Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây

Chương 9




Huỳnh Hiểu đi dọc theo mấy hành lang tới hoa viên rồi qua hồ sen, đình viện lòng và lòng vòng đến mỏi cả chân, nàng ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức. Nàng âm thầm thở dài một tiếng, đúng là vương gia có khác, nhà to sân rộng đất thừa, hại hai chân nàng rã rời hẳn ra.

Một mùi thơm ngào ngạt của thức ăn từ đâu tỏa ra đánh thức khứu giác nàng. Ngay lập tức Huỳnh Hiểu quên đi mệt mỏi đi theo tiếng gọi của đồ ăn. Phát hiện nơi đây là phòng bếp người người qua lại đông đúc, Huỳnh Hiểu cảm thấy đây là cơ hội tốt để nàng giao lưu với mọi người. Nhưng nàng phải bắt đầu từ đâu đây? Huỳnh Hiểu đứng tần ngần suy nghĩ.

-Này, nha đầu kia, không thấy mọi người đang bận sao, mau ra đây giúp một tay.- Vu đại thẩm lau mồ hôi trên trán hướng nàng gọi tới.

Huỳnh Hiểu do dự nhìn một lát rồi chạy đến chỗ Vu đại thẩm :

-Ta tới đây.

-Ngươi tới giúp ta nhào bột nặn bánh nào.

Huỳnh Hiểu xắn tay áo, rửa tay sạch rồi bắt đầu nhào bột, nhìn theo Vu đại thẩm nặn bánh.

-Nhào bột thật đều vào, đừng để bị vón cục, còn nữa nặn tròn một chút, ngươi xem mấy cái ngươi nặn này, thật méo mó. Loại bánh này vương gia thích ăn nhất, phải làm thật cẩn thận, ngài rất kĩ tính.- Vu đại thẩm nhắc nhở nàng rồi làm mẫu cho nàng xem.

Huỳnh Hiểu gật đầu một cái, chăm chú nặn bánh. Cái tên Mộ Dung Phong này là kẻ cuồng bánh ngọt, cái miệng hắn rảnh ra là nhóp nhép nhai bánh, chỉ sợ có ngày mắc tiểu đường. Bên kia có mấy đại nươngnhìn thấy nàng cũng tới hỏi thăm vài câu :

-Nha đầu kia, ngươi là người mới hả, tên là gì?

-Ta là Huỳnh Hiểu, mới tới ôm qua, làm việc ở tiểu viện phía tây.

-Thì ra là thế.Nghe nói ở đó có người mới tới, hình như được hoàng thượng phái đến chăm sóc vương gia. Ngươi từng gặp chưa?

-À…ta gặp rồi. Ta được phân phó là nha hoàn của cô nương ấy.Do ta là người mới nên chủ nhân dặn dò đi tham quan, làm quen mọi người tiện thể hỏi thăm về vương gia để người có kinh nghiệm chăm sóc.- Huỳnh Hiểu thầm khâm phục khả năng chém gió không ngượng mồm của mình. Lấy thân phận nha hoàn giống họ dễ nói chuyện hơn, còn nữa nhiệm vụ của nàng là chăm sóc tên ngốc kia, mà hiện tại nàng ở đây tán dóc với họ khác nào tự tố cáo mình trốn việc. Ài,đành phải nói dối thôi.

-Ây dà, vương gia rất dễ chăm sóc, chỉ là đừng phạm phải mấy điều cấm kị của ngài là có thể an tâm sống.

-Điều cấm kị?- Huỳnh Hiểu tò mò hỏi.Nàng thật sự muốn biết tên ngốc kia ghét cái gì. Nàng cũng chỉ đến đây có một ngày , không may phạm phải có nguy cơ chết rất cao. Nghĩ đến nàng thật sáng suốt khi sáng nay mò tới đây hỏi han chớ để lâu lâu có ngày nàng chết oan.

Lý đại thẩm kéo cái ghế ngồi xuống, phủi phủi quần áo rồi mở miệng nói :

-Thì là người hầu không được phép xuất hiện ở phòng vương gia, trừ phi là dọn dẹp nhưng phải là lúc vương không ở đấy. Vương thích yên tĩnh rất ghét bị làm phiền, ghét ai to tiếng trước mặt ngài, ghét ai ăn bánh của ngài. Còn nữa không được phép gọi ngài là tên ngốc.

-Nếu vi phạm những điều trên thì kẻ đó chắc chắn chết rất thảm.- Vu đại thẩm bổ sung.

Huỳnh Hiểu nhỏ bé lo sợ không thôi. Nàng ở chung với hắn một ngày, thậm chí sáng nay còn lớn tiếng với hắn, không chỉ ăn bánh mà còn ăn gà, ăn táo của hắn. Còn nữa nàng còn cả gan gọi hắn là tên ngốc nhưng chỉ gọi trong đầu thôi. Ôi thôi cuộc đời tươi đẹp của nàng có phải sắp kết thúc rồi không? Nhưng hắn đối với nàng không có một chút tức giận hay chán ghét. Liệu có phải hắn đợi nàng phạm lỗi nhiều một chút rồi cộng dồn tội vào xử một thể, cho nàng cái chết thảm nhất để răn đe người đời. Cả người Huỳnh Hiểu run lên, tên Mộ Dung Phong này thật ác mà. Thấy nàng mặt mũi tái mét, Lý đại thẩm vội đứng dậy đi tới bên cạnh:

-Huỳnh Hiểu, ngươi ốm à ?

Huỳnh Hiểu hoàn hồn lắc lắc đầu, Lý đại thẩm thấy vậy cũng an tâm rời đilàm việc của mình. Rời khỏi phòng bếp Huỳnh Hiểu như người mất hồn lê lết về phòng. Mộ Dung Phong chờ nàng đã lâu vừa thấy bóng dáng nàng vội chạy tới tươi cười kéo nàng đi. Huỳnh Hiểu ngước nhìn Mộ Dung Phong, không nói năng gì ,gỡ tay hắn ra. Mộ Dung Phong ngạc nhiên nhìn nàng, hắn đã làm gì khiến nàng phật ý? Không đâu, hôm nay hắn rất ngoan, rất nghe lời mà. Mộ Dung Phong bối rối nhìn Huỳnh Hiểu, cố gắng nghĩ ra lý do khiến nàng phật ý với hắn.