Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 2 - Chương 8: Đáy sông Bàn Niết




Vượt qua luồng ánh sáng nhiều màu sắc đẹp mắt, hai người an toàn chạm đất, mềm mại giống như đứng trên bông, hai người chậm rãi bước đi, khắp nơi xung quanh đều là cảnh sắc đạt đến cảnh giới mỹ lệ như tiên, san hô màu tím, sò biển màu trắng, cả con sông như phát ra ánh sáng nhiều màu, vô số con cá vàng bơi lội phát ra ánh sáng, trong lúc này ánh sáng chói rọi khiến cho hai người trở nên hoa mắt, đã sớm quên đi sự lạnh lẽo xung quanh mà hưởng thụ, cảm nhận vẻ đẹp tuyệt mĩ xung quanh.

Vân Chỉ nhàn tản, lững thững đi thẳng, nhưng vẫn không quên cẩn thận xem xét tình hình xung quanh, theo như cảm quan của cơ thể càng chú ý hơn đến phương hướng rét lạnh hơn, dời bước đi về hướng đó. Đột nhiên, góc áo bị một người kéo lại, Vân Chỉ nhìn theo hướng tay Tần Lãng chỉ, chỉ thấy bên kia có hơi nước đi ra đi vào, bọt khí tinh mịn giống như là có hơi thở của con người.

Hai người bước nhanh về hướng đó, đã thấy trước mặt có một cái cửa đá lớn từ xa xưa, phía sau hẳn là có mật thất. Mà trong nước lại có thể có mật thất, thật sự là quá mức quỷ dị, hai người liếc nhau, hạ mắt xuống, vẻ kinh ngạc không cần nói cũng hiểu.

Chẳng lẽ bên trong này còn có kho báu hay sao? Đáy lòng Vân Chỉ âm thầm suy đoán. Mà càng kỳ quái hơn là cửa đá này lại có thể tồn tại trong nước một thời gian rất lâu nhưng vẫn không có vẻ bị ăn mòn, vẫn chắc chắn, uy nghiêm như cũ, nhất định bên trong có huyền cơ, hai người đối diện gật đầu, cùng nhau tiến lên thử đẩy mạnh nửa cửa đá, lại thấy cửa đá không nhúc nhích một tí nào.

Vân Chỉ không dùng sức đẩy cửa nữa, lùi lại tinh tế quan sát cái cửa, nếu là cửa đá thần bí như vậy thì nhất định sẽ có một cơ quan làm chìa khóa. Tìm rất lâu cũng không thấy bên cạnh cửa đá có nơi nào đặc biệt, trong lòng lo lắng, chẳng lẽ cửa đá này phải dùng sức người mới có thể mở được hay sao?

Cúi đầu trầm tư, trong lúc vô tình nàng nhìn trên mặt đất có một hình vẽ kỳ quái hấp dẫn ánh mắt, hình vẽ ký quái trên mặt đất giống như bát quái đồ, có hai mặt tương tự như âm và dương, hơn nữa còn có tám quẻ khác hoàn toàn với hình vẽ, đá văng đám rêu xanh bám vào hình khắc trên đá, sau khi nhìn kỹ có thể thấy hình ảnh thần thú rất chân thật, một con rồng và một con phượng, rồng hung dữ khí thế bức người, phượng mỹ lệ đứng đầu thiên hạ.

Rõ ràng chỉ là hình khắc trên đá mà thôi nhưng lại có thể trông chân thật như vậy, vật như vậy giống như không nên tồn tại trên thế gian. Không biết như thế nào, Vân Chỉ tự cảm thấy bị nó hấp dẫn, từ từ khom người xuống, một tay nhẹ nhàng lướt qua hình long phượng khắc trên phiến đá, giống như cảm nhận được lịch sử lâu đời trên tảng đá vắng vẻ, từ nơi nào đó trong đáy lòng liên tục kêu lên.

Ngay khi nàng vuốt ve đến hình ảnh phượng thì có dị biến nảy sinh, đột nhiên hình tròn khắc trên đá phát xa ánh sáng màu vàng chói lọi, trong làn nước trong suốt ánh sáng phản xạ lại trở nên vô cùng chói mắt, khiến cho tất cả đàn cá xung quanh đều tránh không kịp, ánh sáng giống như không gặp phải sự ngăn cản nào thẳng tắp vọt lên trên mặt nước.

