làm sao?? Ngươi ý kiến à?? Địa phủ vẫn còn nhiều chỗ trống lắm, muốn ta tiễn ngươi một đoạn không?; nguyệt: khụ khụ, dạ không, em nào có dám ý kiến gì chứ *cười nịnh nọt* *ôm lap chạy đi*; mỗ nữ: Tiểu Quang Quang thật men *mắt tỏa sáng*)