Cửa đá vốn yên tĩnh giờ cũng bắt đầu rung rung, phát ra âm thanh ù ù ầm ầm, ánh mắt hai người chăm chú nhìn vào cửa đá, cũng không tránh né.

Đột nhiên, cửa đá ầm ầm mở rộng ra, không đợi hai người mừng rỡ mà tiến lên thì phía trước mặt phóng đến vô số đoạn kiếm băng, đánh thẳng về phía hai người, trong lúc này, cục diện trở nên vô cùng rối loạn.

Doanh trại Mặc Kỳ.

Mặc Kỳ Uyên không phải tự nhiên tỉnh mà là giật mình tỉnh lại.

Ngay khi thần thức của hắn trở nên tỉnh táo trở lại vẫn không ngờ rằng mình vẫn bị Vân Chỉ dùng thuốc mê lừa gạt. Trong khi hôn mê hắn vẫn nghe thấy lời Vân Chỉ nói nhưng làm thế nào cũng không thể phá tan dược tính của loại thuốc mê chết tiệt này, hiện tại hắn đương nhiên phải nhanh chóng đuổi theo, chưa cần nói đến đáy sông Bàn Niết nguy hiểm cỡ nào, quan trọng hơn là, sông Bàn Niết vẫn được Hách Liên chọn làm nơi thánh cảnh, giả như có tự tiện xâm nhập vào thì không dễ gì có thể thoát ra.

"Uyên! Vân Chỉ lấy nữu điệp đi làm cái gì?!" Ngay khi Mặc Kỳ Uyên vừa đứng lên, đã nhìn thấy Công Ngọc Viêm Bân như gặp phải quỷ chạy vào: "Vân Chỉ vậy mà dám hạ thuốc mê đối với ta."

"Đừng nói nhảm nữa, mau nói cho ta biết có biện pháp nào hiện tại có thể khiến công lực của ta tạm thời tăng lên không?"

"Tăng lên? Làm gì mà muốn công lực tăng lên?" Nhìn khuôn mặt ngày càng thối của Mặc Kỳ Uyên, như là nhớ ra cái gì: "Đúng rồi, hôm này ta mới từ nữu điệp chế ra cái này, ngươi thử xem!"

Mặc Kỳ Uyên cũng không để ý gì thêm, tiếp nhận lấy viên thuốc của hắn rồi uống vào, nhắm mắt lại điều tức lại cơ thể. Cau mày, dơ tay lên điểm mấy huyệt lớn quanh mình, đem công lực toàn thân cố gắng bức đến đan điền, rồi điểm huyệt trói chặt lại.

"Ngươi làm gì vậy? Ngươi không muốn sống nữa sao! Muốn đem tất cả công lực tập cả đời chỉ sử dụng mấy giờ thôi sao? Ngươi chẳng lẽ không biết là như thế này có thể khiến toàn bộ công lực bị biến mất hay sao? Thân ngươi lại vẫn đang trúng kịch độc, chẳng lẽ hiện tại có người gọi ngươi ra chiến trường sao?" Công Ngọc Viêm Bân cấp bách dậm chân, dáng vẻ hắn như thế này giống như muốn hủy hoại thân thể mình, đến lúc đó ngay cả mình cũng không có khả năng chữa trị nữa a!

Mày Mặc Kỳ Uyên khóa chặt không nói lời nào, lôi Công Ngọc Viêm Bân cùng đi ra ngoài: "Không cần nói lời vô nghĩa, Vân Chỉ đến sông Bàn Niết tìm băng thiềm, chúng ta phải nhanh đi đến đó, nơi đó quá nguy hiểm!"

Ngoài trướng bình minh bắt đầu lên, sắc trời có chút xám xịt như thấm vào lòng người, càng khiến đáy lòng Mặc Kỳ Uyên càng trở nên lo lắng, sợ hãi.

Sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi đi theo Mặc Kỳ Uyên ngồi trên lưng ngựa, cuối cùng Công Ngọc Viêm Bân cũng phản ứng kịp, nhanh chóng thúc ngựa vượt lên phía trước Mặc Kỳ Uyên, giọng nói kinh hãi kêu lên: "Nàng dám đi vào trong đó, nếu bị người Hách Liên quốc tóm được, khẳng định sẽ đem nàng ra ngũ mã phanh thây a!"

Thấy Mặc Kỳ Uyên cũng không để ý đến hắn, Công Ngọc Viêm Bân đành phải vội vàng thúc ngựa đuổi theo, cúi đầu bất đắc dĩ thở dài, phu thê hai người này không ai chịu để người khác bớt lo lắng hơn, hai người bọn họ đều thích để cho chính mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy sao? Thật không biết hai người này đang suy nghĩ cái gì nữa, một người thì không chút để ý đi vào nơi nguy hiểm, một người thì không để ý đến tính mạng đi cứu, kết quả nếu không tìm thấy băng thiềm thì còn không phải là công dã tràng hay sao?

Tốc độ hai người rất nhanh, chọn tuyến đường gần nhất, ước chừng chỉ một chốc đã chạy đến sông Bàn Niết. Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng thấy cái cây có quấn hai sợi dây thừng, suy nghĩ một lúc, không nói hai lời nhảy vào trong lòng sông.

Công Ngọc Viêm Bân muốn ngăn cản hắn nhưng lời nói còn đang mắc kẹt ở cổ họng thì đã không thấy tăm hơi người trước mắt đâu, thấp giọng mắng một tiếng, rồi cũng theo bóng dáng kia mà nhảy xuống sống, thật không biết có nên tiếp tục đi cùng hai người kia nữa không, nếu không thì mạng nhỏ của hắn có thể bảo đảm được bao lâu đây?

Hai người men theo dây thừng, rất nhanh đã đi đến đáy sông, nhất thời cảm thấy thở có chút khó khắn, nín thở bơi xuống đáy sông, lúc này cho dù công lực hai người thâm hậu cũng có chút không thể chịu được, càng lo lắng hơn cho Vân Chỉ của bọn hắn rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.

Ngay khi hai người vừa tiến vào trong nước, mặt nước vừa mới khôi phục lại sự tĩnh lặng, bên bờ giữa lúc sắc trời còn mông muội đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, theo như ánh sáng phản chiếu có thể thấy kia chính là Khâu Lệ Thương Kình!

Ánh mắt sáng như sói, sáng ngời, tàn nhẫn, mắt thấy trên mặt nước hiện lên mấy tia màu sắc kích động tiến lên, không khỏi khẽ nhíu mày.

"Bọn hắn đến sông Bàn Niết làm cái gì? Chẳng lẽ dưới đáy sông này có gì cơ mật sao? Chẳng lẽ họ và Hách Liên lại có loại quan hệ nào bí mật sao!" Thấp giọng nỉ non vài câu, Khâu Lệ Thương Kình đối với hành vi kỳ quặc của hai người cảm thấy cực kỳ nghi hoặc.

Hắn chỉ chờ mong một trận chiến kịch liệt, nhưng không đại biểu cho việc hắn quên kẻ thù của hắn chính là Mặc Kỳ và luôn thời khắc phải đề phòng đối phương phản công! Chẳng lẽ muốn giữ lại chiêu cuối sao! Hơn nữa nếu bí mật lưu truyền nhiều năm ở sông Bàn Niết có thể giải thì tự nhiên cũng khơi lên sự hứng thú của hắn!

Phía chân trời dần dần đã có ánh sáng, lúc này mấy người đều đã chìm sâu dưới đáy sông, đáy sông Bàn Niết như một con sông ngầm, vô cùng quỷ dị! Một đám người ngăn cách với thế giới bên ngoài, bắt đầu hành trình bất thường dưới đáy sông sâu thẳm, thần bí.

Hách Liên quốc vốn dĩ không có bất kỳ hành động nào nhưng khi mạch nước sông Bàn Niết bắt đầu khởi động thì cũng đầu chìm sâu vào vòng xoáy.

Lúc đó ở Hoàng cung yên tĩnh vào sáng sớm của Hách Liên, Hách Liên Diệp vừa mới đứng dậy chuẩn bị vào buổi triều sớm thì bị một tiếng kêu to làm lộn xộn cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi bình thường của hắn.

"Bẩm! Thái tử, đột nhiên đá Niết Trừng phát ra ánh sáng màu bạc, chấn động kịch liệt, chỉ sợ là có kẻ xấu đã xông vào sông Bàn Niết!"